Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1706

Phương Bình cười hỏi: "Thiên Thực Quân vẫn còn đang kiểm tra trong thành sao?"
"Vâng."
"Các vương phủ khác, có cho phép Thiên Thực Quân vào không? Hay chỉ nhằm vào phủ Phong Vương chúng ta?"
"Tất cả vương phủ đều nhận được yêu cầu hợp tác…"
"Các thần tướng trong vương phủ đều bị triệu tập vào hoàng đình nghị sự?"
"Vâng."
Phương Bình không dò hỏi nữa, chờ đối phương rời đi, Phong Hoa trầm ngâm nói: "Xem ra hoàng đình thật sự có phần cuống lên, vương chủ không còn anh dũng như xưa, nếu là năm đó, có hai vị thần tướng Tả - Hữu, vương chủ hùng tài đại lược, chuyện nhỏ này căn bản sẽ không khiến vương chủ phải thay đổi sắc mặt."
"Đúng đấy, cuống lên."
Phương Bình khẽ gật đầu, nhưng trong lòng là tính toán một trận, triệu tập thần tướng nghị sự? Gấp gáp như vậy? Hơn nữa, yêu cầu vương phủ phối hợp điều tra… Ngươi lắp theo dõi vào trong nhà người ta rồi, còn cần vương phủ phối hợp?
Ta vừa mới chân trước về phủ, ngươi đã chân sau triệu tập thần tướng?
Phương Bình vừa trò chuyện với Phong Hoa, vừa suy nghĩ.
Chuyện cửa hàng bị cướp, vậy thì chuyện trong cửa hàng không còn ai, thi thể cũng không có, những tin tức này cũng đều sẽ đến tai vương chủ.
Mình từ Vạn Đình Lâu thoát đi, biến mất trong biến người, chắc cũng sẽ gây nên một số nghi ngờ nhỉ? Vương chủ có thể đoán được đó là mình không?
Nếu có thể đoán được, vậy thì tình huống như thế nào mới có lợi với hắn nhất? Trực tiếp cho người tiêu diệt mình?
"Lão Trương từng nói, tên kia là một con cáo già, người nham hiểm như lão Trương mà còn đánh giá đối phương là cáo già, vậy hắn nhất định không phải là người hiền lành gì."
"Không ổn, mình thật sự đã bị bại lộ! Tuy hắn không biết mình là ai, nhưng có lẽ hắn đã đoán được mình ở phủ Phong Vương."
"Trong mắt vương chủ, ai có thể chết, ai không thể chết?"
"Hắn triệu tập thần tướng, cho mình cơ hội? Hay là cảm thấy chuyện này quá cấp thiết, cần thần tướng phối hợp?"
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên cười thầm trong lòng, bất kể như thế nào, ông đây cũng sẽ không mạo hiểm! Mạng là của mình! Ông đây không phải là gián điệp chuyên nghiệp, sao phải đoán vương chủ nghĩ gì, ta sắp rời khỏi đây rồi!
Trước khi đi, bỏ túi một món hời lớn rồi tính tiếp!
"Ông đây không giết người nữa! Ta sẽ vào vương phủ đào mỏ! Mặc kệ ngươi muốn nghĩ như thế nào, ngươi có lẽ sẽ không ngờ ta đây không ra tay giết người, ngược lại đi đào mỏ chử? 49 vương phủ, ngươi đã triệu tập thần tướng… Được lắm, cơ hội đến rồi!"
Phương Bình trong lòng hừ thầm một tiếng, không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào, ta không tiếp tục ở lại phủ Phong Vương, ta cũng không cần thân phận của Phong Ngọc nữa. Ông đây đổi một thân phận khác!
Nhưng mà không ở phủ Phong Vương nữa… thì cũng phải làm một phi vụ trước khi đi mới được.
Nghĩ tới đây, Phương Bình nhìn Phong Hoa, trên mặt hiện ra biểu cảm đấu tranh.
Phong Hoa hơi sững sờ, Phong Ngọc làm sao vậy?
"Đại nhân... Thuộc hạ có chuyện muốn báo cho đại nhân..."
Phong Hoa cau mày không thôi, nhất thời không lên tiếng.
Phương Bình lại quát lớn nói: "Người bên ngoài rời đi đi!"
Bên ngoài, một vị thống lĩnh và mấy vị chiến tướng nhanh chóng rời đi.
Phương Bình bày xuống từng tầng từng tầng kết giới bằng lực lượng tinh thần, Phong Hoa càng nhíu chặt mày, lạnh nhạt nói: "Phong Ngọc, ngươi muốn nói cái gì?"
Phương Bình hít sâu một hơi, bày xuống kết giới, sắc mặt trầm trọng, chậm rãi nói: "Thuộc hạ phát hiện... Phong Vương đại nhân... Là tên chó chết!"
Đồng tử của Phong Hoa co rút! Nhất thời, hắn chấn động tột đỉnh! Ở Thần Lục… Ở trong phủ Phong Vương... thế mà dám mở miệng mắng Chân Vương?
Ngay sau đó, ánh mắt Phong Hoa tối sầm lại, khi Phong Hoa vừa muốn phản kháng, bỗng nhiên không gian lập tức co lại!
"Đại nhân, mắng súc sinh như vậy nghe đã tai không?"
Bên tai truyền đến một tiếng cười, ánh vàng trên người Phong Hoa bùng nổ, nhưng lúc này, hắn và Phương Bình đang ở sát nhau, không gian nhỏ hẹp, hai người chen chúc, dù hắn giãy dụa như thế nào, hắn cũng không thể nhúc nhích được tí ti!
Đôi mắt Phong Hoa lộ ra sự tuyệt vọng, hắn bị giam lại rồi! Ngay sau đó, hơi thở trên người Phong Hoa thay đổi, dù có chết cũng không thể để đối phương thoải mái!
Mà Phương Bình tranh thủ lúc nói chuyện, hắn chẳng hề làm gì cả, chỉ dùng đầu điên cuồng tông vào đầu của đối phương!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang rền trong căn phòng nhỏ hẹp vang lên, Phương Bình và Phong Hoa dính chặt vào nhau, ỷ vào kim thân mạnh hơn đối phương, Phương Bình thẳng thắn trực tiếp áp chế đối phương, muốn tự bạo à, không có cửa đâu!
Ông đây đâm chết ngươi!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng liên tục vang vọng phòng nhỏ, nhưng bên trong đã cách âm, nhóm người thống lĩnh trong phủ Phong Vương không ai có cảm giác gì khác thường.
"Crack crack..."
Tiếng kim cốt nứt ra vang lên, đầu Phương Bình bùng lên vô số lực lượng phá diệt, điên cuồng tông vào đối phương, một lần lại một lần!
Bao nhiêu lần Phong Hoa ngưng tụ sức mạnh, bấy nhiêu lần bị tông vào, cuối cùng, Phong Hoa dường như không còn sức lực nữa.
Nhưng Phương Bình không quan tâm, dù đầu mình cũng bị nứt nẻ, máu thịt màu vàng be bét, hắn cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục va chạm.
"Phương... Bình!" Giống như Phong Ngọc khi bị đâm chết, Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi nói một câu! Hắn đã nhận ra đối phương!
"Không, ta là Phong Ngọc, Phong Hoa tôn giả, ngủ yên đi!"
Phương Bình nhe răng trợn mắt, mãnh liệt va chạm thêm lần nữa!
Một tiếng vang ầm ầm! Tiếng nổ vang lên, huyết nhục trên người Phương Bình đã nứt ra hơn nửa, Phương Bình lay nhẹ đầu, thấp giọng mắng: "Sắp chết còn ráng giãy, lãng phí cả mấy chục triệu điểm tài phú của ta, cần gì phải vậy!"
Mắng một câu, trên người Phương Bình tỏa ra ánh sáng vàng, chớp mắt khôi phục nguyên dạng. Sau đó, gương mặt hắn thay đổi, biến thành hình dáng của Phong Hoa.
"Ta có ngàn vạn thân phận! Để xem các ngươi có thể lần tìm được đến đâu! Đi đào mỏ thôi!" Phương Bình nhếch miệng, nở nụ cười, nhanh chóng xuất hiện bên ngoài căn phòng hoàng kim.
Căn phòng hoàng kim bên trong kết giới lực lượng tinh thần chớp mắt biến mất, đồng thời, Phong Ngọc cũng không còn.
"Phong Ngọc, không cần tiễn ta, mấy ngày nay chú ý tình hình trong phủ."
"Đại nhân yên tâm, có việc thuộc hạ sẽ bẩm báo đại nhân!"
"Được."
"..."
Trong biệt việt của Phong Ngọc, Phương Bình tự nhiên đối thoại, âm thanh không nhỏ.
Chờ ra khỏi đại sảnh biệt viện của Phong Ngọc, Phương Bình bỗng nhiên nhìn nhóm người bên ngoài, quát lên: "Thủ bên trong phủ làm gì? Ra ngoại viện cho ta! Thiên Thực Quân còn đang nhốn nháo bên ngoài kia kìa, đừng để họ có cơ hội nhóm ngó vương phủ!"
"Vâng!"
Phong Hoa là người mạnh nhất trong phủ, đám người này sao dám chần chờ? Rất nhanh, mọi người dồn dập đi ra ngoại viện.
Phương Bình không để ý tới bọn họ, lại cao giọng quát lên: "Thủ vệ ngoại viện cho tốt! Không cho bất cứ ai đi vào! Điện hạ không ở đây, trong phủ không đón khách!"
"Vâng!" Mọi người lại đồng loạt hô.
Phương Bình vừa đi ra ngoài, vừa tính toán, đi được một đoạn, bỗng nhiên nói: "Này... Ngươi là Cận Ngọc Hoài đúng không, đứng lại!"
Phía trước, Cận Ngọc Hoài hơi thay đổi sắc mặt, vội vàng dừng bước, cười rạng rỡ nói: "Đại nhân..."
Phương Bình liếc mắt nhìn Cận Ngọc Hoài, lại nhìn mấy võ giả ngoại vực bên cạnh hắn, hơi nhíu mày nói: "Để các ngươi vào vương phủ không phải để các ngươi nhàn rỗi! Ngươi đến phủ Lê Án, nhìn chằm chằm Lê Án! Có động tĩnh lập tức trở về báo cho bản tôn..."
Cận Ngọc Hoài một mặt bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Đại nhân, thuộc hạ chỉ là chiến tướng..."
Sắc mặt Phương Bình chớp mắt lạnh xuống, quát lớn nói: "Vậy ta cần đám người vô dụng như các ngươi làm gì? Tên hữu dụng duy nhất ở đây là Quỳ Minh đã chết rồi, đám người các ngươi đám đều là lũ vô dụng sao?
Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, hoàng thành không thể ngự không, bọn họ đều sẽ ra vào cửa chính và đi dưới mặt đất, ngươi tìm một chỗ gần phủ Lê Án, có động tĩnh đến báo cáo cho bản tôn ngay!"
"Vâng!" Cận Ngọc Hoài đáp một tiếng, Phương Bình thấy thế quát lên: "Còn không đi mau đi!"
Cận Ngọc Hoài nào dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài.
Phương Bình gặp phải các võ giả ngoại vực khác sắp đi theo, quát lạnh: "Một mình hắn là được rồi! Các ngươi cũng vậy, ngươi, đi phủ Hoa Vương để ý động tĩnh!
Ngươi, đi phủ Tử La Vương!
Ngươi, đi phủ Băng Vương!
Còn ngươi, đi Vạn Đình Lâu, để ý nhóm người Thiên Mệnh vương đình!"
Phương Bình ra lệnh, an bài cho từng người, nghiêm nghị nói: "Không được để lộ cảm xúc, các ngươi mới đến, các vương phủ lớn cũng chưa quen biết các ngươi, chỉ cần có động tĩnh phải lập tức báo cho bản tôn!"
"Vâng!" Mọi người dồn dập dạ vâng, rất nhanh rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận