Toàn Cầu Cao Võ

Chương 638: Cùng nhau làm giàu (2)

Phương Viên vừa lên lầu, lầm bầm: "Anh, em còn chưa kịp chụp hình đây này."
"Chuyện chụp hình khoan hãy nói, em sao lại ngồi cùng với Lưu Đại Lực?"
"Hả, anh nói cái anh phóng viên đó đó hả?" Phương Viên cười hì hì nói: "Em đang chụp hình, anh ấy cũng đang quay phim, sau đó anh ấy nói em chụp không đẹp, sau đó nhất định bảo em phải nhìn anh ta chụp... Sau đó anh ấy đồng ý giúp ta chụp ảnh, không ngờ, anh ta chụp hình cũng đẹp lắm anh."
Nói xong, Phương Viên kỳ quái nói: "Anh biết anh ấy hả... Đúng nhỉ, hình như… hình như em cũng đã từng gặp anh ấy thì phải."
Phương Viên chăm chú suy nghĩ, một lát sau, dường như nhớ lại cái gì, nghi ngờ nói: "Trước đó khi anh đánh nhau với hòa thượng, hình như là anh ta quay video đúng không? Là anh ta đúng không?"
Trước đó cô bé cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ Phương Bình hỏi, cô bé đúng là có hơi ấn tượng rồi.
"Là anh ta."
Phương Bình nói xong, nhẹ giọng nói: "Anh ta quay trộm bọn anh, kiếm lời mấy chục triệu, kết quả một mình độc chiếm, anh đã tìm anh ta rất lâu rồi."
"Mấy chục triệu!"
Giọng Phương Viên bỗng nhiên bén nhọn.
"Mấy chục triệu."
"Anh ta... Một mình anh ta cuỗm hết rồi?"
"Ừm."
Phương Bình đáp một tiếng, cười nói: "Anh mà bắt được anh ta, anh ta chưa chắc sẽ nói mình có tiền. Nhưng bây giờ em đã biết anh ta, vậy thì quá tốt, em thử thăm dò một hồi xem anh ta bây giờ còn bao nhiêu tiền, đừng để lộ ra điều gì, anh ta sẽ lại chạy trốn đấy."
Về vấn đề an toàn, Phương Bình không để ý.
Mặc dù Lưu Đại Lực nuốt tiền thật, như nghiêm ngặt nói đến… cũng không phạm pháp, Phương Bình cũng không ký bất kỳ thỏa thuận gì với anh ta, anh ta cũng đã chia tiền cho Phương Bình.
Giữa hai người chỉ là ân oán cá nhân.
Nếu như hắn dám ra tay với Phương Viên, vậy thì không phải chuyện tiền bạc nữa, mà thật sự sẽ mất mạng đấy.
Ánh mắt Phương Viên sáng như tuyết, vội vàng gật đầu, mấy chục triệu!
Tên kia, lại nuốt mấy chục triệu của nhà mình, quá đáng trách rồi!
Nhất định phải hỏi rõ, tránh việc hắn ta di dời tài sản đi chỗ khác.
"Vậy em đi đây!"
"Khụ khụ, này, cẩn thận một chút, lát nữa anh sẽ qua lầu hai bên kia với em, chuyện bắt người để anh làm, anh ta cấp ba, em đừng ráng thể hiện."
"Biết rồi."
Phương Viên ném xuống lời này, vội vã chạy xuống lầu.
...
Một lát sau.
Phương Viên trở về, một mặt bình tĩnh.
Lưu Đại Lực nhìn lướt qua trên lầu, không thấy cái gì, hiếu kỳ nói: "Anh trai em tìm em à?"
"Ừm, Lưu đại ca, em đã nói chuyện của anh với anh hai."
Phương Viên cười hì hì nói: "Nhưng anh em nói, chưa từng nghe tới tên anh, khẳng định là một người vô danh tiểu tốt, anh hai sẽ không cho anh phỏng vấn đâu."
Lưu Đại Lực vừa nghe vậy liền hừ nhẹ nói: "Đó là do anh hai em thiếu kiến thức, này em gái, Lưu đại ca của em trong ngành này, những cái khác không dám nói, nếu thật sự xếp hạng, anh mà nhận mình đứng hạng nhì, không ai dám nhận hạng nhất!"
"Thật?"
"Đương nhiên."
"Lưu đại ca thật là lợi hại!" Phương Viên thán phục một tiếng, lại nói: "Nhưng mà em cảm giác Lưu đại ca khoác lác sao sao á. Anh hai em cũng không nhận ra anh. Anh hai em có mối quan hệ thân thiết với hiệu trưởng Ma Võ lắm đó, nếu như anh thật sự nổi danh như vậy, anh hai em khẳng định phải quen anh chứ. Nói không chừng còn có thể sắp xếp cho anh phỏng vấn các thầy hiệu trưởng nữa."
Ánh mắt Lưu Đại Lực sáng ngời!
Thật hay giả?
Anh trai của con bé này lại rất thân thiết với hiệu trưởng Ma Võ?
Không đùa mình chứ?
Đó cũng là cường giả cấp Tông sư!
Từ năm 2009, dân chúng ngày càng ngóng trông ngưỡng mộ võ giả, đặc biệt là cường giả thì lại càng sùng bái và hiếu kỳ.
Cường giả cấp Tông sư, mọi người biết chắc bọn họ đều rất lợi hại.
Giống như cuộc chiến ở Kiến An, mọi người suy đoán, hẳn là cường giả cấp Tông sư đại chiến.
Nhưng rốt cuộc tình hình thế nào, cấp mấy đánh nhau, cũng chỉ là suy đoán của mọi người.
Đối với tin tức về cường giả, mọi người cũng không hiểu.
Cường giả cũng rất hiếm có người tiếp nhận phỏng vấn, dù có cũng chỉ nói chuyện làm ăn, đàm luận chính trị, rất hiếm khi nói về võ đạo.
Nếu như mình có thể phỏng vấn được hiệu trưởng Ma Võ… vậy thì mình nổi tiếng rồi!
Lưu Đại Lực đang nghĩ chuyện này, Phương Viên lắc đầu nói: "Thôi quên đi, chắc là Lưu đại ca khoác lác với em rồi…"
"Con bé này, Lưu đại ca có thể lừa em được sao? Video đại chiến cường giả cấp tám trước đó là Lưu đại ca quay được đó, còn có… khụ khụ, nói chung, rất nhiều video cường giả đại chiến là do anh Lưu quay và phỏng vấn."
Nghe giọng nha đầu này, anh hai nó ở Ma Võ cũng là một người có tài, nếu có thể thông qua anh hai nó để làm quen với một số nhân vật cấp cao ở Ma Võ, mình còn cần gì phải sợ Phương Bình nữa!
Phương Viên hơi nghi ngờ đánh giá anh ta, dường như vô ý nói: "Nếu như Lưu đại ca mà nổi tiếng thiệt… nhưng mà sao nhìn… nghèo nghèo sao á?"
Phương Viên nói xong, hơi xấu hổ, vò đầu nói: "Lưu đại ca đừng nóng, em nghe người ra nói, phóng viên nổi tiếng đều rất có tiền, thật nhiều người đều là tỷ phú… Nhưng mà Lưu đại ca thì…"
Lưu Đại Lực khịt mũi coi thường nói: "Này nhóc, em nghe ai nói thế hả? Nếu muốn nói có tiền, trừ phi nhà mở công ty, bằng không, phóng viên độc lập, anh Lưu đây xem như là có tiền nhất..."
"Ơ thế sao trên bảng xếp hạng người thành công không có tên anh?"
Lưu Đại Lực ngượng ngùng, con bé này ngây thơ quá, một phóng viên như mình có thể so sánh với tổng giám đốc có tiền kia sao?
Nhưng thua người không thua trận, trước mặt một cô nhóc thế này cũng không thể mất mặt được, Lưu Đại Lực giải thích: "Đây gọi là tiền tài không lộ ra ngoài…"
"Vậy là Lưu đại ca rất có tiền hả?"
"Đúng."
"Có vài tỷ không?"
"Khụ khụ, còn kém một chút thôi..."
"Mấy trăm triệu?"
"Cái đó… Tài sản lưu động không nhiều như vậy, nhưng sản nghiệp cố định trên danh nghĩa của anh nhiều…"
"Ồ, vậy là có mấy chục triệu thôi, em cứ tưởng Lưu đại ca thật sự có nhiều nhiều tiền."
Lưu Đại Lực không nói gì, nhưng không phản bác nữa.
Sau đó, Phương Viên lại bắt đầu nói lời khách sáo.
Lưu đại ca có bao nhiêu căn nhà?
Có mua xe không?
Chạy xe gì?
Có mua cổ phiếu không? Nghe nói cổ phiếu gần đây tăng cao vô cùng.
Có tham gia đầu tư quản lý tài sản gì chăng?
...
Lầu hai.
Phương Bình nghe được, sắc mặt hơi biến thành màu đen, nha đầu này… thật được!
Có lẽ Lưu Đại Lực thấy Phương Viên còn nhỏ tuổi, cũng không cần phải đề phòng cái gì, không biết là nói khoác hay là giả vờ mình giàu, trước trước sau sau nói rằng trên danh nghĩa mình có hơn mười căn nhà bất động sản, ba đến năm chiếc xe, không quản lý tài sản nhưng có cổ phần ở nhiều công ty khác nhau.
Theo cách nói của Lưu Đại Lực, vốn lưu động của anh ta không nhiều, nhưng tài sản cố định thì rất nhiều.
Hơn nữa đều có cổ phần ở nhiều công ty khác nhau, là cổ đông trên danh nghĩa, hằng năm có thể cầm được khá nhiều tiền lương và hoa hồng.
"Nếu là thật, tên này rất có tiền!"
Phương Bình hơi hoài nghi, cũng hơi tin tưởng.
Lưu Đại Lực là võ giả cấp ba, bây giờ bước vào cấp ba cao kỳ, lại càng bước vào tầng lớp võ giả tinh anh.
Ở trong số võ giả xã hội, anh ta cũng coi như là cường giả.
Võ giả như vậy nếu không có công ty, được một số công ty khác mời mọc cũng không kì lạ.
Phương Viên hỏi gần đủ rồi, Phương Bình cũng không trì hoãn.
Rất nhanh, Phương Bình từ lầu hai chậm rãi bay xuống, đáp xuống sau lưng Lưu Đại Lực.
Mà lúc này, Lưu Đại Lực còn đang kể lể sự tích huy hoàng của mình, cười ha hả nói: "Nhóc này, anh Lưu không lừa em đâu, nếu không tin, em nói anh hai em thử dò tên anh một chút, tuyệt đối tiếng tăm lẫy lừng, lúc nào có thể giới thiệu anh hai em cho anh làm quen đây?"
Phương Viên nháy mắt, nhìn Phương Bình phía sau anh ta, cười hì hì nói: "Hiện tại giới thiệu cho anh biết luôn được không?"
"Thật?"
"Ừm, anh, hai người làm quen một chút đi!"
"Làm quen, đã quen từ lâu rồi!"
Phương Bình vui cười hớn hở đưa tay đè lên vai Lưu Đại Lực, thân thể Lưu Đại Lực cứng đờ, ngữ khí khô khốc nói: "Cậu… hai người... Là anh em?"
Phương Bình cười nói: "Anh Đại Lực, đã lâu không gặp rồi."
"Phương... người anh em Phương Bình, đã lâu không gặp!"
Lưu Đại Lực quay đầu, sắc mặt cứng nhắc như tượng, vẻ mặt đau khổ nói: "Người anh em Phương Bình, mấy ngày không gặp, cậu ngày càng tỏa sáng chói lóa rồi..."
"Không thoải mái như anh Đại Lực, những người như bọn tôi quyết đấu sinh tử, sống khổ cực lắm anh. Nào giống anh Đại Lực, bất động sản có mười mấy căn, xe nhiều đếm không xuể, lại còn là cổ đông của các công ty lớn.
So với anh Đại Lực... trời ơi, tôi cảm giác tôi giống như ăn xin vậy.
Lần trước anh Đại Lực ra đi không lời từ biệt, khất nợ tôi đến mấy chục triệu, có phải là bây giờ chúng ta cũng nên tính toán trả nợ nhẹ nhàng rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận