Toàn Cầu Cao Võ

Chương 644: Thiên kiêu ngang trời

Khi mọi thứ đang sôi sùng sục thì, ngày mùng 1 tháng 11, Lý Hàn Tùng chiến thắng Kinh Nam Võ Đại đạo sư xếp hạng 37, thay vào đó, trở thành cái tên thứ 37 trên bảng, thắng ung dung, Lý Hàn Tùng đã đánh bại đối phương chỉ trong vòng một phút.
Ngày đó, hội trưởng của Kinh Nam Võ Đại hội võ đạo Trần Hạo Nhiên xem trận đấu, không nói một lời, chiến đấu kết thúc, Trần Hạo Nhiên tiến vào địa quật.
Diêu Thành Quân cũng nhẹ nhàng thắng Hoa Sư đạo sư hạng 32, xếp hạng 32.
Hội trưởng của Hoa Sư hội võ đạo cũng đến xem trận chiến, sau khi xem xong bế quan không ra, xung kích cấp 4 cao kỳ.

Ma Võ.
Trong bảng danh sách cấp 4, Ma Võ có 3 vị đạo sư lên bảng.
Theo thứ tự là hạng 6, 24 và 91.
Khi tin Diêu Thành Quân chiến thắng Hoa Sư đại đạo sư truyền ra ngoài, Phương Bình cũng đi ra khỏi ký túc xá.

Tòa nhà giáo viên.
Phương Bình cất bước đi vào văn phòng của Hoàng Cảnh, nhân tiện nói: "Diêu Thành Quân đến Ma Võ sao?"
Hoa Sư rất gần Ma Võ.
Diêu Thành Quân chiến thắng Hoa Sư đạo sư xếp hạng 32, mục tiêu gần nhất kế tiếp chính là Ma Võ Triệu Minh Hạo đạo sư xếp hạng 24.
Giờ khắc này, Hoàng Cảnh đang nghị sự với Đường Phong. Thấy Phương Bình xông vào, nhíu mày nói: "Em không phải đang tu luyện sao? Mới đó mà đã đứng ngồi không yên
rồi?"
"Bảng danh sách cấp 4 vẫn chưa có tên của em, em tự nhận thực lực không kém bất luận kẻ nào! Nếu Diêu Thành Quân dám đến Ma Võ, không bằng em sớm gặp anh ấy. Lực lượng tinh thần của anh ấy có thể làm kẻ khác sợ, nhưng em có thể đánh tới khi anh ấy sợ mới thôi!" Phương Bình cười ha hả nói: "Nếu anh ấy tới, vậy thì càng tốt, đỡ mất công em phải đi tìm.”
Đường Phong xen vào nói: "Hiện tại cậu ta sẽ không đến Ma Võ, khiêu chiến xong Hoa Sư, Diêu Thành Quân đã đến phía bắc. Nhưng không phải vì sợ em, cậu ta lo lắng gặp phải Tôn Long đạo sư quá sớm, sẽ bất lợi cho khiêu chiến."
Tôn Long chính là người có thứ hạng cao nhất trên bảng xếp hạng cấp 4 của Ma Võ, hạng 6 bảng xếp hạng Hoa Quốc cấp 4.
Thứ mà Diêu Thành Quân cần chính là từng bước một tiến về phía trước, súc thế đến đỉnh phong, nếu bây giờ đến Ma Võ, xác suất gặp Tôn Long sẽ rất cao. Nên Diêu Thành Quân vẫn chưa đến Ma Võ, trực tiếp lên phía bắc luôn.
Phương Bình tỏ vẻ như xem như hắn mạng lớn, mở miệng nói: "Không đến thì coi như anh ấy gặp may, mấy người này rất hung hăng, thi đấu võ đạo cấp 1 còn chưa kết thúc, hiện vẫn còn đang khiêu chiến, dám cướp danh tiếng của em hả? Lần sau gặp phải, chém chết bọn họ!"
Hoàng Cảnh và Đường Phong đều hơi đen mặt.
Cái thằng nhóc này rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra!
Hung hăng không phải ngày một ngày hai đâu.
Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng đều là thiên kiêu, đều từng vượt cấp khiêu chiến rất nhiều lần. Hai người này từng giết chết cấp 5 ở địa quật, hơn nữa không chỉ giết một hai người.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh cũng từng giết chết cấp 5 ở địa quật, nhưng hai người bọn họ hợp tác cũng chỉ có thế giết được cấp 5 sơ cấp.
Chiến tích trên những phương diện khác cũng không nổi bật.
Trong tình huống như vậy, sự tự tin mãnh liệt đó của Phương Bình từ đâu ra?
Phương Bình cũng không để ý những chuyện đó, tự tin là sức mạnh cội nguồn, không tự tin thì làm sao mạnh mẽ được.
Diêu Thành Quân đi rồi, vậy hắn cũng không cần chủ động đi tìm làm gì, lúc này, mục tiêu của cậu là tiến vào đỉnh cấp 4.
Mới vừa muốn rời đi, Phương Bình lại nhớ đến chuyện gì đó, cười nói: "Viện trưởng, thầy nhớ kêu người đem con dấu phó hiệu trường đến hội võ đạo nhé, bây giờ không có con dấu hiệu trưởng, có một số việc không tiện làm cho lắm…”
Hoàng Cảnh hơi sửng sốt, Đường Phong cũng hơi khiếp sợ nhìn Phương Bình.
Não Phương Bình thật sự bị úng nước rồi hả?
Phải bị đánh mới thấy thoải mái đúng không?
"Hiệu trưởng Ngô không phải không ở trường học sao? Con dấu hiệu trưởng có ở trường không? Nếu có thì mang đến hội võ đạo luôn cho em…"
"Phương Bình…"
Hoàng Cảnh hơi do dự, ho nhẹ một tiếng nói: "Không cần phải tự đặt áp lực lớn quá, lúc nên thả lỏng thì buông lỏng một chút, mặc dù thi đấu giao lưu rất quan trọng, nhưng nếu đủ mạnh thì cho dù năm nay không phải hạng nhất, năm sau chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục tranh thủ."
Hoàng Cảnh nghĩ là do Phương Bình bị áp lực quá lớn, bây giờ hình như hơi khùng rồi.
Cái này không còn là bành trướng nữa, mà là bị điên rồi.
Kêu cả hai vị hiệu trưởng đưa con dấu cho hắn, không phải điên thì là gì?
Đường Phong cũng nhíu mày nói: "Nam tử hán đại trượng phu, thắng được thì cũng thua được, ngay cả chút áp lực đó mà cũng không chịu được sao?"
Phương Bình cười nói: "Thi đấu giao lưu? Em không có áp lực, thật sự, viện trưởng, thầy Đường, hai người cảm thấy chút chuyện nhỏ này có thể khiến em bị áp lực sao? Em thật lòng mà, hai người thường thường không ở trường học, cũng không lo chuyện trong trường, cho rằng chỉ khiến người khác sợ là được, học theo lão Lưu…"
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn!
Phương Bình bị ép xuống đất, không nhúc nhích nổi, cả người đều nằm yên trên đất.
Sắc mặt Hoàng Cảnh đen kịt, sau đó không nói hai lời, rên một tiếng, vung tay lên, cửa sổ mở ra, sau đó Phương Bình đã bay lên, bắn ra khỏi cửa sổ, không biết tung tích.
Sau khi ném cậu đi, Hoàng Cảnh mới nhíu mày nói: "Cái thằng này xem tôi là phòng áp lực hả?"
Đường Phong lần này vẫn đang quan sát, hơi nhíu mày nói: "Kỳ lạ, ban nãy khí tức của nó thoắt ẩn thoắt hiện, viện trưởng có nhận ra không?"
"Ừm."
Hoàng Cảnh gật đầu nói: "Nhận ra, không biết có phải thằng nhóc này học được cách sử dụng lực lượng tinh thần hay không, muốn tìm tôi thử chiêu, nhưng không có hiệu quả gì."
Hoàng Cảnh lắc đầu, nên bị đánh hay là muốn bị đánh, cũng không thấy khác gì cả.
Đường Phong lại như có điều suy nghĩ, nói: "Nó đang học cách thu lại khí tức?"
"Không giống lắm."
Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Hình như không hề cảm nhận được chút lực lượng tinh thần nào… Có cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng mà đứt quãng, thời gian cũng rất ngắn ngủi, không có tác dụng gì."
Phương Bình mở năng lượng bình phong, mới có một lát thôi, đến lúc bay ra ngoài, cậu ngay lập tức giải trừ năng lượng bình phong.
Trước sau cũng chỉ mới có một lát, thời gian kéo dài quá ngắn.
Đường Phong buồn cười nói: "Đúng là có chút ý nghĩa, nếu có thể kéo dài, thì khi gặp phải nguy hiểm, cũng có thể tránh một chút."
"Có hơi tương tự với Liễm Tức Thuật (1) của chúng ta, nếu gặp phải cường giả cao cấp thì sẽ bị lực lượng tinh thần bóc ra, cũng không có tác dụng gì lớn lắm…"
Ban nãy ông sử dụng uy áp tinh thần, liễm tức thuật của Phương Bình lập tức bị phá, Hoàng Cảnh đương nhiên sẽ hiểu lầm.
Hai người nói với nhau vài câu, cũng không nói gì thêm.
...
Dưới lầu.
Phương Bình sửa sang lại áo khoác, giả vờ uy nghiêm nói: "Tuần tra cho kỹ đấy, không được để bất kỳ phần tử bất hợp pháp nào có cơ hội lợi dụng!"
Các vị đội viên đều vội vàng gật đầu, cúi đầu không dám nhìn Phương Bình.
Nếu ban nãy không nhìn lầm thì… hội trưởng bay từ trên lầu xuống thì phải...
Lại đi trêu chọc ai rồi?
Sau khi Phương Bình sải bước rời đi, bọn họ mới ngẩng đầu lên nhìn, một lát sau, có người thấp giọng nói: "Hình như là văn phòng của hiệu phó Hoàng."
"Hội trưởng thật trâu bò!"
"Đúng vậy, bây giờ vẫn còn sống rất tốt, thật sự không dễ dàng gì."
"…"
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tự nhủ trong lòng, hội trưởng chính là hội trưởng, chớ có trêu chọc.
Từ khi khai giảng đến bây giờ, anh ta trêu chọc bao nhiêu người rồi? Đến tận giờ mà vẫn chưa bị đánh chết, đủ để chứng minh mệnh của hội trưởng quá cứng.
"Không phải lực lượng tinh thần phòng ngự."
Phương Bình vừa đi vừa phán đoán.
Không phải lồng phòng ngự vật lý, cũng không phải lồng phòng ngự lực lượng tinh thần.
"Rốt cuộc là cái gì?"
"Lẽ nào chính là..."
Phương Bình mơ hồ có chút phán đoán trong lòng, lẩm bẩm nói: "Che lấp khí tức?"
Thứ mà hệ thống cho sẽ không quá kém. Nếu không phải dùng để phòng ngự, thì xác suất rất lớn là dùng để che lấp khí tức.
"Khí tức của nhân loại và nhân loại địa quật không giống nhau, con đường tu luyện khác nhau, dẫn đến giữa hai bên có khác biệt, hơn nữa lúc đánh nhau thì khí huyết sẽ tràn ra ngoài… Nên khi võ giả nhân loại đánh nhau với người khác ở địa quật, sẽ không thể che lấp khí tức của mình.”
"Nếu thật sự là che lấp khí tức thì… chẳng phải là…"
Phương Bình không thể không nhớ đến chuyện lần trước, lần trước cậu và Tần Phượng Thanh đã từng muốn tìm cách giả mạo. Nhưng giả mạo cũng cần kỹ thuật, cũng là việc rất khó làm.
Khi chạy trốn, khí huyết sẽ tràn ra khắp nơi, kẻ ngu cũng biết bọn họ là võ giả nhân loại.
---
(1) Liễm Tức Thuật: Thuật thu lại hơi thở, thu lại khí tức, khiến người khác không định vị được mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận