Toàn Cầu Cao Võ

Chương 830: Ai Không Cho Ai Đón Tết (2)

Lúc này, sắc trời đã tối.
Phương Bình vừa đi được vài bước, đột nhiên khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Phương Viên xoa bóp cổ của mình, tò mò nói: "Sao thế?"
"Không có gì..."
Phương Bình trả lời cho qua, lông mày vẫn nhăn lại, cảm giác vừa nãy… Là sóng khí huyết sao?
Hiện tại lực lượng tinh thần của hắn cao đến hơn 800 hz, cảm giác rất nhạy bén.
Cường giả địa quật với cường giả nhân loại, cách xa ngàn dặm cũng có thể phát hiện ra nhau đều là dựa vào sức mạnh của lực lượng tinh thần.
Phạm vi cảm ứng và phạm vi công kích của lực lượng tinh thần không giống nhau.
Có lẽ phạm vi công kích lượng tinh thần của cường giả cấp bảy chỉ có trăm mét, nhưng năng lực cảm ứng lại không gần như vậy, có thể tăng gấp mười lần.
Nhưng bên ngoài tiểu khu cách tòa nhà hơn mấy trăm mét, Phương Bình chỉ hơi cảm ứng được sóng khí huyết yếu ớt, không quá rõ ràng.
"Có võ giả đi ngang qua sao?"
Trong lòng Phương Bình thầm nghĩ, luồng sóng khí huyết vừa nãy, rất mong manh, hắn cũng nghi ngờ cảm ứng của mình là sai rồi.
Suy nghĩ một chút, lỗ tai Phương Bình lại động đậy.
Xương tai nhỏ của hắn đã rèn luyện xong, thính giác cũng đặc biệt tốt.
Lúc tai của Phương Bình bắt đầu rung động, vô số âm thanh gần đó lập tức được thu vào trong tai, ồn ào khiến đầu hắn choáng váng.
"Chồng ơi giao thừa vui vẻ!"
"Ba ơi, con muốn ăn cơm, đói quá."
"..."
Rất nhiều âm thanh từ xung quanh truyền tới.
Thậm chí Phương Bình nghe được một vài âm thanh không nên nghe, hắn lập tức thầm mắng không thôi, còn chưa đến tối mà, hôm nay là giao thừa đó, hai vợ chồng các người ăn mừng giao thừa như vậy sao?
Mắng xong, Phương Bình nhanh chóng bỏ qua những âm thanh đó, hướng về phía vừa nãy nghe.
Sau một lát, sắc mặt Phương Bình khẽ biến.
Hắn không nghe thấy cái gì đáng chú ý, chỉ có vài hơi thở mong manh… Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là hơi thở rất dài.
Rất lâu mới truyền tới tiếng hít thở.
Đây... Chỉ có võ giả mới như vậy!
Hít sâu một hơi, tim của Phương Bình khẽ đập mạnh, võ giả đi ngang qua sao?
Chưa chắc!
Thấy Phương Viên còn đang nhìn mình, Phương Bình vung tay xua nói: "Em đi ăn cơm trước đi."
"Anh..."
"Đi!"
Cưỡng ép đuổi Phương Viên đi, Phương Bình suy nghĩ một chút, liền nhấn nút gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối, hắn nhanh chóng nói: "Bên ngoài tiểu khu nhà ta có võ giả!"
"Cấp mấy?"
"Không biết."
"Ta tới ngay."
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ một chút liền nói: "Ngươi đến dẫn người nhà ta rời đi, ta có thể vừa đánh vừa lui, nhờ ngươi đấy!"
"Phương Bình..."
"Vương ca, giúp ta!"
"Được, ta lập tức thông báo cho Tư lệnh Bạch đóng giữ ở Thụy An, Thụy An cách đó chỉ có hơn một trăm dặm, Tư lệnh Bạch toàn lực ứng phó, nhiều nhất 10 phút liền có thể tới!"
Nói là nói như vậy, nhưng đối phương là cường giả tông sư đóng giữ Thụy An, có tới hay không, khó nói.
Dù sao Tư lệnh Bạch phải có trách nhiệm với Nam Giang địa quật.
Cho dù đồng ý tới cũng phải sắp xếp đâu vào đấy mới đi được, 10 phút… chỉ là suy đoán tốt nhất, còn phải xem tốc độ của Tư lệnh Bạch thế nào.
Phương Bình không nói nhiều, nhanh chóng cúp điện thoại.
Suy nghĩ một chút, hắn lại gửi đi mấy tin nhắn.
Mặc dù trước mắt xem ra chưa chắc có nguy hiểm, có lẽ chỉ là võ giả đi ngang qua… Nhưng đến năm mới Tết đến, võ giả không ở nhà đón Tết, lại đứng ở bên ngoài tiểu khu của hắn làm gì?
Phương Bình từ trước đến nay vẫn không ngại nghĩ xấu về người khác.
Không sợ cái gì, chỉ sợ lỡ như.
Vì cái mạng nhỏ của hắn và vì sự an toàn của người nhà, Phương Bình rất xem trọng chuyện này.
Lúc trước, khi Phương Bình còn chưa phải là võ giả, hắn chỉ cảm thấy Hoàng Bân ở lầu trên có thể gây bất lợi cho hắn, suy nghĩ đầu tiên chính là ra tay trước để chiếm ưu thế.
Hiện tại cho dù thật sự là võ giả đi ngang qua, Phương Bình cũng sẽ không lơ là thiếu cảnh giác.
Hơn nữa, hắn đắc tội với không ít người. Đối tượng Phương Bình nghĩ tới đầu tiên không phải là tà giáo, mà là hai công ty lớn!
Gần đây, Ma Võ có một vài thay đổi, can thiệp vào lợi ích của hai công ty lớn, người vì lợi ích, thì chuyện gì cũng có thể làm, không phải là chuyện không thể lý giải.
Khẽ hít vào một hơi, nhìn ba mẹ và em gái đang ở nhà ăn đợi mình, Phương Bình bước chân đi qua, nhẹ giọng nói: "Ba mẹ, hai người ra khỏi nhà trước đi, đi cầu thang xuống lầu, không cần phải ra khỏi tòa nhà!
Sau đó tìm cửa ra ở tầng một đợi một chút."
"Anh..."
"Bình Bình..."
Phương Bình cười một cái nói: "Không sao, có thể là do con nghĩ nhiều, nhưng ba mẹ và em đi trước, nếu không có chuyện gì chúng ta trở lại ăn cơm."
Phương Danh Vinh nhìn con trai, thấy hắn cầm trường đao, một lát sau gật đầu nói: "Được, con phải cẩn thận!"
"Anh!"
Phương Viên cắn răng, nhỏ tiếng nói: "Không có nguy hiểm đúng không?"
"Đương nhiên, được rồi. Đừng nói nữa, đi xuống trước đi!"
Phương Danh Vinh không do dự nữa, kéo theo Lý Ngọc Anh vẫn muốn hỏi mà rời đi, Phương Viên không cam chịu, nhưng lại không nói gì thêm, cũng nhanh chóng đi theo ba mẹ rời đi.
...
Người nhà vừa rời đi, Phương Bình cũng không manh động, mà lựa chọn chờ đợi.
Lúc này Phương Bình đứng ở ban công, cố ý để lộ bóng người.
Lực lượng tinh thần và thính giác đều mở rộng, cẩn thận quan sát, hắn luôn quay đầu về phía trong phòng, nhìn như đang nói chuyện với người nhà.
Qua một lúc, điện thoại của Phương Bình vang lên.
"Đến rồi."
"Đừng đi bằng cửa chính."
"Đã biết."
"Ba mẹ và em gái của ta đang ở trong hành lang, trước tiên ngươi đừng tới, đợi một chút, nếu bọn họ không ra tay, vậy thì không hành động. Một khi động thủ, ngươi lập tức dẫn người đi."
"Phương Bình..."
Vương Kim Dương thở ra một hơi dài, thấp giọng nói: "Được, ta biết rồi, cố gắng kéo dài thời gian."
Nói xong, Vương Kim Dương lại nói: "Tư lệnh Bạch đồng ý tới, có điều… hôm nay giao thừa, cường giả trấn thủ trên mặt đất không đủ, Tư lệnh Bạch phải tốn chút thời gian để sắp xếp."
Đối với điều này, Phương Bình cũng không bất ngờ, sự an nguy của Phương Bình cho dù có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng Nam Giang địa quật.
Hiện nay, với tư cách là cường giả có chiến lực mạnh nhất Nam Giang, còn là người trong quân đội, Tư lệnh Bạch sẽ không tự ý rời khỏi vị trí, hắn đồng ý nhanh chóng tới cứu viện đã không dễ dàng rồi.
"Biết rồi, hy vọng tới kịp."
"Không sao đâu."
Vương Kim Dương nói một câu, cũng không nói nhiều nữa, liền cúp điện thoại.
Hắn cũng không đi thăm dò, bị người ta phát hiện sẽ rất phiền phức.
Nếu thật sự có ác ý với Phương Bình, thực lực người tới sẽ không thấp.
Nếu như không có ác ý...Thì coi như là làm náo động chút, cũng không có gì.
Hắn và Phương Bình đều là thiên kiêu, cho dù gây ra chút hiểu lầm, nói khách sáo vài câu, cảm ơn một cái, tông sư cũng sẽ không trách móc.
Mà ngay lúc này Phương Bình đột nhiên dừng lại không nói chuyện nữa.
Phía hơi thở hắn đang chú ý tới, truyền đến tiếng trò chuyện.
...
"Hắn vẫn đứng ở bên cửa sổ."
Bên ngoài tiểu khu, người đàn ông trung niên khẽ cau mày, nhìn chằm chằm một hồi vào tầng lầu Phương Bình đang đứng ở đó, thấy hắn hình như vẫn đang nói chuyện điện thoại, trầm ngâm nói: "Trời đã tối rồi… Bây giờ ra tay được chưa?"
ông lão mở miệng nói: "Đợi thêm đi, hiện tại chúng ta qua đó rất dễ bị phát hiện."
Người đàn ông trung niên cau mày, một lát sau nói: "Không đợi nữa, chuyện không nên chậm trễ, đêm dài lắm mộng! Mai hộ pháp, ông ra tay trước, tôi đi vòng đường khác, cùng nhau ra tay!"
Ông lão nghe vậy gật đầu, cũng không chậm trễ, mở cửa bước xuống xe.
Người còn lại cũng xuống xe, có điều không nhúc nhích, mà là đứng canh giữ ngay tại đó.
Người đàn ông trung niên cũng xuống xe, nhưng không bước đi mà ngự không bay lên, biến mất trên bầu trời.
...
Trong phòng, Phương Bình thầm mắng một tiếng! Quả nhiên là nhắm vào mình.
Hơn nữa hiện tại đối phương còn muốn động thủ, nhanh hơn so với dự liệu của hắn, xem ra không thể kéo dài đến lúc Tư lệnh Bạch tới.
Hít sâu một nơi, Phương Bình cầm chặt trường đao, hiện tại hắn không thể đi, đi rồi, đối phương phẫn nộ, có khả năng sẽ hủy luôn tòa nhà cao tầng này.
Có điều, nếu đánh nhau sau đó chạy đi, đối phương sẽ không lãng phí thời gian ở lại đây.
Lúc này, Phương Bình thu lại toàn bộ khí tức, bày ra từng lớp lá chắn bảo vệ bằng lực lượng tinh thần ở trước mặt, trong tay cũng ngưng tụ ra lực lượng thiên địa, nhanh chóng chuyển vào trong Bình Loạn Đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận