Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1511

Ầm ầm!
Phong Cửu Thành cố gắng hết sức tránh né vây giết của mọi người và yêu, còn đang oanh kích những cấm chế kia, thậm chí hắn còn oanh kích cả cấm chế dưới mặt đất, dù lần nào hắn cũng nhận phản kích lớn nhất, hắn cũng không quan tâm.
Một lần lại một lần, một lần lại một lần!
Tuyệt đỉnh và Chân Vương của Ngự Hải Sơn giống như cảm nhận được biến hóa bên này.
Đối diện Cấm Kỵ Hải, một số yêu tộc đang du ngoạn gần bờ bỗng nhao nhao chạy trốn.
Thấy cảnh này, Phong Cửu Thành điên cuồng bay đến nhánh sông Cấm Kỵ Hải, hét to: "Phụ vương, con bị Phương Bình giết chết! Phụ vương hãy báo thù cho con!"
Sắc mặt Phương Bình khó coi, mẹ kiếp, ta đã giết ngươi chưa? Không phải ngươi vẫn còn sống sao? Hơn nữa, ta cũng chưa ra tay với ngươi, thế mà từ đầu đến giờ ngươi cứ hét lên là ta giết ngươi, ta đã làm gì ngươi?
Trên bầu trời nhánh sông Cấm Kỵ Hải, khe hở màu đen thoáng hiện lên, dù Phương Bình không cảm nhận được lực lượng tinh thần của Chân Vương, nhưng hắn biết, có lực lượng tinh thần của cường giả muốn vượt qua Cấm Kỵ Hải bao trùm bên này.
Nhưng trên không nhánh sông Cấm Kỵ Hải, khe hở chi chít, giống như muốn bạo động, đó chắc chắn là lực lượng tinh thần của Phong Vương, bằng không Giới Vực vẫn còn có chút thân thiết với tuyệt đỉnh nhân loại, bình thường không đến nội bộ, sẽ không chủ động công kích.
Phương Bình có thể đoán được, đương nhiên Phong Cửu Thành cũng có thể.
Lúc này, Phong Cửu Thành lại bộc phát toàn lực, trực tiếp ngự không mà lên, bay về phía Cấm Kỵ Hải, phía sau, mấy người Trần Diệu Tổ cũng toàn lực bộc phát, đuổi giết hắn.
Chẳng những đuổi giết hắn, còn tấn công vào biển.
Dưới đáy biển, vô số tứ chi yêu tộc xuất hiện, bên này động tĩnh quá lớn, yêu tộc đáy biển sớm đã bị đưa tới.
Hình như Phong Cửu Thành không nhìn thấy những thứ này, có lẽ cũng không hề quan tâm những thứ này.
Ở phía bên này của Cấm Kỵ Hải bên nói chuyện, chưa chắc Phong Vương có thể nghe được. Hắn muốn nói cho phụ vương, phải giết Phương Bình!
Phong Cửu Thành trực tiếp ngự không mà đi, không quan tâm tất cả công kích, bay vọt lên không Cấm Kỵ Hải, hét lớn: "Phụ vương, phải giết Phương Bình!"
Một lần lại một lần, lặp lại hơn mười lần.
Mà lúc này, hắn đã bị bảy, tám xúc tu cuốn lấy.
Bên bờ, Trần Diệu Tổ và bà lão nhà họ Trần cũng không ngừng cách không oanh kích.
Lúc này, Phong Cửu Thành điên cuồng cười lớn.
Ngay sau đó, mọi người đều nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ lạnh lùng đến giết người:
"Phương Bình! Bản vương phải giết ngươi!"
Phương Bình vẻ mặt vô tội, mẹ kiếp, Phong Vương thật nghe thấy rồi, hơn nữa còn mạo hiểm lực lượng tinh thần bị xoắn nát, quả thực truyền âm tới.
"Ha ha ha!"
Phong Cửu Thành cười to, sau đó tiếng cười im bặt, lúc này đã bị kéo hoàn toàn vào Cấm Kỵ Hải.
"Hừ!"
Phong Vương lại hừ lạnh một tiếng, mặt biển chợt nổi sóng lớn.
Phương Bình dường như nghe được một tiếng rên, lực lượng tinh thần của Phong Vương hoàn toàn bị xoắn nát.
Dù đến lúc này, âm thanh Phong Vương vẫn truyền vang.
"Phương Bình!"
"Phương Bình!"
Ý lạnh đó khiến một số yêu tộc bên bờ cũng không kìm được rút lui mấy bước.
Phương Bình vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía mấy người Lý Hàn Tùng, vô tội nói: "Ta làm sao chứ, cũng không phải ta giết, tự nhiên ghim ta rồi?"
Mọi người không phản bác được.
Vương Kim Dương trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Ngươi quá ưu tú!"
"Ta biết!"
"Ta nói là... miệng ngươi rất giỏi gây chuyện, Phong Cửu Thành bị ngươi chọc cho phát điên, nên hắn chỉ để mắt tới ngươi."
Phương Bình đau đầu, lúc lâu sau thở dài nói: "Hai người rồi!"
Hòe Vương, Phong Vương!
Hai vị này, nhất định phải giết hắn, bắt được cơ hội sẽ liều lĩnh ra tay.
"Không... Có lẽ nhiều hơn."
Diêu Thành Quân thản nhiên nói: "Đừng quên Tùng Vương, dù trước kia không biết, có lẽ bây giờ cũng biết rồi, lần trước là ngươi được lợi."
Lý Hàn Tùng lầu bầu nói: "Nhiều lắm đó, ở Vương Chiến Chi Địa hắn đã tiêu diệt bao nhiêu người? Sau này đều sẽ biết là hắn làm, ta thấy không chỉ 10 vị, ngươi mới cấp bảy... Phương Bình, trêu chọc nhiều Chân Vương như vậy, ngươi tuyệt đối đừng đi vùng cấm nữa."
Hoa Quốc mới 14 vị tuyệt đỉnh, số lượng Chân Vương địa quật Phương Bình trêu chọc chưa chắc ít hơn tuyệt đỉnh của Hoa quốc.
Đừng quên, còn có Mệnh Vương, ông nội của Cơ Dao, cũng như người cha sắp đột phá cấp Chân Vương cô ta.
Phương Bình vẻ mặt bi ai.
Ta đã làm gì? Ta không hề làm gì!
Trần Diệu Tổ và bà lão nhà họ Trần bên cạnh đều sắc mặt phức tạp muốn chết, mấy đứa này... đang nghị luận Chân Vương?
Phương Bình... đã đắc tội Chân Vương? Số lượng lên đến hai chữ số?
Sao hắn sống được đến bây giờ!
Trần Diệu Tổ cũng có chút kinh hãi không thốt ra lời, cha ta cũng là tuyệt đỉnh, nhưng nếu nói Chân Vương đã đắc tội ở địa quật... có lẽ không nhiều bằng Phương Bình!

Bên bờ.
Mấy người Trần Diệu Tổ có chút cảnh giác nhìn những yêu tộc kia, Phương Bình thì cười toe toét nói: "Bây giờ, các vị tiến đến khu đất trống phía trên đường núi là được, lát nữa ta sẽ mở kết giới ra, để các vị đại yêu tiến vào thiên cung."
Phương Bình nói một hồi, không để ý những yêu tộc này nữa. Thời khắc mấu chốt phải giữ được bình tĩnh.
Gấp cái gì? Sợ cái gì?
Đây cũng không phải lần đầu ta tranh ăn với hổ, yêu tộc có trí thông minh, nhưng cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
Hiện tại người đều chết rồi, chuyện những yêu tộc này nên làm cũng đã làm xong, không cần vội vàng để ý tới bọn chúng, làm thiếu chủ vẫn nên ra vẻ một chút.
Hình như những yêu tộc đó như cũng không có ý kiến gì, sau đó nhanh chóng tản ra.
Nhìn thấy Phương Bình vênh mặt hất hàm sai khiến, Trần Diệu Tổ lại nhìn về phía hắn.
Lợi hại!
Ta mới có 15 năm không ra ngoài mà bên ngoài đã sinh ra võ giả trẻ tuổi lợi hại như vậy.
Trần Diệu Tổ cũng không để ý những yêu tộc kia, mà nhìn về phía Cấm Kỵ Hải, có chút phức tạp nói: "Cứ thế mà chết đi..."
Ông và Phong Cửu Thành chiến đấu đã nhiều năm! Thực lực ngang nhau.
Nhưng bây giờ, Phong Cửu Thành, một vị cường giả cấp chín đã bước đi một đoạn dài trên con đường bản nguyên, cứ thế mà chết đi, Trần Diệu Tổ cũng không biết nên nghĩ như thế nào.
Kẻ địch chết quá đơn giản, khiến ông hoài nghi mình đang nằm mơ.
Phương Bình cười nói: "Trần lão, đối phương chết rồi, mọi người cũng có thể rời khỏi Giới Vực, đây không phải chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt... chỉ là cảm thấy...chỉ là cảm thấy..."
Trần Diệu Tổ cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy quá dễ dàng.
6 vị nhà họ Trần không chết một ai.
Dù nói vậy có chút không ổn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy nhóm người Phong Cửu Thành, ông đã ôm tâm tư mình chắc chắn phải chết, những người khác của nhà họ Trần, chắc đã có tâm tư chiến đấu.
Hơn nữa, chưa chắc có thể thắng!
Nhưng bây giờ, chẳng những thắng, mà còn tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, toàn bộ người nhà họ Trần còn sống.
Mà có thể nói tất cả những điều này đều nhờ vào công lao của Phương Bình.
Phương Bình khẽ cười nói: "Trần lão không cần để ý, mấy cấp chín thôi mà..."
"Khụ khụ!"
Lão Vương bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Phương Bình lập tức tỉnh ngộ, ta hơi lố rồi, cũng không phải ta giết, ta khoác lác cái gì?
Không đúng, ta đã giết hai cấp chín!
Phương Bình khẽ thở phào một hơi, ta đã giết hai cấp chín, trước kia ta còn giết thành chủ thành Sắc Vi, lần trước còn bẫy chết thành chủ thành Thiên Môn...
Cấp chín chết trên tay ta thật nhiều! Lần này chẳng qua là chết mấy cấp chín, tính là gì chứ.
Không nghĩ đến những điều này nữa, Phương Bình bật cười lớn nói: “Trần lão, không đề cập tới những thứ này nữa, bọn họ chết rồi, Phong Cửu Thành bị đẩy vào Cấm Kỵ Hải, chắc chắn phải chết. Lệnh bài cũng đã chôn cùng hắn rồi...
Trên thực tế, cho dù có lệnh bài, đừng nói bọn họ có thể đi vào hay không, dù có thể vào, ta thấy bọn hắn cũng đừng nghĩ lấy được thứ gì.
Trong Giới Vực thật sự có cường giả tồn tại. Cho nên sau lần này, người nhà họ Trần các ngài có thể rời khỏi Giới Vực rồi..."
"Vẫn phải cảm ơn các ngươi..."
Trần Diệu Tổ cũng không khỏi bùi ngùi, lại cảm thấy hơi ngại, thở dài nói: "Đáng tiếc, lão phu không có năng lực, cuối cùng không thể kịp thời giết chết Phong Cửu Thành, lần này đã chọc Phong Vương nổi giận..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận