Toàn Cầu Cao Võ

Chương 873: Bi Ai

Khi nói chuyện, hai người đã đi đến nơi Tần Phượng Thanh đang ẩn nấp.
Tần Phượng Thanh chờ mong vô cùng, nắm chặt nắm đấm, Phương Bình vờ như không thấy, tự nhiên đi về phía trước.
Hoàng Cảnh đi sau một bước, thở dài trong lòng, Tần Phượng Thanh chọc ai không chọc, cứ nhất định chọc phải Phương Bình, tự tìm đường chết, có cản cũng cản không được.
Ngay tức khắc, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nhảy ra, cười to nói: "Lão Trần, năm mới vui vẻ!"
Tên này, ngoài miệng hô lớn, nắm đấm cũng không nằm yên, vừa nhảy ra đã giơ tay lên đập đầu Phương Bình.
"Ầm!"
Ngay lúc này, Phương Bình đột nhiên quay đầu lại, hắn đã sớm thủ thế chờ đợi, bây giờ tung ra một quyền!
Một tiếng động thật lớn vang lên!
Tần Phượng Thanh bay ngược ra mấy chục mét rồi rơi xuống đất, kinh ngạc khó hiểu.
Phương Bình lười biếng thu lại nắm đấm, cười khà khà nói: "Hóa ra là ngươi, ta còn tưởng người tà giáo lẩn vào trường học đánh lén ta chứ."
Nói xong, Phương Bình lại thở dài: "Lão Tần à, lần sau đừng đùa như thế này nữa, ngươi tưởng là đóng phim chắc? Lần này ta chỉ vung quyền đánh ngươi, nếu lần sau đang cầm đao, bổ một đao, ngươi không phải bị ta chém thành hai khúc rồi sao?"
Tần Phượng Thanh mặc kệ hắn, kéo áo lên nhìn, đến khi nhìn thấy trước ngực có dấu tay của một quyền vừa rồi, hắn đơ mặt ra, sau đó phẫn nộ, nhảy đến trước mặt Phương Bình mắng: "Thằng khốn, ngươi định đánh chết ta hả?"
Ở khu Nam làm gì có người của tà giáo, thằng khốn này ra tay mạnh khiếp được!
Phương Bình lập tức cau mày nói: "Nói chuyện cẩn thận đấy, ta chỉ dùng có 1% sức mạnh thôi, vì phát hiện đó là ngươi, nên đã cố tình nhẹ tay rồi."
"1%?"
Tần Phượng Thanh tức gần chết, ngươi lừa ai vậy hả?
1% có thể đánh bay đỉnh cấp bốn ra xa mấy chục mét?
Ngươi nghĩ ngươi là cấp sáu à?
Phương Bình nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: "Gần đây không xem tin tức phải không?"
"Làm gì?"
Tần Phượng Thanh vẫn không phục, nhìn đầu hắn một lát, tiếc thật, vừa rồi không đánh được.
"Nói như vậy, ngươi không biết chuyện mấy hôm trước ta vừa mới tiêu diệt mấy tên cấp sáu, bao gồm cả đỉnh cấp sáu rồi?"
"Cái gì?"
Tần Phượng Thanh ban đầu mờ mịt, sau đó cười nhạo nói: "Há, ta cũng từng tiêu diệt cấp sáu, cấp sáu cũng không là gì."
Phương Bình cười nhạt nói: "Thật sao? Nhưng ta đấu solo và tiêu diệt được võ giả đỉnh cấp sáu... À phải rồi, ngươi xem bảng xếp hạng cấp năm chưa? Ta là đệ nhất cấp năm, đứng đầu bảng đấy."
"Khụ khụ..."
Tần Phượng Thanh liên tục ho khan, ta không tin!
"Còn nữa, ta là đỉnh cấp năm rồi."
"Khụ khụ khụ!"
"À, ừm, ta đã rèn đúc được kim cốt và nửa kim thân, tính ra, hẳn là không yếu hơn đỉnh cấp sáu phổ thông là bao, nếu thật sự đánh một trận liều mạng, đối phương không hẳn là đối thủ của ta."
"Ha ha, thời tiết hôm nay thật đẹp..."
Tần Phượng Thanh không muốn tin, cũng cảm thấy không nên tin, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi à?
Năm trước, hắn là đỉnh cấp bốn, Phương Bình là cấp năm trung kỳ, hiện tại mới mấy ngày?
Bây giờ ngươi nói với ta, ngươi là đệ nhất cấp năm, đỉnh cấp năm rồi, tiêu diệt đỉnh cấp sáu, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Phương Bình khẽ cười: "Đừng quá tự ti, không sao đâu. Còn nữa, mấy ngày nay chắc là ngươi không xem tin tức, hôm qua, Vương Kim Dương đã trở thành cấp năm trung kỳ rồi."
"Hả?"
"Trương Ngữ là đỉnh cấp bốn rồi."
"Ha ha..."
"Tạ Lỗi sắp cấp bốn cao kỳ rồi."
"Ồ."
"Đường viện trưởng sắp thành Tông sư rồi."
"Liên quan gì tới ta!"
Tần Phượng Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, ngươi nói mấy chuyện này, có liên quan quái gì với ta!
Nhưng Phương Bình mặc kệ hắn nói cái gì, tiếp tục nói: "Ngay cả Trần Hạo Nhiên cũng đã là đỉnh cấp bốn rồi."
"Làm sao có thể!"
Tần Phượng Thanh thật sắp sụp đổ rồi, ngươi gạt ta, nhất định là ngươi đang gạt ta!
Trần Hạo Nhiên của Kinh Nam, tháng 12 mới lên cấp bốn cao kỳ, sao có thể nhanh như vậy đã là đỉnh cấp bốn, dối trá!
Nghĩ lại, hắn vì muốn đột phá lên đỉnh cấp bốn, xuống địa quật bị truy sát trời cao không chỗ chạy, dưới đất không đường trốn.
Phương Bình khẽ cười nói: "Ông nội người ta sắp cấp tám tới nơi, thấy cháu trai theo không kịp mọi người, đưa hắn một viên đá năng lượng to như đầu người, bào đá năng lượng thay ăn cơm."
"Không thể nào!"
Tần Phượng Thanh cảm thấy chuyện này không chân thật, Trần Diệu Đình dù có tiền hơn nữa cũng sẽ không lãng phí.
Phương Bình chêm vào câu đả kích: "Thật đấy, không tin ngươi cứ hỏi hiệu trưởng Hoàng xem, Tần Phượng Thanh, đối mặt với sự thật đi. Một sinh viên năm tư như ngươi chỉ mới đỉnh cấp bốn đã cảm giác mình giỏi, mình mạnh lắm rồi phải không?"
"Kinh Võ như thế nào ta không hỏi thăm, nhưng nghe nói, trước Tết, Hàn Húc đã đột phá lên cấp bốn rồi. Lăng Y Y nhỏ con cũng đã cấp bốn cao kỳ, Lý Đầu Sắt hiện tại nếu không phải cấp năm trung kỳ thì cũng gần như vậy rồi."
"Tần Phượng Thanh à Tần Phượng Thanh, ngươi bình thường tham vọng cao ngất trời, mặc kệ mạng mỏng hơn giấy, vậy mà cũng không hiểu được, sinh viên năm tư như ngươi chỉ là võ giả cấp bốn, có cái gì hay mà kiêu ngạo?"
"Không nói trường khác, nói trong trường mình, sinh viên đại học năm hai nè, Trần Vân Hi, Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh đều sắp lên cấp bốn rồi, mới đại học năm hai thôi đó! Đến đại học năm ba biết đâu đột phá cấp năm, đại học năm tư... thôi, không muốn đả kích ngươi nữa."
Phương Bình lắc đầu không ngớt, ngoài miệng thì nói không muốn đả kích, nhưng lại tiếp tục buông lời cay đắng: "Ta bây giờ đã là đỉnh cấp năm rồi, hiệu trưởng nói không nên vội vã đột phá cấp sáu, thực ra ta cũng không vội. Chờ thêm nửa năm, một năm củng cố võ đạo, sau đó trực tiếp đột phá lên cấp tám, lúc đó chắc ta còn chưa tốt nghiệp."
"Ngươi thì sao, sinh viên sắp tốt nghiệp tới nơi mà lại kém gần như gấp đôi so với ta! Chênh lệch gấp đôi, khi đó, ta có thể thổi chết ngươi chắc cũng không khó đâu ha?"
"..."
Tần Phượng Thanh biến sắc liên tục, bỗng nhiên nhìn Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh vỗ trán, hắn thấy dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Phương Bình thật sự là võ giả đỉnh cấp năm."
Tần Phượng Thanh lại biến sắc, cắn răng nói: "Hắn... hắn thật là đỉnh cấp năm?"
Phương Bình nói tiếp: "À, quên nói, lúc tiêu diệt đỉnh cấp sáu, ta chỉ mới là cấp năm trung kỳ."
Tần Phượng Thanh lại nhìn Hoàng Cảnh, Hoàng Cảnh khẽ gật đầu.
"Tại sao lại như vậy..."
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm một tiếng, ta mới đi có mấy ngày thôi mà?
Vì sao tất cả đều thay đổi!
Không phải như vậy!
Lẽ nào ta tính sai thời gian ư?
Thực ra không phải ta mới đi mấy ngày, mà là tách biệt thế giới mấy năm đúng không?
Lúc này, Tần Phượng Thanh làm sao còn nhớ đến chuyện trọc đầu với mọc tóc gì nữa!
Nếu cạo trọc đầu có thể giúp mình trở nên mạnh mẽ, ta cũng sẽ cạo!
Hắn xưa nay không để ý tới những thứ này, chỉ luôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bất kể thế nào cũng muốn mạnh mẽ.
Phương Bình dường như cũng đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, cười nhạt nói: "Có biết vì sao ta lại cạo trọc đầu không?"
"Hả?"
"Cạo đầu minh chí!" (1)
Ánh mắt Phương Bình kiên định, lạnh lùng nói: "Bây giờ địa quật đã xâm lấn toàn diện, hại đồng bào ta, dòm ngó giang sơn của chúng ta! Võ giả chúng ta há có thể khoanh tay ngồi xem! Tuy thực lực còn thấp, nhưng chúng ta cũng có huyết tính, không bình định địa quật, cần tóc làm quái gì? Cạo đi lớp tóc vướng víu này, lần sau xuống địa quật tiện đội khăn trùm đầu hơn hẳn."
"Còn nữa, nuôi tóc, mỗi ngày đều tốn thời gian gội đầu, có phiền hay không chứ? Võ giả nào có nhiều thời gian lãng phí như vậy? Chúng ta chưa thành Tông sư, chưa lên cao cấp, không làm được chuyện thân không dính bụi bẩn."
"Cạo đầu, tiện lợi biết bao, cũng bớt đẹp trai một chút, có thể bớt hại đời các thiếu nữ! Ngươi nói xem, bây giờ ngươi cạo trọc đầu, nhỏ cọp cái bên Học Viện Nữ Ma Đô kia sẽ còn quấn lấy ngươi sao?"
"Bây giờ ngươi để tóc dài như vậy, nhìn như lãng tử, không biết kiểu con trai như vậy sẽ khiến các nữ võ giả để ý sao?"
"Ngươi để tóc dài, lúc đào hầm ở địa quật cũng sẽ lo lắng bẩn tóc, nói không chừng vì chuyện này mà sẽ mất mạng đấy!"
"Có người cười nhạo ta vì sao lại cạo đầu, bọn họ chẳng ai biết tình hình bây giờ nguy hiểm thế nào, toàn đám người thiển cận! Lẽ nào Tần Phượng Thanh ngươi cũng là người thiếu hiểu biết như vậy ư?"
---
(1) Cạo đầu minh chí: Cạo đầu thể hiện quyết tâm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận