Toàn Cầu Cao Võ

Chương 172: Võ Đại không phải trường học! (2)

Tần Phượng Thanh lạnh nhạt nói: "Ra tay tàn nhẫn là thật, nhưng mà đó cũng không phải là không có lý do.
Những Võ Đại như Ma Võ chiếm lấy quá nhiều tài nguyên, hẳn bản thân em cũng đã nhìn thấy, điểm thưởng để chúng ta đổi lấy thuốc men cũng không cao.
Nhưng nếu em cho rằng Võ Đại nào cũng vậy thì em sai rồi!
Có một số trường Võ Đại chỉ cung cấp cho em nền tảng thôi, tài nguyên phải do em tự tìm lấy!"
"Những năm gần đây, những trường Võ Đại phổ thông này, phàm là có học viên thiên tài, điều đầu tiên bọn họ cần làm chính là đi khiêu chiến các trường nổi tiếng như Ma Võ, Kinh Đô Võ Đại.
Vì duy trì tôn nghiêm, vì đảm bảo địa vị siêu nhiên của mình, các trường nổi tiếng cũng ra tay tàn nhẫn!
Em cho rằng đây là trò chơi của trẻ con à?
Trong đó dính dáng đến quá nhiều thứ. Học sinh đến khiêu chiến hàng năm đa số đều là thiên tài cấp ba, kết quả phải bỏ mạng tại các trường lớn thật không ít. Vương Kim Dương đỉnh cấp một đã đến khiêu chiến, có lẽ cũng là cấp thấp nhất đến đây khiêu chiến trong những năm qua.
Nhưng đó không chỉ đơn thuần là ý chí của cậu, mà còn là của Nam Giang Võ Đại, bao gồm cả ý chí của những trường Võ Đại bình thường khác.
Nếu cậu ấy ra tay không tàn nhẫn, không ác độc, em cảm thấy một học sinh phổ thông như cậu ấy có thể được như ngày hôm nay hay sao?
Võ Đại không đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu, chuyện cụ thể ra sao thì anh không biết, nhưng có thể trước khi đến đây, Vương Kim Dương đã có thoả thuận gì đó với Nam Giang Võ Đại hoặc với những Võ Đại khác.
Nói chung, bắt đầu từ năm nay, tài nguyên của Ma Võ và một số trường đại học nổi tiếng khác tuy rằng không bị cắt giảm, nhưng tài nguyên cho các trường Võ Đại phổ thông lại nhiều hơn một chút.
Đây chính là kết quả của chuyện trước đó!
Có thể Vương Kim Dương không phải là chủ mưu, nhưng cậu ấy thật sự là cái đinh trong mắt các trường lớn, các đạo sư đương nhiên cũng sẽ không tính toán gì với cậu ấy.
Cũng có không ít học sinh đều hận cậu ta thấu xương!
Nghe đồn, có thể học kỳ sau sẽ giảm bớt tài nguyên của các trường lớn, bởi vì các trường lớn đã lãng phí quá nhiều tài nguyên, bồi dưỡng được học sinh không đạt yêu cầu.
Anh nói những điều này, thực ra là nói cho em biết, em gặp phiền phức lớn rồi.
Lớn hơn một chút so với tưởng tượng của em đấy!”
Tần Phượng Thanh nói xong lại cười, cười xong lại nói: “Nghe nói hôm qua em được Lữ đạo sư thu nhận, nói là ngẫu nhiên, thực ra cũng là điều tất nhiên.”
"Hả?"
“Lẽ nào em không phát hiện những đạo sư khác không nhiệt tình như trong tưởng tượng sao?”
Tần Phượng Thanh tuy không có mặt ở đó, nhưng giống như nhìn thấy toàn cảnh, cười híp mắt nói: “Tốt xấu gì em cũng là chuẩn võ giả duy nhất vượt qua ba lần tôi cốt!
Hơn nữa, thực chiến, thung công cũng không hề yếu, xuất thân bình thường, không có quá nhiều dây mơ rễ má.
Học sinh như vậy, thực ra là loại học sinh được các đạo sư yêu thích nhất!
Giống như Phó Xương Đỉnh, cậu ta có ông nội là võ giả cấp sáu, thực ra các đạo sư lại không quá yêu thích bồi dưỡng học sinh như thế.
Dựa theo thông lệ bình thường, với tình trạng của em, chắc chắn sẽ được các đạo sư giành giật lẫn nhau, nhưng mà hôm qua có sao?”
Phương Bình suy nghĩ một chút, lắc đầu, hôm qua quả thật không hề có ai nói lời nào giành giật.
“Thế là đúng rồi!”
“Bời vì không đáng!”
Tần Phượng Thanh tiếp tục cười nói: "Lữ đạo sư khá là hồ đồ, nhưng dù sao cũng là cường giả đỉnh cấp sáu, có hồ đồ đi nữa cũng sẽ không giống học sinh chúng ta.
Ngày hôm qua vừa đe doạ, vừa dụ dỗ, em thực sự cảm thấy đây chỉ đơn giản là muốn thu nhận em?”
Phương Bình chau mày, Tần Phượng Thanh than thở: "Hẳn là được đó ra hiệu, không muốn cậu gây phiền toái, nên mới để Lữ đạo sư đứng ra thu nhận em.
Dù sao em cũng là thiên tài, những đạo sư khác không dám nhận em, nhưng Lữ đạo sư không hề lo lắng điều này.
Ngoài ra, học sinh của Lữ đạo sư quả thực có tỉ lệ tử vong cao hơn một chút, điều này cũng có thể khiến một số người nguôi giận.
Đây hẳn là kết quả thỏa hiệp của bộ phận cấp cao của Ma Võ…"
Sắc mặt Phương Bình tình tĩnh, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh như biểu hiện.
Lát lâu sau, Phương Bình mới hỏi: "Vì sao anh Tần lại nói những cái này với em?"
"Chỉ là anh không muốn thấy cậu ngây thơ như chim cút mà thôi. Số lần anh gặp cậu không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra cậu có một vấn đề rất lớn, đó là làm gì cũng theo kiểu được chăng hay chớ!
Em chẳng hiểu chút gì về sự tàn nhẫn, tàn khốc của thế giới võ giả, trạng thái tâm lý cũng không đúng, ngoài miệng hô hào phải tranh, nhưng trên thực tế lại là một người bàng quang đứng nhìn mà thôi.
Người như em, làm học trò của Lữ đạo sư, có thể sẽ chết rất nhanh.
Em cho rằng đại học là thiên đường à?
Hay cho rằng đại học là nơi an bình tịnh thế của nhân gian?
Hay là em cảm thấy các đạo sư chính là các thầy cô bình thường tại các trường đại học phổ thông, đàn anh đàn chị ở trong trường mình chính là anh chị khóa trên bình thường?
Nhóc con à, tỉnh lại đi, có vài chuyện còn phức tạp và nguy hiểm hơn tưởng tượng của em nhiều!
Có biết vì sao nơi này lại gọi là "Cảng tránh gió" không?
Miễn cưỡng xét trong khuôn viên trường học, cũng chỉ có nơi này mới là vùng đất yên bình, những nơi khác, tuyệt đối không như vậy!
Nếu như em là người bình thường, là người không có năng lực, vậy thì không có gì!
Nhưng đã qua ba lần tôi cốt, lại còn có liên quan đến Vương Kim Dương - kẻ thù chung của tất cả học sinh, em nghĩ em có thể thuận lợi sống yên ổn qua 4 năm học hả?"
Phương Bình không nhịn được, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua. Hôm qua, đợi sau khi cậu lựa chọn Lữ Phượng Nhu, Đường Phong mới nhàn nhạt nhắc nhở cậu một câu "Tỷ lệ thương vong hơi cao."
Vốn nghĩ là nói cho cậu nghe, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là nói cho những học sinh khác nghe.
Phương Bình chọn Lữ Phượng Nhu thì chẳng sao, nhưng những học sinh khác tốt nhất là đừng chọn.
Nếu không, với thực lực đỉnh cấp sáu của Đường Phong, sao có thể đợi Phương Bình chọn rồi mới nhớ lại việc này?
Còn nữa, Lữ Phượng Nhu ban đầu dường như đến đó chỉ để thu nhận cậu, Phương Bình cho rằng cô ấy muốn thu nhận thiên tài, nhưng mà biểu hiện sau đó của Lữ Phượng Nhu lại khác với những đạo sư khác.
Cũng không bởi vì Phương Bình đã hoàn thành ba lần tôi cốt mà nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, bây giờ liên hệ với lời Tần Phượng Thanh nói, đúng là có kiểu tâm thái hoàn thành nhiệm vụ, không thèm quản nữa.
Vốn tưởng rằng tất cả mọi chuyện là trùng hợp, đây cũng là lựa chọn của bản thân.
Nhưng bây giờ nhớ lại, thật giống như ban đầu đã có kết quả như thế.
Đường Phong cũng không coi trọng cậu, những đạo sư cấp sáu khác cũng không thể hiện sự nhiệt tình muốn tranh nhân tài, chỉ có mỗi Lữ Phượng Nhu, tuy rằng không quá đáng tin, nhưng ít ra cũng vẫn nhiệt tình.
Nghĩ đến những thứ này, Phương Bình có hơi buồn bực nói: "Em ngay cả võ giả cũng không phải, anh Vương cũng chỉ mới cấp ba mà thôi, mấy vị cường giả cấp sáu cấp bảy này có cần phải như vậy không?"
"Đây không phải là chuyện riêng của các em, đây là cuộc chiến tranh tài và cướp giật tài nguyên giữa các trường Võ Đại phổ thông và Võ Đại lớn có danh tiếng.
Các vị cường giả không hẳn muốn liên lụy đến các em, hoặc nên nói cũng không thèm quan tâm đến các em.
Nhưng Vương Kim Dương đã bị cuốn vào, em lại có mối quan hệ với cậu ta, vừa khéo lại vừa vào Ma Võ, thể hiện khả năng cũng rất xuất chúng…
Từ nhiều phương diện, nhân tố mới tạo thành cục diện như thế này.
Không phải có người cố tình tính kế em, theo anh thấy, trường học trái lại đang bảo vệ em, ít nhất cũng hy vọng em không dính dáng vào chuyện đó. Nếu không cũng không nhất thiết để cho Lữ đạo sư thu nhận em."
"Ý anh là chuyện em chọn Lữ đạo sư, nghĩa là bản thân em được bảo vệ sao?"
"Đúng, bởi vì thực lực của Lữ đạo sư đủ mạnh, bối cảnh lớn, bình thường, sẽ chẳng ai vì một chuyện nhỏ mà dây dưa tranh chấp với cô ấy."
"Vậy nếu em không chọn Lữ đạo sư thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận