Toàn Cầu Cao Võ

Chương 581: Mười Đại Tông sư vào Kinh Đô

"Cậu đang tìm đường chết đấy!"
Tần Phượng Thanh không kiềm được, bắt đầu nhổ nước miếng mắng: “Chân chính đâm đầu vào chỗ chết, cậu làm như thế, công ty dược phẩm, công ty binh khí và cả công ty năng lượng, ba tập đoàn lớn có thể băm nhỏ cậu ra đấy!”
Cổ phần của công ty từ đâu mà có?
Chính vì thực lực thầy trò Ma Võ mạnh mẽ, không ngừng cung cấp nguồn nguyên liệu cho bọn họ.
Bây giờ Phương Bình làm như vậy chính là động vào xương sống kinh doanh của bọn họ.
Thật sự cho rằng cường giả không giết nhân loại?
Phương Bình cười nói: "Vậy thì thu về một phần, không thu toàn bộ, nhưng tôi muốn mở rộng quy mô chế tạo dược phẩm nội bộ Ma Võ, ít nhất nên có thể tự cung tự cấp.”
Ma Võ lúc này, không làm được điều này.
Một phần lớn thuốc và binh khí đều nhập từ hai công ty lớn.
"Không hẳn sẽ khả thi."
“Thử xem sao, cò kè mặc cả, dù sao tôi cũng không ra mặt, để hiệu trưởng đứng ra, thầy ấy tốt xấu cũng là cường giả kim thân cấp tám, chút chuyện nhỏ này mà làm không xong, vậy còn quản lý Ma Võ gì nữa.
Sau đó công khai chuyện này, ép hiệu trưởng đi làm."
"Cậu sẽ bị hiệu trưởng Ngô chém chết!"
"Không sợ." Phương Bình không để ý lắm, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Vân Hi nói: "Vân Hi, hôm nào lại thương lượng với ông nội cậu một chút, Ma Võ này không tiếp tục ở lại được nữa, để tôi đi Kinh Nam làm hội trưởng hội võ đạo có vấn đề gì hay không?
Tôi mà đi, Kinh Nam Võ Đại chỉ cần ba năm sẽ đuổi kịp Ma Võ, năm năm vượt Kinh Võ..."
Trần Vân Hi đỏ mặt xấu hổ, lời này... sao cậu có thể nói ra khỏi miệng được hay vậy?
Phương Bình nói như đùa, trước khi đi lại làu bàu nói: “Ma Võ bây giờ còn nhiều vấn nạn, không cải cách sao được! Đều nhìn thấy nhưng lại không ai nhúc nhích, mình nhất định phải là người đi đầu gặm phải con cua này!”
Không gì khác, người giành được lợi ích không phải là cậu!
Ở cái thời đại này, muốn vươn lên, phải đá đi bớt một nhóm người có lợi ích mới được, nếu không, làm gì còn cơ hội cho người trẻ tuổi.
Hôm nay nói nhiều như vậy, vẫn là vì muốn khơi gợi hứng thú cho mấy người Tần Phượng Thanh.
Qua thêm vài năm nữa, mọi người thành Tông sư, thế giới thuộc về bọn họ rồi.
Còn về nguy cơ địa quật, mạnh mẽ mới có tư cách nói chuyện giải quyết nguy cơ, kẻ yếu làm gì có tư cách bận tâm chuyện này?
...
Phương Bình vừa đi, bên trong phòng làm việc, Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi rơi vào yên lặng.
Cái thằng Phương Bình này, làm hội trưởng hoàn toàn khác với Trương Ngữ.
Chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào. Làm như thế, thắng thì kiếm bộn rồi, thua sẽ rất thảm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, từng người yên lặng đứng dậy rời đi.

Chuyện Ma Võ liên hệ cựu sinh viên quyên góp tiền tài trợ gây nên sóng gió không nhỏ.
Tin tức Trương tổng tập đoàn Ngọc Cung trước đó đã quyên tặng 12 triệu, sau đó tại gửi thêm 100 triệu cũng được truyền đi khắp nơi, khiến bên ngoài sôi cùng sùng sục.
Ban đầu, Trương tổng tập đoàn Ngọc Cung chỉ nói quyên tặng thêm 50 triệu.
Nhưng ngay khi tin tức được truyền ra, rất nhanh, 50 triệu này đã thật sự trở thành 100 triệu, đối phương cũng không hề do dự, ngay cả việc hỏi dò xem Ma Võ có thông báo sai hay không cũng không hỏi.
Đều là người thông minh, cũng không ai coi ai là kẻ ngốc.
Trong hội võ đạo, hơn mười vị võ giả cấp hai cấp ba nhận được thông báo, không cần tham gia thi đấu giao lưu, cũng không cần lo chuyện mở lớp huấn luyện võ đạo, mấy ngày tới chuẩn bị một chút, đi địa quật, đơn độc chấp hành nhiệm vụ, không có đạo sư bảo vệ, nhiệm vụ bắt buộc!
Người tinh tường, đều biết ý của Ma Võ, hoặc nên nói là ý của Phương Bình.
...
Tại phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hai vị Tông sư Ngô Khuê Sơn, Hoàng Cảnh dù rất bận rộn, nhưng lúc này đều dành chút thời gian tụ lại một chỗ.
Đối diện, Phương Bình đứng thẳng tắp.
"Hiệu trưởng, viện trưởng, lần quyên tiền này cực kỳ thành công, tổng cộng có 1668 vị cựu sinh viên tốt nghiệp quyên góp cho nhà trường.
Sau khi thống kê, hiện nay đã kêu gọi quyên góp được 3 tỷ 680 triệu…"
Hoàng Cảnh nhẹ nhàng thở dài, mở miệng nói: "Trước đó em cho người kêu gọi quyên góp, là tôi chống lưng cho em, nhưng sau đó em lại… Đã có không ít cựu sinh viên phản ánh với nhà trường, Phương Bình, em cưỡng ép một số sinh viên xuống địa quật, điều này không hợp quy tắc…"
"Quy tắc?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Ở Ma Võ, Ma Võ chính là quy tắc! Luôn nói tình hình địa quật căng thẳng, người khác cũng có thể xuống địa quật, bọn họ vì sao không được?"
Hoàng Cảnh lắc đầu lần hai, nhưng cũng không nói gì nữa.
Ngô Khuê Sơn cũng không tiếp tục đề tài này, ông trầm giọng nói: "Em muốn mở rộng quy mô sản xuất dược phẩm và binh khí?"
“Vâng, học viên Ma Võ bây giờ tổng cộng 6580 người, trong đó, phi võ giả gần 2000 người, võ giả cấp một gần 4000 người, võ giả cấp hai trở lên khoảng 500 người.
Lấy tiêu chuẩn thấp nhất để tính, phi võ giả mỗi tháng dùng một viên Khí Huyết Đan phổ thông. Đây là tiêu chuẩn tu luyện thấp nhất.
Võ giả cấp một, mỗi tháng một viên Khí Huyết Đan cấp một, đây cũng là tiêu chuẩn tu luyện thấp nhất.
Nói cách khác, mỗi tháng Ma Võ phải tự sản xuất 2000 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 4000 viên cấp một, 500 viên cấp hai trở lên, mới có thể thoả mãn nhu cầu học viên trong trường học.
Trên thực tế, còn thiếu rất nhiều!"
Phương Bình lắc đầu nói: "Sinh viên Ma Võ làm sao tiến bộ nhanh? Võ giả sơ cấp, dùng thuốc tăng nhanh tốc độ tu luyện là phương pháp duy nhất, bọn họ không có cách nào chủ động hấp thu hạt năng lượng, không cách nào tiến hành chuyển đổi năng lượng, cho nên thuốc là nhu yếu phẩm của bọn họ.
Dưới góc nhìn của em, mỗi người dùng một viên thuốc cùng cấp mỗi 10 ngày, như vậy mới không lãng phí, có thể tiêu hoá hoàn toàn và mang lại hiệu suất tốt nhất.
Đồng nghĩa rằng mỗi tháng Ma Võ phải cung cấp cho học viên 6000 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 12000 viên Khí Huyết Đan cấp một, 2000 viên cấp hai mới đủ."
Hai vị hiệu trưởng hiệu phó đau đầu muốn chết.
Điều này có nghĩa là gì?
Giá tiêu thụ bên ngoài của một viên Khí Huyết Đan phổ thông là 100 ngàn/viên, cấp một là 300 ngàn/viên, cấp hai là 700 ngàn/viên.
Đương nhiên, đây là giá bán ở bên ngoài.
Nếu như dựa theo giá trị này để tính, mỗi tháng, Ma Võ cần cung cấp số lượng dược phẩm có giá trị 5,6 tỷ. Thực ra vẫn còn thiếu rất nhiều, còn có võ giả cấp ba cấp bốn, bao gồm các đạo sư cũng phải tu luyện.
Võ giả trung cấp thực ra cũng không cần dùng nhiều thuốc, Khí Huyết Đan cũng không còn là nhu yếu phẩm của võ giả trung cấp nữa rồi.
Võ giả cấp bốn, khí huyết cực hạn có thể đến 2000 cal.
Võ giả cấp năm, khí huyết cực hạn thấp nhất cũng là 4000 cal.
Đến cấp sáu, khí huyết cực hạn càng cao hơn, cả 10000 cal cũng có.
Đến lúc này, thực ra điều cần cân nhắc không phải là khí huyết có đủ dùng hay không, vì cường giả giao thủ với tốc độ cực nhanh, khí huyết của cậu căn bản dùng chưa hết có lẽ đã bị người đánh giết hoặc là đã giết chết người khác rồi.
Sẽ không ai cùng cậu tiêu hao khí huyết, trừ phi thế lực ngang nhau, lực đánh ngang nhau.
Ngoại trừ Khí Huyết Đan, còn có Hộ Phủ Đan, Thối Cốt Đan,...
Theo như yêu cầu của Phương Bình, một tháng Ma Võ cần cung cấp lượng dược phẩm ít nhất có giá trị khoảng 8 tỷ trở lên, một năm cung cấp khoảng trăm tỷ.
Hai vị Tông sư có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, tư duy nhanh nhẹn, rất nhanh, Ngô Khuê Sơn nói: "Theo ý của em, lượng dược phẩm Ma Võ cần phải tự cung tự cấp mỗi năm có giá thị trường lên đến trăm tỷ, mà giá vốn cũng trên 30 tỷ.
Em phải biết, võ giả cấp một cấp hai làm nhiệm vụ hoặc thu được những phần khen thưởng khác thực ra đều do nhà trường chu cấp.
Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thực ra cũng không có chút cống hiến gì cho nhà trường."
Võ giả cấp một cấp hai làm nhiệm vụ trên Trái Đất không ngoài các nhiệm vụ đánh đuổi võ giả phạm tội, võ giả tà giáo. Nhưng những nhiệm vụ này đều không sinh ra nguyên liệu hoặc có tiền lời.
Tiền thưởng và cả điểm thưởng nhiệm vụ của bọn họ thực ra đều do nhà trường phụ cấp một phần, bên Quân đội và các Bộ ngành khác thực ra không cho nhiều.
Mà chiến lợi phẩm thu được trong lúc làm nhiệm vụ, cũng là của học viên.
Dù cho dựa theo giá vốn để tính toán, hằng năm, lượng phụ cấp của Ma Võ cho bọn họ cũng hơn 30 tỷ rồi.
Mà tiền đề của tất cả những điều này là Ma Võ có thể mở rộng quy trình tự sản xuất dược phẩm nội bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận