Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2193: Đế Chiến Kết Thúc

Mệnh Vương khẽ cười một tiếng, vừa định rời đi, đột nhiên biến sắc, nhìn về phía vực Nam Cửu.
Trương Đào vốn dĩ lạnh nhạt cũng hơi thay đổi sắc mặt, khóe miệng cong lên.
Ngươi... được lắm!
Ầm ầm! Tiếng ầm ầm vang trời rung lên!
Vực Nam Cửu hôm nay thật nhiều tai nạn, mưa máu vẫn còn rơi, thế mà một toà vương thành đã nổ!
Sau khi Thái An Đại Đế tử vong không lâu, vương thành nổ!
Trương Đào thật sự không biết nên nói gì... Loại chuyện này, trừ Phương Bình ra còn ai dám làm nữa? Thằng nhóc đó chạy đến thành Cự Liễu từ khi nào?
Ông đoán được Phương Bình sẽ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, còn tưởng là hắn sẽ trở về, không ngờ tên đó lại đi làm “chuyện lớn”!
Trương Đào âm thầm cười khổ, ngươi thôi đi! Ngươi nghĩ nhân loại vô địch thiên hạ thật đó hả?
Lý do cường giả nhân loại khiến người khác phải kiêng kị là vì bọn họ lúc nào cũng như không muốn sống, bất cứ lúc nào cũng làm đến cùng, chơi hết mình cho người khác hết hồn, thế mới khiến đám người kia phải sợ hãi.
Mấy lão già kia đều tiếc mệnh. Địa quật cũng vậy.
Nhưng bọn họ tiếc mệnh cũng vì bây giờ đang chờ đại loạn sắp đến, tu luyện đến cảnh giới này, cũng không phải thật sự sợ chết, nếu liều mạng, ai cũng không địch lại bọn họ. Hơn nữa nếu ép quá ác, cũng sẽ khiến nhân loại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Có chừng mực một chút... Ngươi nổ một tòa vương thành thì thôi, nếu hôm nay ngươi dám diệt cả vực Nam Cửu, cường giả địa quật nhất định sẽ đánh ngươi tới chết..." Trương Đào thầm nghĩ, cũng không nói gì, tỏ vẻ như không thèm quan tâm.
Mệnh Vương liếc mắt nhìn Trương Đào, tỏ vẻ đạm mạc, không tiếp tục nói nữa, xuất hiện giữa trời. Trong chớp mắt, Mệnh Vương đã tiến lên ngàn dặm, trong tay bắt lấy hai người, xuất hiện giữa trời, lao thẳng đến Ngự Hải Sơn, không quản chuyện bên này nữa.
Trương Đào vẫn chờ ở chỗ cũ, cũng không quan tâm chuyện bên kia. Nổ một toà vương thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ông ở đây, vừa diệt đế xong, mọi người cũng kiêng kỵ, cũng sẽ không có Chân Vương dính líu vào.
Uy thế diệt đế có thể kéo dài một quãng thời gian.
Trương Đào mặc kệ Phương Bình đã làm gì, ông nhìn về phía Công Vũ Tử, cười nhạt nói: "Đa tạ tiền bối hôm nay cứu viện."
"Không có gì." Công Vũ Tử không hề biến sắc, nhưng lão già này nghĩ gì trong lòng thì không ai biết.
"Trương mỗ mạo muội hỏi một câu, mấy năm qua, tiền bối có từng gặp Mạc Vấn Kiếm không?"
"Chưa từng."
"Vậy Trương mỗ lại hỏi một câu nữa, năm xưa, tiền bối là người tặng cây yêu thực đó cho ta sao?"
Công Vũ Tử cân nhắc một lát, chậm rãi nói: "Yêu thực đến từ Đế Phần, năm đó chỉ là trùng hợp, cũng là duyên phận của ngươi, không tính là được lão phu tặng."
"Bất kể thế nào, Trương Đào cũng phải đa tạ tiền bối, nếu không có cây yêu thực đó, cũng không có Trương Đào của hôm nay, đây là ân dẫn dắt."
Trương Đào hơi khom người, Công Vũ Tử lại tránh đi.
"Ta không nhận nổi, Võ Vương không cần phải làm như vậy." Lão có thể nhận của Trương Đào, nhưng không nhận nổi một lạy của Nhân Vương, cũng không chịu nổi cường giả diệt đế cúi đầu với mình.
"Đây chỉ là chuyện thứ nhất, thứ hai, năm xưa tiền bối đưa Chiến Vương xuống núi, Chiến Vương thủ hộ nhân loại 300 năm, là đại ân của nhân loại, Trương mỗ thay nhân loại đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”
Trương Đào lại cúi người, Công Vũ Tử lại tiếp tục tránh đi.
"Cộng thêm hôm nay, tiền bối cứu viện Phương Bình, Phương Bình chính là thiên kiêu nhân loại kiệt xuất nhất, là hy vọng trong tương lai, ban nãy lại còn ra tay giúp đỡ, đây là ân thứ ba!"
Trương Đào lại cúi người.
Ba lần!
Ba lần, Công Vũ Tử đều tránh đi. Chiến Vương đứng ở một bên, không nói một lời.
Trương Đào thấy Công Vũ Tử né tránh ba lần, khẽ cười nói: "Ba ân tình, Trương mỗ ghi nhớ trong lòng! Nhân loại tuy yếu, cũng biết phải ghi nhớ ơn người, cố gắng báo đáp! Người của Tân Võ, tuy là ma, cũng không phải ma. Võ giả như chúng ta, khoái ý ân cừu, có ân tất báo, có thù tất trả!
Hôm nay Trương Mỗ tự đại một lần, đưa ra hứa hẹn, năm xưa, Đế Tôn Giới Vực đưa cường giả xuống núi thủ hộ nhân loại, Tân Võ sẽ lấy mạng báo đáp! Tiền bối giúp Trương mỗ một lần, ba ân, Tân Võ lấy hai mạng báo đáp, Trương mỗ cũng sẽ báo ân!"
Trương Đào nói rất rõ ràng, tính toán đâu vào đấy. Nợ ơn người khác, còn nói ra rõ ràng như vậy, đó cũng không phải là tính cách của Trương Đào. Nhưng bây giờ, Trương Đào nói rất rõ ràng.
Một bên, sắc mặt Chiến Vương lần lượt thay đổi, ông nhìn về phía Công Vũ Tử, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
n là ân! Thù là thù!
Đây chính là ý của Trương Đào!
Ta nhớ ân, cũng nhớ thù. Ba cái mạng, Trương Đào rất ngông cuồng, tuy rằng không nói ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Tân Võ tha Công Vũ Tử ba lần, ba lần không giết lão!
Sau ba lần đó, có thù thì báo thù!
Những Giới Vực khác cũng như vậy.
Trương Đào không niệm tình những Đế Tôn này, ông chỉ niệm tình tuyệt đỉnh của thành Trấn Tinh, dù là Dương gia lão tổ, ông cũng niệm tình. Bởi vì bọn họ thủ hộ nhân loại 300 năm. Không có bọn họ, có lẽ sẽ có người khác, có lẽ Trấn Thiên Vương vẫn còn ở đó...
Nhưng đó chỉ là giả thiết, Trương Đào chỉ biết là nhờ 13 vị tuyệt đỉnh của thành Trấn Tinh, Hoa Quốc mới có ngày hôm nay, không thể không kể công.
Đối diện, sắc mặt Công Vũ Tử phức tạp, không còn thờ ơ như trước nữa.
Một lát sau, Công Vũ Tử mới than thở nói: "Năm xưa, e là ai cũng không ngờ rằng, võ giả nhân gian sẽ có ngày hôm nay! Chư Hoàng tính kế, Chư Đế tính kế, tính kế chúng sinh, nhưng lại chưa từng cân nhắc đến võ giả nhân gian... Thật ra, đều là trùng hợp cả."
Không một ai cân nhắc đến võ giả Nhân Gian!
Bởi vì... Bọn họ là giun dế! Còn chuyện bị liên lụy, bị người tiêu diệt, thì đó là chuyện của giun dế, cường giả sẽ không quan tâm.
Chẳng ai ngờ rằng, Nhân Gian bây giờ lại có thể trở thành một phe thế lực mới!
Trấn Thiên Vương cũng không được tính là cường giả Nhân Gian. Tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh có ký ức cũng không tính, chỉ có mấy người không có ký ức mới tính. Những người này, đã không còn âm mưu trong người, giờ khắc này, đã triệt để trở thành người của Nhân Gian.
Võ Vương dẫn đầu, mấy vị tuyệt đỉnh theo sau, Nhân Gian tuy yếu, nhưng cũng không thể khinh thường, trở thành một thế lực mới không thể coi thường.
"Trương mỗ biết." Trương Đào cười nói: "Có ý cũng tốt, vô tình cũng được. Nhưng mấy tỷ sinh mệnh, cũng không phải là không quan trọng gì. Cho nên, người Tân Võ mới phải tranh, phải giãy dụa đến cùng, giãy dụa đến ngày triệt để hủy diệt!
Chúng ta không cam tâm, vì lẽ đó chúng ta có Tân Võ!
Thiên kiêu của chúng ta lần lượt xuất hiện, tiền bối cũng nhìn thấy rồi! Ta không quan tâm bọn họ năm xưa là ai, ta chỉ biết, hôm nay bọn họ là bọn họ, là người của Tân Võ, là người mà Trương Đào ta lấy làm kiêu ngạo!"
"Tân võ... Trương Đào..." Công Vũ Tử nhẹ giọng nỉ non.
Ta nhớ rồi!
Nhớ thời đại này thuộc về ngươi, thuộc về Tân Võ. Thời khắc này, trong đầu ông bỗng dưng xuất hiện dáng vẻ của Mạc Vấn Kiếm, dần dần trùng hợp với hình ảnh của Trương Đào, nhưng rất nhanh lại tách ra.
Khoảnh khắc đó, Công Vũ Tử đột nhiên cảm thấy... Vị đồ đệ kiêu ngạo cả đời kia của mình, có lẽ thật sự không bằng Trương Đào, không phải thực lực, mà là cái khác.
Chưa từng có ai nói thời đại tông phái thuộc về Mạc Vấn Kiếm! Dù hắn từng giết rất nhiều vị Đại Đế!
Chưa từng có ai nói, Mạc Vấn Kiếm có tư cách đại biểu một thời đại, bởi vì hắn thật sự không có tư cách đó.
Cường giả cũng không thể đại diện cho tất cả. Mà Trương Đào lại có tư cách này, dù bây giờ Trương Đào đang rất nhỏ yếu, dù Tân Võ vẫn còn chưa đủ mạnh.
Trương Đào hơi cười, không nói nữa, tiện tay chiêu lấy, trong biển, mấy chục thi thể yêu thú trôi nổi rơi vào trong tay ông, chớp mắt đã biến mất.
Trương Đào làm cực kỳ tự nhiên, khẽ cười một tiếng, phá không biến mất.
Công Vũ Tử cũng không xem thường, chỉ có cảm giác không nói nổi thành lời. Một đống thi thể yêu thú cấp tám, chín... có ném ở trước mặt lão, lão cũng không thèm nhìn.
Ban nãy có nhiều cường giả như vậy, dù những yêu tộc này đều là thuộc hạ của ông lão gầy gò, lão ta cũng chẳng thèm nhìn.
Một vị cường giả vừa mới chém giết Đại Đế mà nay lại hành động như con buôn, trước khi đi còn thuận tay vớt một đống thi thể đi theo.
Không phóng khoáng sao?
Không!
Là hào hiệp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận