Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2005: Lai Lịch (2)

Phương Bình lắc đầu nói: "Chuyện của địa quật rất phức tạp, một số lão già đã sống mấy ngàn năm, biết rất nhiều thứ, nhưng mà những người này cũng không muốn nói."
Tần Phượng Thanh cười tủm tỉm nói: "Ta không nói đến vấn đề về niên kỷ, ta hơi thắc mắc, rốt cuộc câu trốn đến biên hoang là có ý gì?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ta cảm thấy xác suất không lớn. Địa quật lớn cỡ nào? Chẳng lẽ năm đó chỉ tính là khu vực biên hoang?"
"Chưa chắc không phải!" Tần Phượng Thanh lại cười nói: "Ta cảm thấy, có lẽ tương tự Địa Cầu, thật ra địa quật cũng phần lớn là biển. Nhưng mà năm đó có một tảng lục địa chính, nhưng đã bị đại chiến cuối cùng đánh chìm.
Có lẽ năm đó địa quật chỉ là một khối châu lục như châu Nam Mỹ. Việc Thần Lục bị chìm cũng đã được ghi lại, ngươi không nhớ sao? Cho nên, chưa chắc không thể nào."
Năm đó, khi bọn họ đọc sách, không để ý cái này lắm, bởi vì khi đó những truyền thuyết Yêu Hoàng này quá xa vời với bọn họ. Đó cũng là lần đầu tiên Phương Bình biết Ma Đô địa quật là vực Nam Thất. Khi đó, hắn cũng mới chỉ cấp 3, cấp 4.
Mà trên thực tế, chuyện này cũng xảy ra cách đây không lâu. Phương Bình hồi tưởng một chút, đại khái là cuối năm 2009, một năm về trước.
Nghĩ đến những điều này, Phương Bình mở miệng nói: "Không cần quan tâm nhiều, hiện Cấm Kỵ Hải còn chưa phải nơi đặt chân của chúng ta, sau này có cơ hội có thể thăm dò một chút."
"Các ngươi muốn câu cá sao?"
Phương Bình vừa nói xong, một cái đầu mèo to lớn bỗng nhiên xông ra.
Phương Bình giật nảy mình, suýt nữa thì bị hù chết. Con mèo này có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy có được hay không, hắn không hề phát hiện.
Thương Miêu thò đầu to ra, lông nó bóng loáng, không hề bị ướt nước biển, mặt mèo lộ vẻ vui mừng, khấp khởi nói: "Thức ăn cho mèo đâu? Các ngươi cũng muốn đi câu cá sao? Nhưng mà gần đây câu không dễ... cái đảo mà trước kia ta nói đã bị một con chim lớn chiếm đoạt rồi!"
Thương Miêu bỗng có chút nóng nảy, mất hứng nói: "Con chim lớn kia chiếm mất đảo của ta rồi, ở đó nhiều cá nhất! Nó để cho thủ hạ thu hoạch hết cá rồi, không cho bản miêu câu cá."
Thương Miêu không vui, rất không vui. Một con chim đoạt mất địa bàn của nó.
Nghe vậy, Phương Bình khẽ động lòng, hỏi: "Cách nơi này hơn vạn dặm phải không?"
"Gần vậy." Thương Miêu Miêu dùng móng vuốt gãi gãi đầu, vẫn không vui, nó có vẻ tức giận: "Con kia chim thật lợi hại, lợi hại gần giống con rắn lớn lần trước... Thật là phiền nha!"
Nó đã hứa dẫn chó con đi câu cá. Nhưng bây giờ, vùng đất trù phú để câu cá của nó đã bị chiếm đoạt, đối phương còn là yêu thú cấp Chân Thần mạnh mẽ.
Thương Miêu không muốn đánh nhau, nên chỉ có thể tự mình ôm một cục tức.
"Yêu Vương của Cấm Kỵ Hải?"
Phương Bình thầm có ý nghĩ như vậy, Thương Miêu cũng nói đối phương rất mạnh, có thể so với Vạn Yêu Vương, hơn nữa vị trí kia cách bờ Cấm Kỵ Hải chưa đến vạn dặm, đó chắc là Yêu Vương Cấm Kỵ Hải mà Trương Đào đã nhắc đến nhỉ?
Bằng không, làm gì có chuyện đi đến đâu cũng có tuyệt đỉnh mạnh mẽ. Cường giả có thể so với Vạn Yêu Vương, dù ở thời thượng cổ, cũng là cường giả đỉnh cấp.
Phương Bình nghĩ một chút hỏi: "Miêu huynh không biết con chim lớn kia sao? Theo lý mà nói, cường giả địa quật mạnh đến mức này ít nhất đã tu luyện mấy ngàn năm, trước khi vào động thiên, miêu huynh chưa từng gặp sao?"
Thương Miêu ngửa đầu nhìn trời, lúc lâu sau mới nói: "Không nhớ rõ. Mà cũng phải, nó có thực lực Phong Hào Chân Thần, trước kia chắc là cũng rất mạnh... Chẳng lẽ là con quạ đen trước kia từng ăn vụng xương cá của bọn ta sao?"
Thương Miêu có chút hoài nghi, móng mèo vò đầu. Là nó sao? Không để ý lắm!
Năm xưa khi ở bên đảo câu cá, đúng là có một số chim chóc đã ăn vụng cá bọn họ câu được.
Nhưng nó có thực lực tuyệt đỉnh... Bao nhiêu năm chính nó cũng đã không nhớ rõ nữa.
Năm đó nó là tuyệt đỉnh, sao lại để ý đến mấy con yêu thú nhỏ yếu, khó ăn, nhìn đã không thấy ngon miệng chứ.
Thương Miêu nghĩ một lát, không còn bối rối, thầm nói: "Mặc kệ, mặc kệ! Có lẽ con chim lớn đó biết bản miêu, khi nhìn thấy ta, muốn bay đi... Sau đó lại không bay đi, hừ, ta nhớ ra rồi, trước kia chắc chắn đã từng bị ta đâm."
Thương Miêu hừ một tiếng, nếu mình chưa từng đâm nó, sao nó nhìn thấy mình lại phải bay làm gì? Sau đó lại không chạy, có lẽ là cảm thấy đã mạnh rồi, không cần sợ bản miêu nữa. Thôi, chẳng thèm quan tâm đến nó. Mình cũng không thích ăn thịt chim, đối phương là quạ đen... Thật khó ăn!
Phương Bình thấy nó hừ hừ, đến mức lớp thịt mỡ trên cổ rung lên, Phương Bình bỗng rất muốn túm lấy, nhấc mèo lên chơi một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ tìm đường chết này.
Mèo quá lớn, không dễ nhấc lên. Nếu túm cổ nó quá mạnh, đối phương sẽ tức giận, lão Trương chưa chắc cứu được mình.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, con mèo này mập thật.
Phương Bình thầm cảm khái, Thương Miêu là loại gì?
"Mèo cam hả? Đuôi dài hơn đuôi mèo cam!"
Mèo cam bình thường đều là mèo đuôi ngắn, đuôi Thương Miêu không ngắn, nhưng ai mà biết được, đến tuyệt đỉnh, muốn biến thế nào thì biến thế đó. Hơn nữa, nó là mèo từ vô số năm trước, nào biết được nó thuộc chủng loại gì.
"Đạo tặc, ngươi đang suy nghĩ gì?" Khi Phương Bình còn đang nghĩ mấy thứ này, Thương Miêu bỗng vẻ mặt cảnh giác, thịt trên cổ run lên: "Ngươi muốn đâm ta?"
Phương Bình cười rạng rỡ nói: "Hà cớ gì mà Miêu huynh lại nói ra những lời như vậy? Ta cũng không có ý này! Mặt khác... Gọi ta Phương Bình là được."
"Người xấu!" Thương Miêu lẩm bẩm, không phải người tốt. Thế mà định đâm bản miêu!
Không thèm để ý tới Phương Bình, Thương Miêu lập tức nhớ tới chính sự, có chút gấp gáp nói: "Thức ăn mèo của ta đâu?"
"Thức ăn cho mèo đã được mang đến, nhưng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, còn có chuyện xây dựng cung mèo cũng cần Miêu huynh nói ra yêu cầu, không vội."
Phương Bình cười xán lạn, chúng ta chậm rãi trò chuyện, tiếp xúc nhiều.
Nếu muốn xây cung mèo thì đó chính là cơ hội tiếp xúc với Thương Miêu!
Nói xong, Phương Bình đột nhiên cho nổ mặt đất thành một cái hố to, mở miệng nói: "Miêu huynh dẫn một ít nước biển của Cấm Kỵ Hải tới đây đi, nhưng bây giờ nơi đây không có Chân Vương, thật ra có thể ra ngoài trực tiếp trò chuyện. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, dựng cung mèo như thế nào mới phù hợp với sở thích của Miêu huynh..."
Hắn vừa nói xong, Thương Miêu bỗng hóa hình ra một công trình kiến trúc lộng lẫy như thiên cung, tùy ý nói: "Giống thế này."
Phương Bình nhìn thoáng qua, bật cười lớn nói: "Được được được, nhưng vẫn phải bàn cụ thể, ví dụ như tiêu chuẩn, kích thước, vị trí địa lý. Miêu huynh đừng nóng vội, làm mèo tuyệt đỉnh mạnh mẽ nhất từ xưa đến nay, nếu chỗ ở kém, tức là làm mất mặt Miêu huynh.
Nếu như bị người quen cũ thấy được, chẳng phải là trò cười?
Cho nên Miêu huynh hãy kiên nhẫn thêm một chút. Không tốn bao nhiêu thời gian, Phương Bình cũng không muốn làm chậm trễ thời gian câu cá của Miêu huynh, nhưng cũng không thể lừa gạt Miêu huynh, đúng không?"
Thương Miêu nhìn hắn một chút, lại nhìn mấy người bên cạnh một chút, thầm nói: "Không có ý tốt!"
"Không hề!"
"Lừa đảo!"
"Chắc chắn không có, Miêu huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm!"
Thương Miêu muốn đâm chết hắn, nhưng nghĩ một chút lại thôi, nên bàn về cung mèo của bản miêu đi.
Thương Miêu dẫn một ít nước biển tiến vào cái hố mà Phương Bình tạo ra, rồi chui vào hố to.
Phương Bình vui mừng, như vậy mới phải chứ, có thể từ từ nói chuyện, bằng không Thương Miêu cứ ở trong biển thì không dễ nói chuyện.
Sau khi Thương Miêu tiến vào hố, mấy người Phương Bình cũng ngồi xuống xung quanh.
Phương Bình lấy từ trong không gian chứa đồ ra mấy túi thức ăn cho mèo, thật ra cũng không hẳn là thức ăn cho mèo, không phải loại thức ăn tròn tròn khô cứng, mà là các loại thức ăn tươi, đồ hộp và các loại đồ ăn thượng vàng hạ cám khác. Bao gồm đồ ăn vặt, sô cô la bánh kẹo.
Ăn mà, có thể ăn là được, ăn ngon là được, không biết Thương Miêu thích mùi vị gì, nên cứ lấy mỗi thứ một ít, có lẽ có món nó thích thì sao.
Những người khác bên cạnh cũng cạn lời. Phương Bình thật giỏi, mấy thứ linh ta linh tinh gì cũng lấy ra được.
Thương Miêu cũng nhìn đến hoa mắt, nhiều như vậy sao? Hình thù thật kỳ quái. Thức ăn cho mèo chính là như vậy sao?
Mèo đều thích ăn cái này à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận