Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2451: Mỗi Ngày Đi Bao Xa (3)

Vật hóa hình khi Phương Bình vào cấp bảy và con đường bản nguyên khi vào cấp chín hỗ trợ lẫn nhau, lúc này mới có chuyện kỳ lạ như vừa rồi. Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là từ cấp bảy, à không, từ cấp sáu, từ cấp sáu hắn đã mơ hồ có vật hóa hình, từ cấp sáu hắn đã định trước là người cứu thế rồi!
"Khi đó Đầu Sắt khâm phục mình không thôi, cảm thấy mình lo lắng cho an nguy của toàn nhân loại, trước đó mình còn chẳng tin... Hóa ra mình vĩ đại đến mức mình không để ý, hóa ra mình thật sự yêu toàn thế giới!"
Phương Bình cảm thán, xúc động. Khi đó, nhóm Đầu Sắt nghĩ không sai, thế mà mình lại cho rằng bọn họ ngốc, bây giờ nhìn lại, mình đúng là yêu nước thương dân, không quá để ý đến những hư danh đó, lầm tưởng mình ích kỷ. Trên thực tế, ta, Phương Bình, vẫn luôn đại công vô tư "Hóa ra từ khi đó, mình đã nhất định trở thành lãnh tụ của nhân loại rồi!"
"Ánh mắt của lão Trương không tệ, nhưng cũng có liên quan đến sự ưu tú hơn người của mình. Người quá ưu tú, muốn ngăn cũng không ngăn được!"
Phương Bình vừa cảm khái, vừa tiếp tục bước chậm trong tòa thành nhỏ. Phương Bình sờ sờ cằm: "Không được, tốc độ như vậy quá chậm! Phải đổi cách thức khác mới được. Mình nên cho người đến động viên, kích động tâm tình đánh giặc của mọi người... Mà sao... Nghe như tổ chức đa cấp thế nhỉ?"
Phương Bình lẩm bẩm, hắn phát hiện, tâm tình cùng kích động, càng phấn khởi thì càng dễ xuất hiện hình chiếu trong thế giới bản nguyên. Bạn của Viện Viên chính là người như vậy, kích động như được tiệm máu gà, nói có mấy câu đã được vào rồi.
"Trước hết kích động mọi người, sau đó mình xuất hiện lừa dối... À không, tuyên truyền thêm vài câu, có lẽ sẽ nhanh chóng đạt được mục đích!"
Phương Bình nghĩ ra cách hay, cũng không chần chừ, hắn lập tức gọi điện thoại cho Ngô Khuê Sơn, bên kia vừa bắt máy thì hắn đã lên tiếng: "Lập tức sắp xếp một người giỏi ăn nói đến tuyên truyền tại Dương Thành, nói với mọi người, bảo vệ quốc gia, chống lại sự xâm lấn ở địa quật là trách nhiệm của mọi người, nói sao cho có nhiệt huyết một chút..."
Ở đầu dây bên kia, Ngô Khuế Sơn lặng im nửa ngày mới nói: "Ngươi đang giở trò gì đấy? Ta đã nhận được tin năng lượng ở Dương Thành đang thức tỉnh, hiện tại các bộ đều lo đường nối cuối cùng sẽ xuất hiện ở phía Dương Thành. Lo lắng đường nối sẽ lập tức mở ra, kết giới bị phá. Rốt cuộc là đường nối hay là người làm?"
Khi toàn bộ 108 đường nối giữa hai giới thông nhau, kết giới Thiện Nhân sẽ sụp đổ, lúc đó, đại loạn giáng lâm! Hiện tại, các bộ ngành đều căng thẳng, cũng biết Phương Bình đang ở Dương Thành, nếu không thì đã có nhiều cường giả bay đến rồi.
"Không phải đường nối!”
Phương Bình đáp, nói tiếp: “Ngươi nói tới cái này ta mới nhớ ra. Để lần sau vào địa quật, ta đến ngoại vực cuối cùng chưa mở đường nối xem xem đường nối cuối cùng sẽ mở ra ở đâu...”
“Biết nó mở ra ở đâu không có tác dụng gì, cuối cùng đường nối cũng sẽ xuất hiện thôi! Xác định được thời gian nó mở ra mới quan trọng"
Phòng thủ chờ đường nối cuối cùng mở ra không có tác dụng gì, hiện tại cần xác định thời gian nó mở ra để làm công tác chuẩn bị.
"Được, vậy tới lúc đó ta đi kiểm tra xem sao"
Nói xong, Phương Bình tiếp tục sắp xếp: “Nhanh lên, chọn ra một người có thể nói, có thể khuấy đảo bầu không khí! Ta có chuyện cần làm, chuyện lớn! Đúng rồi, lão Ngô...”
“Hả?”
Ngô Khuê Sơn dại ra một hồi, sau đó tức miệng mắng to: “Trước đây còn gọi hiệu trưởng, trước đó không lâu người gọi Bộ trưởng ta không nói, bây giờ thằng nhóc nhà ngươi mở miệng là lão Ngô.”
Phương Bình tùy tiện nói: “Ta cũng gọi lão Trương như vậy, ngươi không phải cũng thường xuyên gọi lão Trương sao?”
“Đó là sau lưng!”
“Như nhau...”
“Khác nhau!”
Ngô Khuê Sơn tức giận quá sức, giống sao được mà giống? Sau lưng ta, ngươi gọi thế nào cũng được, nhưng trước mặt ta mà lại gọi ta là lão Ngô thì không được! Phương Bình ứng phó qua loa: "Được rồi được rồi, Bộ trưởng Ngô, bây giờ mời ngài sắp xếp vài người có thể nói chuyện trước đám đồng đến Dương Thành. Thật là, có chút chuyện nhỏ này mà cũng phải tính toán, chẳng có bao dung rộng lượng gì hết, khó trách đến hiện tại vẫn chưa thể thành tuyệt đỉnh..."
Mắng người không chọn chỗ yếu, lời của Phương Bình lại như muối xát vào vết thương của Ngô Khuế Sơn. Cái gì mà hiện tại vẫn chưa thể thành tuyệt đỉnh? Ngô Xuyên đi rồi, bây giờ ông thành mục tiêu chỉ trích đấy à? Ta mới có bao nhiêu tuổi! Bây giờ thành tuyệt đỉnh, có ai nhỏ hơn mình không? Nghĩ đến đây, ông nghĩ đến Phương Bình, thằng nhóc này hiện tại còn chưa phải tuyệt đỉnh... Nhưng chắc là sẽ nhanh thôi. Ông chán nản, người khác chọc vào nỗi đau của ông thì ông còn phản bác được, còn bị Phương Bình nói như vậy, ông chẳng thể nói gì. Ngô Khuê Sơn hữu khí vô lực nói: "Ngươi chờ một lát, ta lập tức sắp xếp người đến đó!"
"Được, à phải rồi, lão Ngô... Bộ trưởng Ngô, mỗi ngày ngài đi được bao xa trên con đường bản nguyên?"
“Tầm ba, năm mét...”
Phương Bình ngây người, sau đó ngượng ngùng, lập tức cúp điện thoại.
Không thể nào! Nhanh như vậy? Ta nghĩ mình đã giỏi lắm rồi chứ, không ngờ bị đả kích rồi!
Cùng lúc đó, tại Bộ Giáo Dục, văn phòng Bộ trưởng. Ngô Khuê Sơn bị cúp điện thoại, căm tức nói: “Cái thằng này, chẳng có biết già yêu trẻ gì hết! Lại định khoe khoang cái gì? Một tháng đi được ba, năm mét cũng không ngắn chứ, mà, nãy thằng nhóc này hỏi mỗi tháng sao?”
Ông nghe giống như mỗi ngày, nhưng mà làm gì có ai tính thực lực phát triển theo ngày đầu. Ông tính theo tháng đã khủng bố lắm rồi. Đám lão già ngàn năm kia... Nhiều khi tính theo năm, trăm năm.
"Một tháng đi được ba, năm mét... Chắc là không bằng thằng nhóc kia, nhưng mình cũng đâu kém!"
Đây là tốc độ bình thường, khi đại chiến, hoặc khi có gì đó kích thích, cũng có thể một bước lên trời, nhưng rất khó tính, nên ông đã không tính. Cho nên, tốc độ của ông đã là rất nhanh rồi! Về phần Phương Bình hỏi mỗi ngày, ông không quá để ý, ai lại đi xem bản nguyên của mình mạnh như nào sau mỗi ngày? Ngô Khuê Sơn không biết rằng, Phương Bình đã bị đả kích đến mức hoài nghi có phải mình đã cả nghĩ quá không, hắn không lợi hại như hắn nghĩ sao? Lão Ngô mỗi tháng đi được trăm mét... Phương Bình đúng là không nghĩ nhiều, lão Ngô vừa vào cấp chín không lâu mà. Người được cử đến tuyên truyền rất nhanh nhẹn, đến rất nhanh. Lúc bọn họ đến, cường giả các nơi cũng đã tụ tập một nhóm rồi. Nhưng các cường giả kiểm tra một lượt, phát hiện ngoại trừ nồng độ năng lượng tăng cao, hình như không có gì khác thường. Về phần những võ giả đột phá cấp một cấp hai, những người này cũng kiểm tra một phen, song, không phát hiện ra điều gì, như thể đột phá là do thời tới cản không kịp. Giờ khắc này, cả Dương Thành đều sôi nổi hẳn. Đủ mọi tin đồn được tung ta, lời đồn nào cũng có!
"Nghe tin gì chưa? Lý Hồ Tử ở khu nhà kế bên hôm nay đột nhiên khai khiếu, tu luyện thành võ giả rồi!"
"Nghe nói, hôm nay có nhiều người thành võ lắm, nghe nói là vì Bộ trưởng Phương thành tuyệt đỉnh, Dương Thành có long khí, bọn họ hút được long khí nên mới thành võ giả đó.”
“Phải vậy không? Vậy ta phải đến quê hương của Bộ trưởng Phương một chuyến.”
“Ngươi? Thôi đi, hiện ở bên kia Tông sư vây quanh, hiện tại có rất nhiều Tông sư ở đó đấy!”
“Không thể nào? Sớm biết thì ta đã đi sớm một chút rồi!"
“Nghe gì chưa? Dưới lòng đất Dương Thành có một mỏ quặng hình rồng to lớn, hôm nay mỏ khoáng hóa rồng, trước khi đi nhả ra long khí, rồng đi tìm Bộ trưởng Phương rồi!"
“Biết tin gì không? Dương Thành trước đây thật ra là Thiên Giới trong tam giới, Bộ trưởng Phương chính là Thiên Đế chuyển thế, chúng ta đều là đại tướng Thiên Giới năm xưa, hiện tại bắt đầu khôi phục rồi!"
Ba người hợp lại thành cái chợ, lời đồn cứ như vậy được truyền ra. Rất nhanh, Dương Thành đã trở thành di tích Thiên Giới. Còn Phương Bình là Thiên Đế chuyển thế. Đương nhiên, những người này không biết Thiên Đế là ai, nhưng nghe tên gọi rất có khí thế, nên cứ thế mà xài, quan trọng là khí thế.
Mấy ngày nay, vì kích thích dân chúng có lòng học võ, công tác quảng cáo tuyên truyền đều làm rất ổn định. Khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Dương Thành xuất hiện đủ loại video, hình ảnh tuyên truyền. Tuy không thể quay lại cảnh ở địa quật, nhưng có thể tìm diễn viên. Võ giả địa quật phá thành, võ giả nhân loại nhiệt huyết chiến đấu, rất nhiều quân sĩ tử trận, chết nơi đất khách quê người... Từng cảnh tượng đã khiến biết bao người nữ khóc nức nở. Ngay cả người nam cũng phải rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận