Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2073: Hỏi Bí Mật

Thấy Điền Mục thật sự muốn áp giải nhóm mình về Huyền Minh Thiên, ánh mắt Từ Bính lộ vẻ tuyệt vọng. Đại Đế để bọn họ ra khỏi Huyền Minh Thiên, cũng không phải là vì để bọn họ chật vật quay về.
Mục đích của Đại Đế còn chưa hoàn thành, nhóm mình vừa ra khỏi Huyền Minh Thiên đã trở mặt với cường giả nhân gian. Nếu thật sự muốn trở mặt, ngày đó khi Ngụy Hoàng ngăn ở ngoài cửa thì đã trở mặt rồi.
Đại Đế chịu đựng khuất nhục như vậy, thậm chí để mặc mấy người Phương Bình diễu võ giương oai ở Huyền Minh Thiên, cũng không phải nhàn rỗi không có gì làm. Chính là vì để bọn họ thuận lợi gia nhập nhân gian!
Nhưng bây giờ, kế hoạch bị phá hư, dưới cơn nóng giận, có lẽ Đại Đế sẽ khai chiến với Ngụy Hoàng, nhưng nhóm người làm hỏng chuyện của Đại Đế là bọn họ cũng đừng mong sống yên.
Từ Bính áp lửa giận trong lòng xuống, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Phương Bình, các ngươi muốn làm cái gì, cứ nói thẳng ra là được. Giết Tác Giáp, uy hiếp chúng ta, chẳng lẽ chỉ để đối địch với Huyền Minh Thiên?"
Phương Bình cười nói: "Hiện tại tốt hơn rồi nè! Có mấy lời, mọi người bàn thêm mới tốt!"
Nói xong, Phương Bình vừa cười nói: "Như vậy mọi người cũng không cần giả vờ nữa, các ngươi có mục đích của các ngươi, có lẽ chúng ta còn có thể giúp một tay!
Chúng ta cũng có mục đích của chúng ta, có lẽ có thể hợp tác cùng có lợi. Diễn kịch như thế này, các ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, không cần phải vậy.
Hợp tác vì lợi ích, ta thấy càng phải dứt khoát một chút!
Ta không coi các ngươi là nhân loại, các ngươi cũng không cần coi chúng ta là thành hạng người vô tri, mọi người cứ nói chuyện thoải mái, có lẽ có một số việc có thể thỏa thuận được."
Từ Bính hít sâu một hơi, nói: "Được, vậy thì cứ nói thẳng!"
"Không vội!" Dứt lời, Phương Bình hô lên: "Người đâu, dẫn những người khác đi thư viện, đọc sách một chút, không thì xem phim cũng được. Không có lệnh của ta, thì bất cứ ai của Huyền Minh Thiên cũng không được ra ngoài. Dám can đảm rời đi, giết không tha!"
Nói xong, Phương Bình nhìn Từ Bính, cười nói: "Từ tiền bối, chúng ta hãy bàn bạc kỹ lưỡng, có thể giấu diếm tin tức, nhưng nếu tiền bối cố ý báo tin giả... thì rất không may, dù phía chúng ta không có cổ nhân, nhưng cũng có mèo cổ. Có một số việc, một khi không khớp thì đừng trách chúng ta vô tình."
Sắc mặt Từ Bính thay đổi, mèo cổ, không cần nói, ông cũng biết là ai.
Giọng ông có chút đắng chát: "Thương Miêu... thật ở đây sao?"
Ông ta vừa dứt lời, nơi xa, một con mèo to lười biếng "Meo" một tiếng.
Từ Bính nghiêng đầu nhìn lại, mặc dù tứ chi vỡ vụn, lúc này vẫn nằm rạp trên mặt đất, giọng điệu càng thêm khổ sở nói: "Từ Bính bái kiến Thương Đế!"
Không còn là Thương Miêu! Là Thương Đế!
Phương Bình hơi nhíu mày, Thương Miêu không có thực lực cấp Đại Đế nhỉ? Dù nó có khá nhiều đồ tốt, nhưng hình như Thương Miêu không có thực lực cấp Đế.
Nơi xa, Thương Miêu lắc lắc cái đuôi, không thèm để ý.
Ngươi mới Thương Đế, bản miêu là Thương Miêu.
Lúc này, Phương Bình bỗng nói: "Thương Miêu là Thương Đế, vậy Thiên Cẩu thì sao?"
"Thiên Đế!" Từ Bính thoải mái trả lời, vội nói: "Cũng là một vị Thiên Đế duy nhất lấy Thiên Đế làm hiệu!"
Các Thiên Đế khác đều có tiền tố. Thiên Cẩu không có!
Từ Bính vừa dứt lời...bầu không khí trở nên quỷ dị.
Lý Hàn Tùng há hốc miệng! Diêu Thành Quân và Vương Kim Dương cũng trợn mắt há mồm.
Phía sau, Tần Phượng Thanh ngửa đầu nhìn trời, lão Lý thở phì phò cười không dứt.
Thiên Đế? Một vị Thiên Đế duy nhất không có tiền tố?
Thế mà, người nào đó cứ luôn tự xưng Thiên Đế.
Thì ra... là một con chó!
Từ Bính không hiểu vì sao những người này có biểu cảm như vậy, theo ông thấy, Thiên Cẩu có thực lực đó, nó là Thiên Đế, chẳng lẽ có gì không thỏa đáng sao? Một cường giả cấp Đế chân chính, thậm chí có hi vọng đột phá cấp Hoàng, thậm chí còn là vô địch trong Đại Đế.
Là Thiên Đế, không ổn sao?
Sắc mặt Phương Bình cũng rất kỳ dị, Thiên Cẩu là Thiên Đế?
Chết tiệt! Trước kia ta nói ta là Thiên Đế, thì ra là có thật, không phải loại như Huyền Minh Thiên Đế, là thực sự có người... không, có chó được gọi là Thiên Đế.
Phương Bình trừng mắt liếc Lý Hàn Tùng, sau này ngươi còn nói ta là Thiên Đế, ta coi như ngươi mắng ta!
Ngươi mắng ta, ta liền muốn đánh ngươi!
Lý Hàn Tùng nén cười, cả người đều run lên, Thiên Đế Phương Bình.
Cái này hay nè! Tên này từ sớm đã nói hắn là Thiên Đế chuyển thế, rốt cuộc thật sự có Thiên Đế. Về phong hào Ma Vương... cũng có từng có Ma Đế.
Ma, Thiên, đều là cường giả có thật.
Phương Bình hơi buồn bực, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Nhanh chân nhanh tay lên, còn nhìn nhìn cái gì! Nhanh lên!"
Làm việc kiểu gì thế? Ai nấy đều đứng nhìn, không thấy sắp trưa rồi hả?
...
"Phương Thiên Đế!"
Nhóm người Lưu Phá Lỗ áp giải người của Huyền Minh Thiên đi thư viện, mấy người lão Lý dẫn mấy người Từ Bính đến phòng khách đợi hỏi thăm lấy thông tin.
Lý Hàn Tùng đi một vòng, rồi chạy tới bên cạnh Phương Bình, nhếch miệng nở nụ cười.
Lần này, gọi tên rất lưu loát.
Phương Thiên Đế, người này thật sự tồn tại.
Sắc mặt Phương Bình đen xì, lúc này hắn đang định nói mấy câu với Thương Miêu, nghe vậy, hắn ép xuống suy nghĩ muốn đánh chết Đầu Sắt, cười nói: "Miêu huynh, năm đó Thiên Cẩu được người khác gọi là Thiên Đế sao?"
"Không biết!" Thương Miêu lười biếng nói: "Khi chó lớn còn yếu thì ta thường xuyên có thể nhìn thấy, mạnh lên rồi thì lại hiếm khi gặp được."
Nó và Thiên Cẩu quen biết từ khi còn bé, khi nhỏ yếu thì thường xuyên gặp nhau. Nhưng sau khi Thiên Cẩu cường đại, có lý tưởng rồi thì lại hiếm khi gặp được, lần cuối cùng gặp nhau, nó còn đang mơ ngủ, khi đó Thiên Cẩu đến nói từ biệt.
Lần đó, hình như Thiên Cẩu nói sau khi thành Hoàng nó sẽ trở lại.
Phương Bình thấy nó cũng không nói ra được nguyên cớ, lại nói: "Vậy tại sao bọn họ lại gọi ngươi là Thương Đế?"
"Ai biết đâu!" Thương Miêu đung đưa cái đuôi, hơi mất kiên nhẫn nói: "Đồ lừa đảo, đừng hỏi nữa, bản miêu cảm thấy thật phiền phức."
Phương Bình nhún vai, được rồi, không hỏi nữa.
"Miêu huynh, vậy giờ ta đi hỏi người của Huyền Minh Thiên một chút, ta cho người sắp xếp ngươi ăn chút gì đó, tiện thể ngủ một giấc, tỉnh ngủ rồi, ta dẫn ngươi đi tìm lục lạc, thế nào?"
Thương Miêu liếc nhìn hắn, đầu to ghé lên hàng rào, vẻ mặt cuộc sống không có gì đáng lưu luyến: "Ngươi đừng nghĩ lừa ta đánh nhau, ta đã nói không đánh nhau rồi."
"Không đánh nhau!" Phương Bình vội vàng gật đầu, lại cảm thấy hơi buồn cười.
Con mèo này, vẻ mặt này... hắn thật muốn dùng sức vò đầu mèo của nó một chút.
Thương Miêu lại liếc nhìn hắn, thật phiền phức! Tên lừa đảo này luôn có ý xấu, quả nhiên không phải người tốt.
Thương Miêu không thèm để ý hắn nữa, tiếp tục nghiêng người nằm nhoài trên nóc nhà phơi nắng. Mặt trời nhân gian thật ấm áp, phơi thật là thoải mái.
Đáng tiếc, có đám người này ở đây, nó ngại, kết quả là, Thương Miêu đuổi người nói: "Đi đi, mau đi đi! Bản miêu hồi tưởng chuyện quá khứ một chút, đừng quấy rầy ta!"
Nghe vậy, Phương Bình lập tức gật đầu nói: "Vậy miêu huynh từ từ suy nghĩ, chúng ta đi trước."
Mấy người Phương Bình vừa đi, Thương Miêu ngã ngửa ra mặt đất, chổng bốn vó lên tắm nắng, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng không muốn dậy nữa.
...
Phòng khách.
Lúc này, tứ chi của Từ Bính và Điều Quỳ đã khôi phục. Hai người không nói gì, ngồi yên trên ghế sô pha giữ yên lặng. Xung quanh, đám người Điền Mục cũng giữ yên lặng, cực kỳ yên tĩnh.
Nhóm người Phương Bình nhanh chóng đi vào.
Sau khi vào phòng khách, Phương Bình đi thẳng đến chủ vị, ngồi xuống nói: "Lý Hàn Tùng, ngươi làm thư ký hội nghị đi!"
Lý Hàn Tùng cũng không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị ghi chép.
Phương Bình ngồi xuống, nói thẳng: "Hợp tác thì phải có cơ sở hợp tác. Trước tiên, ta sẽ hỏi hai vị mấy tin tức cơ bản, hi vọng hai vị thành thật trả lời, hai vị có gì muốn hỏi thì chờ ta hỏi xong, cũng có thể hỏi ta.
Mọi người thẳng thắn một chút, ta nghĩ sẽ có lợi với hợp tác sau này của chúng ta."
Từ Bính tiếp tục giữ yên lặng, Điều Quỳ ra vẻ trào phúng, lãnh đạm nói: "Nếu hỏi ngươi pháp Chân Thần, ngươi cũng có thể truyền?"
Phương Bình lườm bà ta một cái, cười lạnh nói: "Pháp Chân Thần? Pháp Đại Đế đều có thể truyền. Chỉ xem ngươi có khả năng tiếp nhận hay không! Ngươi thử hỏi xem ở đây có bao nhiêu người đã học được chiến pháp của Đại Đế? Ngu ngốc vô tri, buồn cười!"
Từ Bính im lặng, thật ra ông ta đã nhìn ra, trước đó khi ra tay với ông, lão Lý đã dùng tuyệt học Chân Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận