Toàn Cầu Cao Võ

Chương 564: Học kỳ mới, không khí mới

Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Em xác định trong não em có năng lượng truyền ra ngoài?"
"Vâng, xác định!"
Phương Bình liền vội vàng gật đầu, em không lừa người, là thật… Đương nhiên, có phải từ đại não hay không thì em không biết, dù sao nguồn năng lượng của hệ thống em cũng không biết từ đâu mà có.
"Não bộ biến dị sao?"
Lữ Phượng Nhu lẩm bẩm một tiếng.
Cái này không tiện kiểm tra, cũng không biết là tốt hay xấu, một khi biến dị nghiêm trọng hơn, năng lượng truyền đi liên tục không kiềm chế được, Phương Bình có thể bị chết vì cơ thể không hấp thu được năng lượng dẫn đến bạo thể.
Lần này, chính là chứng cứ rõ ràng.
"Không biết là phúc hay là họa..."
Lữ Phượng Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, tình trạng này của Phương Bình, thật không biết là tốt hay là xấu.
"Trước hết em cứ thích ứng một quãng thời gian đi, tạm thời không có biện pháp tốt hơn đâu. Nếu lần sau lại xuất hiện tình huống như thế… tôi sẽ tìm Tông sư kiểm tra giúp em, xem có thể đóng kín khu vực truyền năng lượng của não hay không…"
"Nói cách khác, hiện tại em không sao ạ?"
"Không có chuyện gì to tát cả, thích ứng một quãng thời gian là được."
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là tốt rồi, sớm biết như vậy mình đã không đến, kém chút bị hù chết.
Không dám ở lại nữa, nơi này có nguy hiểm rất lớn, Phương Bình vội vàng nói: "Nếu không có chuyện gì, cô ơi, em về trước nhé."
Lữ Phượng Nhu liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng quên chuyện lần trước, nhớ xin giải lệnh cấm!"
"Dạ nhớ chứ nhớ chứ, chờ sau khi tân sinh viên nhập học, em lập tức xin, gần đây mọi người đều bận rộn, em cũng không gặp được hiệu trưởng."
"Đi đi."
Phương Bình mới vừa muốn rời đi, Lữ Phượng Nhu thâm sâu nói: "Cửa, gọi người đến sửa cho tôi, nếu không, em chờ bị tôi bổ não ra từng mảng đi!"
Phương Bình ngượng ngùng, chuyện nhỏ xíu như vậy, cần gì phải hù dọa người chứ.
"Dạ nhất định, làm ngay ạ!"
Phương Bình đáp ứng thoải mái nhưng trong lòng ai oán, lần sau không thể làm bừa nữa, lần này mất không chế vậy thôi, nếu như đang chiến đấu mà mất khống chế, vậy sẽ chết người.

Ngày mùng 1 tháng 9, thứ ba, tân sinh nhập học, báo danh.
Bên ngoài cổng trường hiện tụ tập rất nhiều học viên và phụ huynh.
Bên trong cổng trường, ánh mắt Phương Bình sắc bén, nhìn chằm chằm bộ trưởng bộ kỷ luật Diệp Kình, cắn răng nói: "Sư huynh, anh nên về tu luyện đi!"
Diệp Kình bình tĩnh nói: "Trước hết em nộp tiền phạt đi đã."
"Em không có tiền..."
Phương Bình thấy anh ấy vẫn còn nhìn chằm chằm mình, hơi bất đắc dĩ, một lát mới nói: "Hay là anh chờ Tần Phượng Thanh về, anh đòi anh ấy đi nhé? Anh ấy còn thiếu em 10 triệu, tiền đó lấy làm tiền nộp phạt của em, được chứ?
10 triệu, đủ để sửa lại toàn bộ quảng trường đến mấy lần lận đó!"
"Dù sao cũng không được khất nợ!"
Diệp Kình nghiêm túc nói: "Em là hội trưởng, em đi đầu khất nợ, vậy những người khác sẽ học theo răm rắp. Mọi người đều là võ giả, vậy sau này nhà trường cũng chẳng còn nữa."
Một đám võ giả mạnh mẽ phi nhân loại, nếu thật sự không có cách quản chế nghiêm túc, cậu đánh tôi đấm, vậy chẳng qua bao lâu, Ma Võ thật sự bị phá hủy rồi.
Phạt ít hơn cũng không được, phạt ít hơn thì những kẻ có tiền sẽ không để ý.
Cho nên, ở Ma Võ, phá hoại của công đều bị phạt tiền rất nặng.
Phương Bình giẫm đạp một đoạn đường đi như vậy, đạp ra mấy trăm cái hố, bộ kỷ luật gửi cho Phương Bình hóa đơn phạt 15 triệu!
Phương Bình thở dài, lúc này, cậu phải đi lại hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng, nếu không, chỉ hơi không cẩn thận một chút, dưới mặt đất sẽ có thêm một cái hố.
Kiểm tra nội vụ, duy trì kỷ luật, đều là trách nhiệm của bộ kỷ luật.
Lúc này, bộ trưởng Diệp Kình đích thân đi đòi tiền phạt, Phương Bình thật sự khổ não, đùa à, 15 triệu đó!
15 triệu, mình có thể mua bao nhiêu thuốc và binh khí rồi.
"Sư huynh, không phải em muốn khất nợ đâu, Tần Phượng Thanh thiếu em 10 triệu, với lại… Thầy Tống Doanh Cát thiếu em gần như 5 triệu, anh giúp em đi đòi nợ đi, tiền phạt em trả mà, được chưa?"
Diệp Kình vẫn chỉ nhìn cậu, cũng không lên tiếng.
"Sư huynh, hôm nay tân sinh nhập học, mọi người đều đang nhìn nè, lúc này đi đòi nợ không ổn đâu!"
"Vậy anh trực tiếp qua bên văn phòng, trừ đi 500 điểm thưởng tháng này của em, vừa đủ."
Phương Bình kém chút thổ huyết, anh tích cực thu tiền em như thế làm gì?
Phương Bình tình nguyện trả tiền, cũng không muốn bị trừ điểm thưởng, bị trừ điểm thưởng vậy thì điểm tài phú ít đi rồi.
Đau lòng nửa này, Phương Bình cắn răng, mở miệng nói: "Được, em nộp tiền. Ngoài ra, bộ kỷ luật gần đây phải tuần tra thật cẩn thận cho em, ở Ma Võ, ngoại trừ phòng huấn luyện, những nơi khác, phá hoại từng cọng cây ngọn cỏ, đều phạt thật nặng vào!
Bao gồm cả bên cảng Tị Phong nữa, sinh viên thường xuyên tu luyện chiến pháp bên đó, nhớ nhìn chằm chằm bọn họ.
Phá hoại của công, đều phải phạt nặng!
Còn nữa, ký túc xá sinh viên cũng phải tuần tra định kỳ, Ma Võ không cho phép lười nhác!"
Diệp Kình liếc Phương Bình một cái, em đang muốn trút giận việc bị phạt tiền đấy hả, trút lên đầu người khác?
Nhưng mà Phương Bình làm gương, nộp đủ 15 triệu, chính sách phạt nặng này cũng có thể thuận lợi tiếp tục được thi hành.
"Ừm, biết rồi."
"Ngoải ra, tiền phạt thu được… một phần tu sửa những kiến trúc công cộng của nhà trường, còn lại… Dù sao không cũng cần nộp lên, đều để lại cho hội võ đạo."
"Được."
"..."
Phương Bình căn dặn vài câu, thấy Diệp Kình còn nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa em cầm tiền đi nộp, đừng theo em nữa."
"Em lại giẫm nứt một khối gạch..."
"Em biết!"
Phương Bình tức muốn hộc máu: "Mới có một hai ngày, 15 triệu còn chưa đủ tiền mua gạch đá xi măng sao? Khí huyết của em bây giờ hơi không khống chế được, anh thật sự định phạt em mấy chục triệu mới hài lòng sao?"
Phương Bình nói một câu, 15 triệu, tiền lương một tháng ở hội võ đạo thật sự bay rồi.
Bây giờ Diệp Kình còn đứng nhìn mình chằm chằm như vậy, có còn thể diện không cơ chứ?
Diệp Kình cũng không nói nhảm nữa, nhưng vẫn không rời đi.

Bên ngoài cổng trường..
Cổng lớn nhà trường vẫn chưa mở, cổng nhỏ cũng chưa mở.
Gần 2000 tân sinh viên, thêm cả phụ huynh, lúc này, người bên ngoài đông như mắc cửi.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi, nhóm người Phó Xương Đỉnh đi ra ngoài, cao giọng nói: "Mời phụ huynh rời đi, chỉ để các em sinh viên đi vào!"
"Này em sinh viên ơi, chúng tôi không thể vào nhìn một chút được sao? Xem ký túc xá thế nào, ăn uống ra sao…"
Triệu Lỗi ngắt lời: "Vào Ma Võ thì phải tuân thủ quy tắc của Ma Võ, trừ phi có sự cho phép từ phía nhà trường, phụ huynh không được vào Ma Võ, đây là thông lệ. Nếu không chịu, có thể không cần vào trường, qua ngày hôm nay, Ma Võ không còn tiếp nhận bất cứ học viên nào đến báo danh nữa!"
Lời này vừa nói ra, mặc dù các phụ huynh đều tiếc nuối, nhưng vẫn dồn dập lùi lại, nhìn con mình đi vào trường.
Bên ngoài cổng trường.
Phương Bình nhìn một hồi, quay đầu nói chuyện với mấy người trong hội võ đạo: "Tân sinh viên bây giờ khóa này mạnh hơn khóa trước, tiêu chuẩn nhập học cũng cao hơn hồi xưa, cho nên, đối với tân sinh viên, chúng ta cũng hy vọng rất lớn.
Nhưng mà bầu không khí ở Ma Võ, nói khó nghe một chút… Quá mức tản mạn và phóng túng rồi!
Chúng ta đều là từ tân sinh viên trở thành sinh viên năm hai, hẳn phải hiểu phong cách của Ma Võ, các đạo sư rất bận, có rất ít thời gian quản lý những chuyện này.
Trước đây, hội võ đạo cũng mặc kệ, chỉ chọn lọc một số mầm non hoặc hạt giống tốt, như vậy không được.
Mặc dù Ma Võ là một trong hai trường danh tiếng, nhưng so với Kinh Võ, chúng ta vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Không phải chênh lệch về thực lực cá nhân, mà chênh lệch về thực lực toàn thể sinh viên.
Bây giờ, Ma Võ có gần 7000 sinh viên, võ giả cấp ba cấp bốn, 60 người.
Võ giả cấp hai, chừng 500 người.
Còn lại đều là võ giả cấp một và phi võ giả… Thật rất mất mặt!"
Phương Bình khẽ lắc đầu, có thể đậu vào Ma Võ, đều là thiên tài, khoảng cách trở thành võ giả cũng không xa.
Nhưng một số học viên năm tư bây giờ vẫn còn tràn ngập một đám người võ giả cấp một.
Dù còn chưa tốt nghiệp đi nữa thì cũng đã nhập học ba năm rồi. Ba năm, từ phi võ giả trở thành võ giả cấp một, dù có là đỉnh cấp một thì tốc độ như vậy cũng quá chậm.
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Cho nên, bắt đầu từ khóa này, hội võ đạo cần phải phát huy tác dụng. Bắt đầu từ ngày nhập học thứ nhất phải dẫn dắt, huấn luyện nghiêm ngặt các em ấy. Thông báo cho tất cả tân sinh viên, trong vòng hai tiếng đồng hồ, phải hoàn thành thủ tục nhập học, tập hợp tại sân vận động số một!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận