Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1172

Dương Hạ nghe vậy cười nói: "Chuyện này để sau rồi nói, cứ để Dương Mộc khiêu chiến ngươi!"
"Được." Phương Bình vừa dứt tiếng, Dương Mộc đã đứng lên nói: "Ta khiêu chiến Phương Bình!"
Khá nhiều người đều bất ngờ với quyết định này. Người mình khiêu chiến người mình, trừ phi đến thời khắc sống còn, tranh giành cơ hội lâm vào thế bí, mới cần phải làm như thế.
Hiện tại, một lần khiêu chiến, lãng phí một cơ hội của Dương Mộc, cũng lãng phí một cơ hội của Phương Bình. Với thực lực của Phương Bình, có lẽ có thể lại đánh bại một vị cường giả tinh huyết hợp nhất.
Cách đó không xa, Lý Đức Dũng khẽ cau mày, nhưng thấy Phương Bình đã đứng dậy, đành phải gật đầu nói: "Lên đài!"
Phương Bình và Dương Mộc đồng thời đi ra ngoài, thấy hắn đi ra ngoài, Dương Hạ khẽ cười một tiếng nói: "Dương Mộc, chú ý đúng mực, đừng thương tổn Phương Bình."
Dương Mộc lập tức nói: "Biết, nhưng Phương tướng quân cũng đừng quá bất cẩn, đến cuối cùng, nếu người còn lại nhiều, khiêu chiến cơ hội sẽ tăng lên, vậy thì phiền phức, nên chúng ta nhất định phải phát huy ra một thực lực nhất định mới được!"
Phương Bình cau mày, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nụ cười nói: "Được."
Sắp xếp tốt nhất là để Dương Mộc thắng lợi, sau đó là Dương Phong thua Phương Bình. Cứ như vậy, Phương Bình có thể dùng thân phận người thắng tiến vào vùng cấm. Mà Dương Mộc, chỉ cần tiếp theo không ai khiêu chiến hắn, hắn cũng có thể lấy thân phận người thắng giành được tiêu chuẩn. Cũng không biết là vì quá gấp, hay là không kịp nói, Dương Hạ cũng không có ý để Phương Bình thua Dương Mộc.

Khu vực trung tâm, Dương Mộc nhìn về phía Phương Bình, nghiêm mặt nói: "Phương tướng quân, đã sớm muốn cùng ngươi so tài một lần, đừng nương tay!"
Phương Bình gật gật đầu, nắm Bình Loạn Đao trong tay.
Lúc này, Dương Mộc quát lên một tiếng, Dương Mộc cũng dùng đao chém về phía Phương Bình, khí huyết bạo phát đến cực hạn!
Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, cũng chém một đao ra, thân hình hơi động, chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Mộc.
Dương Mộc dù sao cũng là cường giả đỉnh cấp sáu, thực lực không yếu, bóng người cũng nhanh như chớp giật. Thân hình hai người giao nhau trên không trung, Phương Bình vẫn chưa dùng đến lực lượng tinh thần, liên tiếp giao thủ hơn mười chiêu, hai người đánh bất phân thắng bại.
Dương Mộc cũng không có ý định muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, vẫn tiếp tục giao chiến với Phương Bình, thời gian càng kéo càng dài. Phương Bình... hình như đã nhận ra cái gì! Dương Mộc đang tiêu hao khí huyết của hắn!
Hắn cảm nhận được Dương Mộc cũng không muốn liều mạng, cũng có ý muốn giết hắn, nhưng cũng không muốn thua ngay, hắn đang kéo dài thời gian. Hắn đang giữ chân mình!
"Hắn đang tiêu hao khí huyết của ta... muốn chờ đến khi khí huyết của ta hao hết sao? Trông mình bị thương rất nặng, tốc độ khôi phục càng ngày càng chậm... Lẽ nào..." Nghĩ đến đây, Phương Bình tăng tốc độ tiêu hao khí huyết.
Hắn muốn xác định một lần! Một lần cuối cùng!
Tuy hắn đã hạ quyết tâm, nhưng Dương Hạ bỗng nhiên nói sẽ giúp hắn vượt qua nguy khó, câu nói đó khiến Phương Bình dao động. Nhưng bây giờ Phương Bình xác định, bọn họ không hề có thiện ý.
"Nhà họ Dương... thủ hộ nhân loại vô số năm! Nếu thật muốn kết thiện duyên với ta thì mọi chuyện chấm dứt tại đây! Nhưng nếu..."
Nghĩ tới đây, Phương Bình nhanh chóng di động, bắt đầu tìm cơ hội khôi phục khí huyết, tốc độ rất chậm, giống như vì lực lượng tinh thần bị thương nên không thể nhanh chóng khôi phục vậy.
Dương Mộc không thèm quan tâm, cũng không hề ngừng tay. Hai người tiếp tục giao chiến, Dương Mộc là đỉnh cấp sáu, đánh nhau với Phương Bình theo hình thức so tài, ra tay cũng không tàn nhẫn.
Đám người Bộ trưởng Vương nhìn một hồi, cũng không biết nên nói gì. Tuy bọn họ cảm thấy tốt nhất là nên nhanh chóng kết thúc chiến đấu, nhưng Dương Mộc giống như là thấy hàng sáng mắt, đánh lâu một chút cũng không sao.
Tô Hạo Nhiên lại liếc nhìn Dương Hạ, hơi nhíu mày, không lên tiếng.
Trận chiến này kéo dài rất lâu. Dù Dương Mộc đánh đến mệt bở hơi tai cũng không có ý định dừng lại.
Lực lượng khí huyết của Phương Bình rốt cuộc chỉ là cấp sáu trung kỳ... tuy mạnh hơn cấp sáu trung kỳ nhiều, nhưng Dương Mộc không ra tay ác độc, thì hắn vẫn sẽ tiếp tục đánh.
Hai người đều đang đánh giao hảo, nhưng lại đánh quá lâu, lâu đến mức có võ giả không kiên nhẫn mắng: "Vui lắm hả? Tiêu chuẩn này là để mấy người chơi như vậy à? Còn có một đống người chưa ra trận này!"
Có người mắng, trong mắt mọi người, Phương Bình và Dương Mộc giao chiến là để đảm bảo Phương Bình có thể tiếp tục vào vòng trong. Những người khác cũng có thể bắt chước làm theo, nhưng nếu đợi đến phút cuối, đã có quá nhiều người vào vòng, thì dù cơ hội đã dùng hết, cũng sẽ bị người khiêu chiến, thậm chí đánh giết! Thà rằng nắm giữ quyền chủ động, giết đối thủ trước rồi tính sau!
Hai người giao chiến hơn nửa tiếng, Phương Bình khôi phục khí huyết mấy lần, Dương Mộc cũng đang khôi phục, hắn... thậm chí còn dùng một chút tinh hoa sinh mệnh!
Những người khác không cảm nhận được, Phương Bình và những Tông sư kia đều cảm nhận được.
Bộ trưởng Vương không nhịn được nói: "Dương gia chủ, đủ rồi!"
Thi đấu mà lại dùng tinh hoa sinh mệnh khôi phục, thế thì thật quá đáng!
Dương Hạ cũng cau mày nói: "Thằng nhóc này... Từ trước đến nay đều mê võ nghệ, thấy hàng là sáng mắt, không biết đúng mực gì hết!"
Giờ khắc này, sắc mặt Phương Bình đã trắng bệch. Cũng may là ngay vào lúc này, Dương Mộc cũng sắp không chống đỡ được nữa, lập tức ngừng tay, thở dốc nói: "Phương tướng quân quả nhiên mạnh mẽ, Dương Mộc chịu thua."
Tuy quy tắc không cho phép chịu thua, nhưng hai người có quen biết, nếu đều đồng ý thì không sao hết. Phương Bình lại cau mày, liếc nhìn Dương Phong đang đứng cách đó không xa!
Dương Mộc kéo hắn rất lâu. Bây giờ lại ra vẻ như luận bàn tận hứng, hoàn toàn quên mất mục đích, hắn cũng không tiện nói gì. Nhưng Phương Bình đã có phán đoán trong lòng, nhẩm nhẩm: "Ba... Hai... Một..."
Hắn mới vừa đếm xong, sau một khắc, Dương Phong đột ngột nhảy ra ngoài, vui vẻ ra mặt nói: "Phương tướng quân, ta vẫn muốn so tài với ngươi một lần, không bằng nhân dịp này, chúng ta cũng đánh một trận cho sướng đi!"
Giờ khắc này, khí huyết của Phương Bình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đồng tử của hắn co rụt lại. Đậu xanh, mình đoán đúng rồi. Hắn luôn luôn cảm thấy kì lạ, thái độ của Nhà họ Dương biến hóa quá nhanh, quả thế.
Giống như phụ trợ cho suy nghĩ của Phương Bình, Dương Phong lại nói: "Nhưng thực lực của ta và Dương Mộc tương đương, e không phải là đối thủ của Phương tướng quân, kế tiếp ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, Phương tướng quân vui lòng chỉ giáo!"
Ở trong mắt người ngoài, Nhà họ Dương hai huynh đệ từng người tốn một lần cơ hội, giúp Phương Bình vào vùng cấm, đó là ân tình. Dù Phương Bình mạnh, nhưng cũng phải đề phòng bị những cường giả khác khiêu chiến.
Thực lực của Dương Phong không bằng Phương Bình, thấy hàng là sáng mắt, toàn lực ứng phó... không thành vấn đề, hắn vốn không phải đối thủ của Phương Bình. Chỉ có dự liệu sai... không đoán được Phương Bình yếu như vậy, giết Phương Bình... Vậy thì đúng là bất ngờ ở khắp mọi nơi!
Phương Bình vừa mới đánh bại Dương Mộc, cái gọi là thương thế quá nặng, cũng chỉ là thương tích trên tinh thần, khí huyết vẫn còn mà? Nếu bất cẩn giết Phương Bình, chẳng lẽ Lý Trường Sinh sẽ phá quy tắc, ra tay với Dương Phong sao? Chết rồi, vậy thì thật sự đã chết.
"Tại sao muốn giết ta?"
Phương Bình không hiểu, hắn lại không phải ngớ ngẩn, sao lại không đoán được mục đích của bọn họ chứ.
Những Tông sư nước ngoài kia đều không hiểu vấn đề, Tông sư trong nước thì, dù lúc này có hơi hoài nghi, nhưng hiện nay Nhà họ Dương xác thực là đang giúp Phương Bình, không ai nói được gì.
"Giết ta, có lợi gì?"
"Giết ta, bọn họ có thể có được cái gì?"
"Trừ địch ý của Ma Võ, không có lợi lộc gì!"
Phương Bình suy nghĩ liên tục, chẳng lẽ giết ta để lấy Bình Loạn Đao, hoặc là nội giáp cấp chín?
Giết đối thủ trên võ đài có thể lấy được chiến lợi phẩm. Đương nhiên, ánh mắt của đám người ở chỗ này đều cao, Bình Loạn Đao chỉ là hợp kim cấp A, không mấy ai thèm quan tâm. Nội giáp cấp chín thì, cũng không tệ. Nhưng nếu giết mình, đắc tội Ma Võ, chỉ vì một cái nội giáp cấp chín, vớ vẩn thế?
Phương Bình còn đang suy nghĩ, Dương Phong đã vội vàng, không nhịn được kích động, cười nói: "Phương tướng quân, có thể bắt đầu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận