Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1976: Con Mèo Đáng Thương (2)

Đại chiến ở vực Nam Thất có thanh thế to lớn.
Lúc này Thương Miêu cũng không nói nữa, nhưng Phương Bình đã gấp đến không nhịn nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên chân, Giảo hé mắt, cái mũi hơi ngứa. Cái đuôi của mèo lớn đang quét qua quét lại trước cái mũi của nó, nó cảm thấy thật khó chịu. Nó rất muốn há miệng cắn đứt cái đuôi phiền phức này. Nhưng nó không dám!
Ngay khi Giảo và Phương Bình đều sắp không nhịn nổi, Thương Miêu bỗng mở miệng nói: "Đánh không lại..."
"Ai đánh không lại ai?" Phương Bình lập tức nói: "Nhân loại đánh không lại bọn họ sao?"
"Đúng thế." Thương Miêu định ăn xiên nướng, nhưng phát hiện nó đã ăn xong rồi, nó liếc nhìn Địa Thử, có chút ghét bỏ, tiếp tục nói: "Nhiều người tới quá... Một người... Ba người..."
Mèo lớn đếm đếm, lắc đầu nói: "Cũng sắp 30 người rồi, mà các ngươi mới chỉ bảy tám người... Đánh không lại!"
Dù cường giả đỉnh cấp của nhân loại cũng xuất hiện, nhưng Chân Vương địa quật càng ngày càng nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù Nhân Hoàng giả có mạnh hơn nữa cũng vẫn thua.
Phương Bình và Thương Miêu nói xong, nhóm người Trương Vệ Vũ bỗng nhiên đi tới.
Sắc mặt Trần Diệu Tổ trắng bệch, vẻ mặt vội vàng cùng bất đắc dĩ, sắp thua rồi!
Phương Bình không phát giác được, nhưng bọn họ có cảm ứng.
Cách xa mấy ngàn dặm, Phương Bình chưa chắc nhận biết những hư ảnh nối liền trời đất kia, nhưng ông nhận ra! Hư ảnh của mấy vị lão tổ rung động mạnh mẽ, có vẻ như không địch lại.
"Thương Miêu tiền bối!"
Thật ra trước đó nhóm người Trần Diệu Tổ đã thấy Thương Miêu, nhưng không dám tới.
Lúc này thì không nhịn được nữa, Trần Diệu Tổ cúi gập người, giọng điệu bi thương nói: "Chúng ta vô dụng, không cách nào đột phá, bây giờ nhân loại không địch lại, khẩn cầu tiền bối ra tay cứu viện!"
"Cầu tiền bối ra tay!" Mấy người Trương Vệ Vũ cũng lo lắng.
Hơn phân nửa tuyệt đỉnh Hoa quốc đã tham chiến. Một khi không địch lại, tuyệt đỉnh hy sinh, vậy có giết thêm bao nhiêu cấp 9 cũng vô dụng.
Thương Miêu rất vô tội, mắt to chớp chớp, mở miệng nói: "Ta chỉ là một con mèo... Mèo không đánh nhau!"
Nó chỉ là một con mèo. Không đánh nhau! Tại sao phải cầu bản miêu?
Mọi người đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Mèo... không đánh nhau!
Bây giờ, một con mèo tuyệt đỉnh lại nói với bọn họ, nó không đánh nhau, chỉ đứng xem kịch, vậy mọi người còn có thể làm thế nào?
Còn đang nói, thì một bóng dáng bỗng rung trời, bị đánh ra hư không, va vào trên Ngự Hải Sơn.
Ầm ầm!
Cách xa nhau hai ngàn dặm, nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tiếng vang này quá lớn!
"Võ Vương!" Một tiếng hét thê lương vang lên.
Hòe vương lần nữa bị đánh ra ngoài, lên cơn giận dữ!
Sỉ nhục! Tuyệt đối là sỉ nhục! Hắn bị Võ Vương đánh như đánh chó, hắn bị quất một đòn, kim thân nứt toác, bay ra ngoài, va trúng Ngự Hải Sơn.
Hòe vương giận dữ, muốn tiến vào vòng chiến đánh tiếp. Nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, lát sau, bỗng nghĩ tới điều gì, chợt nhìn về phía vực Nam Thất.
Võ Vương... đã hất mình ra. Vậy mình… hiện tại có thể vào vực Nam Thất rồi phải không?
Ánh mắt Hòe vương lạnh lùng, vừa định bước vào... sắc mặt bỗng hơi cứng lại, sau đó đột nhiên xông vào vòng chiến, lập tức đánh nhau với lão tổ nhà họ Trịnh, đối thủ của Tùng Vương, giận không kiềm được nói: "Giết xong các ngươi, bản vương sẽ tiến vào vực Nam Thất, giết sạch đám con rệp của các ngươi."
Lời này như nhắc nhở mọi người.
Tùng Vương bị hắn đoạt đối thủ bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Phương Bình! Phương Bình làm hỏng chuyện tốt của hắn ở vực Nam Cửu. Hôm nay hắn tới đây, là khai chiến với Chân Vương phục sinh ư?
Không phải! Hắn tới đây là để giết Phương Bình.
Nhưng bây giờ... hắn lại giao chiến với Chân Vương phục sinh, dù lúc này đã chiếm ưu thế, nhưng hắn cũng không phải tới để giết Chân Vương.
Hơn nữa, nơi rất này nguy hiểm! Chân Vương phục sinh hung hãn không sợ chết, bây giờ đã có hai vị Chân Vương chết, hắn không mạnh, cũng không thể nối gót.
Dư quang liếc qua Hòe Vương, ngu xuẩn! Tên ngu này đã hai lần bị đánh ra khỏi vòng chiến, lại chạy về rồi. Tốt nhất là chết ở đây luôn cho rồi!
Ánh mắt Tùng Vương lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Ngự Hải Sơn, lát sau, đột nhiên bay ra khỏi vết nứt màu đen, bay về phía Ngự Hải Sơn.
"Ngươi dám!"
Lúc này, Trương Đào nổi giận gầm lên một tiếng, cành trúc trong tay phá không mà ra.
Cùng lúc đó, lực lượng tinh thần bao trùm 10 triệu dặm, cấp tốc nói: "Mọi người hãy rời khỏi địa quật! Mang Giảo cùng đi, Tùng Vương nhập vực!"
Lão Trương cũng bất ngờ, tên Hòe Vương này... ngốc thật hay ngốc giả thế?
Ông đây đánh bay ngươi, cho ngươi đi giết Giảo, ngươi không đi! Ngươi lại chạy về, lại tham chiến, ngược lại dẫn Tùng Vương qua.
Mấu chốt là, ông cũng không biết con mèo kia có ra tay hay không.
Lúc này phải bảo mấy người Phương Bình nhanh chóng thối lui.
Nguy hiểm! Thời khắc mấu chốt, ông chưa chắc kịp quay ra giúp.
Giờ đã đại chiến đến mức này, Chân Vương địa quật càng ngày càng nhiều, ông đã có chút lực bất tòng tâm, nếu không phải sự hiện diện của Mệnh Vương khiến các Chân Vương khác nhìn thấy chiến cuộc ổn định, không muốn tử chiến, chỉ sợ nhân loại đã thua.
Trương Đào quất một cành trúc ra, Tùng Vương lại nhanh chóng xông về phía Ngự Hải Sơn, hắn chẳng thèm quan tâm cành trúc sau lưng, tiến vào vực Nam Thất rồi nói.
Có lẽ còn có thể nhân cơ hội này đi Phục Sinh Chi Địa nhìn xem.
...
"Chân vương nhập vực!" Sắc mặt Phương Bình kịch biến.
Những người khác cũng nhanh chóng tập hợp, Trương Vệ Vũ lớn quát: "Rút lui! Mau rút lui! Bộ trưởng Nam còn ở bên ngoài, tất cả mọi người rút lui!"
Mọi người rối rít chạy trở về.
Giảo muốn đứng dậy, muốn chạy, nó sợ chết, hiện nó và đầu bếp cùng phe, nó cũng muốn chạy.
Nhưng trên người nó có cái đầu mèo lớn, nó không dám chạy.
"Gào gào..." Giảo nhỏ giọng kêu lên vài tiếng, ta muốn đi, ta phải đi. Chân Vương tiến vào rồi!
Mắt to của Thương Miêu ánh lên vẻ bối rối, bất mãn, không vui, không thoải mái...
Đang xem kịch hay thì Chân Thần tiến vào? Đối phương muốn làm gì?
"Còn không đưa thức ăn cho mèo cho ta..." Thương Miêu cũng rất uất ức.
Bản miêu đâm chết 12 giả thần, hứa cho ta 70 túi thức ăn mèo mà chưa thấy túi nào đây này. Hiện những người này đều đi rồi, Nhân Hoàng giả đánh không lại có lẽ cũng muốn chạy... Không ai ở đây trả thức ăn cho mèo cho ta sao?
Ta không thể đi ra ngoài! Ta còn phải về động thiên... Về động thiên?
Lúc này, Thương Miêu như bị sét đánh. Cái đuôi cũng xù lên!
Về động thiên? Thương Miêu ngơ ngác, bản miêu nói quên cái gì, quên cái gì... Thôi xong!
Công Quyên Tử chắc đã đóng cửa.
Bản miêu... Không có nhà để về rồi. Bản miêu thành mèo hoang?
Lúc này, mắt to của Thương Miêu có vẻ mờ mịt, làm thế nào bây giờ?
Không thể quay về động thiên thì đi đâu? Ở đây sao?
Nhưng nếu ở đây, khi... Chân Thần tiến vào, biết mình đang ở đây, sẽ đến làm khó mình thì sao?
"Meo..." Thương Miêu bỗng kêu to một tiếng, âm thanh suy sụp, bản miêu quên đại sự rồi.
Đáng ghét thật! Không trở về được nữa! Đều là con chó lớn này hại!
Thương Miêu bỗng nhiên giận cá chém thớt, trút giận lên Giảo, cái đuôi mèo đập xuống bôm bốp, Giảo như bị sét đánh, đầu óc choáng váng, bản vương không chạy, không chạy, đừng đánh nữa!
"Ê chó lớn, ngươi muốn đi nhân gian sao?"
Thương Miêu chợt hỏi một câu, Giảo không biết có phải là đang hỏi mình hay không, nhưng... xác suất rất lớn.
Giảo vội vàng kêu lên.
"Ngươi đi rồi... Bản miêu..."
Thương Miêu rất bi thương, chó lớn đi rồi, mình phải lang thang ở nơi này sao? Dù sao cũng phải mang theo chó lớn chứ! Mang theo chó lớn cùng lang thang, còn có chỗ ngủ, chỉ là kim giáp của chó lớn quá đáng ghét, không dễ chịu như Thiên Cẩu.
Thương Miêu còn đang suy nghĩ, Phương Bình lại không nhớ đến Giảo, chạy đi! Chân vương tiến vào rồi, nếu không chạy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hắn muốn chạy, nhưng Thương Miêu lại dùng cái đuôi quấn lấy hắn, không vui nói: "Còn chưa đưa thức ăn mèo cho ta!"
Phương Bình sắp khóc rồi, ngươi không ra tay thì cũng phải để cho ta chạy chứ! Thức ăn mèo với thức ăn chó cái quỷ gì, ta làm sao biết chuyện gì xảy ra!
"Miêu huynh, Chân Vương tới rồi..."
"Không đưa thức ăn cho mèo cho ta, ngươi chạy, Nhân Hoàng giả cũng chạy thì làm sao bây giờ?"
Nó chăm chú nhìn Phương Bình. Hình như... tên này là tên cầm đầu.
Nó đã nhìn ra, hình như những người khác đều nghe hắn.
Trước đó trên người hắn còn có phân thân của Nhân Hoàng giả, chắc chắn cùng phe với Nhân Hoàng giả.
Hắn không thể đi! Đi rồi, có lẽ nó sẽ không có thức ăn mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận