Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1885: Ấp Ủ

Dương Kiến cười ngây ngô nói: "Viên Viên, em mới cấp ba trung kỳ..."
Phương Viên thành thật nói: "Em cũng không thể khiến anh hai mất mặt, anh ấy đoạt quán quân hai lần, vậy ít nhất em cũng phải đoạt giải hai lần!
Em cũng sắp đến cấp ba cao kỳ rồi, vừa đấu vừa tu luyện, đến trận chung kết, em chắc chắn sẽ đến cao kỳ. Đến lúc đó, chênh lệch sẽ không còn lớn nữa, anh Ngô, các anh nhất định phải vào chung kết đấy nhé, nếu không sẽ không gặp được em đâu."
Vừa nói xong, bọn họ đã cảm thấy áp lực. Nếu cô bé thật sự đột phá đến cấp ba cao kỳ, vậy thì chênh lệch giữa bọn họ không còn lớn nữa. Ma Võ có nhiều thứ tốt, Phương Viên có càng nhiều. Nếu thật sự bị cô bé đánh bại, sau này gặp lại Phương Bình, chắc chỉ có nước che mặt mà chuồn.

Phía hậu trường, sự tồn tại của Phương Viên kích thích tất cả mọi người. Phía khán đài, ở ghế khách quý trên lầu hai, sự tồn tại của Phương Bình cũng đả kích tất cả mọi người.
Ở đây, đám người Hàn Húc ngồi trong hàng ngũ đạo sư, tuy bọn họ không phải đạo sư, nhưng ở trường học, cùng gần như là đạo sư rồi. Mà Phương Bình... lại ngồi ở vị trí lãnh đạo trường.
Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là... bên bọn họ có nhiều người hơn.
Hàn Húc nhìn đạo sư nhà mình, lại nhìn về phía Ma Võ.
Tần Phượng Thanh vừa chơi vừa nhàm chán chờ trận đấu bắt đầu. Chu Thạch Bình, Từ Kiến Châu đều là đạo sư, cũng không phải lãnh đạo trường. Còn những người khác, Trương Ngữ, Bạch Nhược Khê... những người này cũng đều là đạo sư.
Làm sao so nổi? Người ta tùy tiện đến một đám đạo sư, tùy tiện xuất hiện một đống tinh huyết hợp nhất, ngay cả học sinh cũng có.
Hàn Húc không quan tâm về những người khác, nhìn về phía Tần Phượng Thanh, dở khóc dở cười nói: "Tần sư huynh, ừm... ngươi có thể thu lại uy thế không, có hơi mạnh."
Tần Phượng Thanh hình như đến bây giờ mới nhận ra, cười ha hả nói: "Vậy hả? Xin lỗi xin lỗi, không chú ý! Ta vừa mới đột phá, không để ý, khống chế không tốt cho lắm."
Nói xong, còn sợ bọn họ không biết, Tần Phượng Thanh lại cười ha hả nói: "À mà không phải mới đột phá cấp bảy đâu, tuy rằng ta đột phá cấp bảy cũng không bao lâu, ta vừa đột phá trung kỳ, chắc chẳng bao lâu nữa là tới cao kỳ ngay..."
Hàn Húc câm nín, một ít đạo sư bên cạnh cũng câm nín. Ngươi cần phải nói rõ ràng như thế sao? Sợ chúng ta không biết ngươi sắp đến cao kỳ à?
Hàn Húc không muốn để ý tới hắn, rất nhanh, ánh mắt Hàn Húc sáng ngời, gật đầu với Lý Hàn Tùng cách đó không xa, Lý Hàn Tùng thấy thế cũng không ở bên cạnh Phương Bình nữa, đi tới chỗ bọn họ.
Vừa đến đây, Lý Hàn Tùng đã cười ha hả nói: "Bên này đúng là tốt hơn nhiều, bọn họ nói năng nghe nhức hết cả đầu.”
Nói xong, Lý Hàn Tùng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Xem võ giả sơ phẩm đánh nhau làm gì, có cao cấp ở đây quan sát là được rồi. Thật vất vả mới đến được Ma Võ một chuyến, các ngươi đến tháp Tông sư của ta nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong lập tức nở nụ cười.
Tần Phượng Thanh liếc hắn một cái, tỏ vẻ xem thường, Đầu Sắt bây giờ cũng thật là lươn lẹo.
Tháp Tông sư chẳng qua có nhiều năng lượng hơn thôi mà? Có cần phải lén lút kéo người Kinh Võ đến tu luyện thế không chứ?
Tần Phượng Thanh cũng mặc kệ mấy thứ vô bổ này, với tình huống hiện tại, Hàn Húc và Lăng Y Y tốt nghiệp xong chắc chắn sẽ chạy tới Ma Võ làm đạo sư. Bọn họ cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh của thế hệ thanh niên, nếu thật sự đến Ma Võ, có lẽ sẽ nhanh chóng xuất hiện thêm mấy vị Tông sư.
Tần Phượng Thanh xem thường Đầu Sắt, đúng là ngu đột xuất. Cái tên đó cho rằng mình đang giúp Kinh Võ, cứ chờ coi!
Với thế cục hiện tại, người của Kinh Võ sớm muộn gì cũng chạy đến Ma Võ hết. Ngươi cứ về Kinh Võ là lại khoác lác Ma Võ tốt thế nào, cung cấp năng lượng miễn phí, tu luyện không cần trả tiền, lần nào cũng có thu hoạch tốt. Một lần hai lần, bất tri bất giác, tinh anh Kinh Võ đều sẽ động lòng ngay.
"May là ta không phải hiệu trường Kinh Võ, nếu không ta sẽ trực tiếp bắt hắn câm miệng luôn.”
Tần Phượng Thanh cảm thấy buồn thay cho hiệu trường Kinh Võ, thế nào lại bị đục khoét nền tảng từ bên trong nội bộ.
Lý Hàn Tùng dùng chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác, cứ chờ mà xem, rồi tinh anh thiên tài của Kinh Võ sẽ qua Ma Võ hết!
Phương Bình tạm thời không quản chuyện của người khác. Hiện tại, hắn đang trò chuyện với các cường giả bên cạnh.
Trần Diệu Đình nhìn hắn bốc phét, có chút buồn cười, mở miệng nói: "Ngô Khuê Sơn chính thức buông tay rồi sao? Cũng không thèm xuất hiện ở đây, trực tiếp cho ngươi làm chủ?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Sao có thể chứ, hiệu trưởng vừa khôi phục, bây giờ đang làm quen với sức mạnh. Những người khác cũng vậy, chỉ có mình ta rảnh thôi, Trần lão, hiệu trưởng thật sự không có ý thất lễ.”
Trần Diệu Đình cảm xúc thâm hậu nói: "Cũng đúng, nếu có ngươi ở Kinh Nam Võ Đại, ta cũng không cần quản mấy chuyện vô bổ này."
Hai người đang trò chuyện, Nam Vân Bình trực tiếp ngắt lời nói: "Nói mấy thứ này làm gì, Phương Bình, cuộc chiến Ma Đô lần này, ngươi chắc chắn không cần ta giúp sao?"
Phương Bình vội vàng nói: "Nam hiệu trưởng vừa đột phá, cần phải củng cố cảnh giới trước, nếu không phải bất đắc dĩ, Nam hiệu trưởng không cần phải mạo hiểm đi vào."
Nam Vân Bình có chút câm nín, một lát sau mới nói: "Nói tới nói lui, ngươi chê ta yếu, không có tác dụng gì đúng không?"
Phương Bình cười khổ nói: "Nam hiệu trưởng đừng hiểu lầm, ta không có ý này. Nhưng cấp chín đúng là không thích hợp, nhân số quá nhiều sẽ không ổn..."
"Vậy thì thôi." Nam Vân Bình nói xong, bổ sung: "Ta vốn cũng đang nghĩ có nên đi hay không, ai biết lại có người gửi thư cho ta, nói ta nếu lần này đi Ma Đô địa quật, chắc chắn phải chết, còn phân tích một đống thứ, trường quân đội Đệ Nhất cũng đã bị khắc chết mấy người rồi..."
Phương Bình nghe trợn mắt ngoác mồm, ai gửi? Nói nhăng nói cuội cái gì!
Cái gì mà khắc chết khắc sống, đoán bậy đoán bạ!
Phương Bình vội vàng nói: "Nam hiệu trưởng đừng tưởng là thật, e là có người rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cố ý quấy rối ngài. Ta nhất định sẽ điều tra ra người này, dạy dỗ hắn một trận!"
Phương Bình cũng không quá để ý cái này, nhìn về phía mấy vị Tông sư khác nói: "Trận chiến cao cấp lần này, mục tiêu của các vị tiền bối chính là ngăn địch, không cần liều mạng. Mục đích chủ yếu vẫn là ngăn cản những võ giả cấp bảy tám kia, không được để bọn họ chen vào cuộc chiến cấp chín.
Sau khi cấp chín phân xong thắng bại, chúng ta có thể trừng trị bọn họ. Chiến tranh, nếu có thể không chết người, thì không nên hy sinh.
Ma Võ phát động chiến tranh đầu là dựa trên tình huống ít thương vong nhất, nếu như thật sự không có nắm chắc, mọi người có thể cân nhắc rút đi. Đương nhiên, muốn rút cũng phải chờ thời cơ, không phải nói rút là rút..."
Trần Diệu Đình trầm giọng nói: "Phương Bình, Ma Đô địa quật không chỉ đơn thuần là chuyện của Ma Võ! Đó là chuyện của tất cả mọi người. Ngươi không cần cảm thấy chúng ta đến Ma Đô tham chiến là vì Ma Võ. Nếu Thiên Nam, Nam Giang, Tử Cấm, Kinh Đô... có chuyện, chúng ta đều sẽ ra tay, không phải đặc biệt là vì ngươi.
Còn chuyện thù lao, đừng nhắc nữa!"
Một bên, hiệu trưởng Hoa Sư Võ Đại cũng chậm rãi nói: "Đúng vậy, nói chi Hoa Sư Võ Đại ở ngay Ma Đô, mất đi Ma Đô địa quật cũng không phải là trách nhiệm của Ma Võ, cái này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Phản công giành lại Ma Đô địa quật không giống với lần tiến đánh Thành Thiên Môn.
Lần trước Thành Thiên Môn muốn rút đi, các ngươi không muốn, lần đó, có thể xem là chuyện riêng của Ma Võ. Nhưng bây giờ là phản công toàn bộ Ma Đô địa quật, là chuyện chung của toàn bộ võ giả Hoa Quốc. Phương Bình, chuyện này không cần phải tính thù lao."
Phương Bình nhìn bọn họ, một lát sau mới nói: "Đúng là ta không suy xét kỹ càng, chuyện này chúng ta sẽ bàn lại sau. Bây giờ phải xác định danh sách người tham gia trước, thời gian tiến công cụ thể, sau khi Ngô Trấn thủ đến, chúng ta sẽ tỉ mỉ thương nghị."
Phương Bình nói xong, nghi lễ khai mạc cũng chính thức bắt đầu, vẫn là quy tắc cũ, giới thiệu đội ngũ của các bên.
Năm nay, các tuyển thủ đến dự thi đều là tự nguyện, nhưng 99 trường võ đại, ba trường quân đội, hầu như đều đến cả, cũng vì phần thưởng quá hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận