Toàn Cầu Cao Võ

Chương 556: Mượn lúc nào?

"Anh Trương, hiện tại đến chúng ta chứ?"
Phương Bình cười nói một câu.
Trương Ngữ hít nhẹ một hơi, cất bước đi ra, gật đầu nói: "Cậu Phương, xin mời!"
"Xin mời!"
Hai người lần này hành lễ của võ đạo.
Hành lễ xong, Phương Bình lại lần nữa đạp không nhảy một cái, chớp mắt phóng thích lực lượng tinh thần!
Trương Ngữ hơi hoảng hốt, nhưng anh ta phản ứng cực nhanh, nhẹ nhàng một chưởng, chặn lại một chưởng như đao của của Phương Bình.
Đỡ lấy một chưởng của Phương Bình, Trương Ngữ lùi về sau vài bước.
Phương Bình nghiêng người nhảy lên, lại lần nữa khẽ quát một tiếng, động tác của Trương Ngữ hơi ngưng trệ.
Chỉ trong nháy mắt này, bàn tay Phương Bình hoàn toàn lóe lên màu đỏ đậm, đánh một chưởng xuống!
"Ầm!"
Trương Ngữ phản ứng chậm một nhịp, nhưng thân thể hiện ra màu vàng óng, cứng rắn chặn lại một chưởng như đao của Phương Bình.
Phương Bình không quan tâm chút nào, tiếp tục phóng thích lực lượng tinh thần kinh sợ Trương Ngữ. Trương Ngữ cũng gầm nhẹ một tiếng, đỉnh đầu ngưng tụ ánh sáng đỏ như máu, sát khí tỏa ra!
"Lần trước đánh với Lăng Y Y khác!"
Phương Bình cười nhạt một tiếng, lần đó, cậu bị Lăng Y Y đỡ được, thậm chí lực lượng tinh thần của cậu bị đánh tan, đó là bởi vì cậu không có ý định bổ sung lực lượng tinh thần.
Huống hồ, lần đầu tiên, cậu cũng không chuẩn bị, cường độ lực lượng tinh thần cũng không mạnh bằng hiện tại.
Phương Bình lúc này khiêu chiến Trương Ngữ, cũng sẽ không quan tâm cân nhắc liệu có nên bổ sung lực lượng tinh thần hay không.
Sát khí xung kích một chút tác dụng của lực lượng tinh thần.
Nhưng sau đó, lực lượng tinh thần của Phương Bình dường như kéo dài không dứt, không ngừng áp chế Trương Ngữ.
Trương Ngữ liên tục gầm nhẹ, muốn thoát khỏi tình trạng này.
Võ giả giao thủ, sinh tử chỉ trong nháy mắt.
Trương Ngữ là cường giả đã tu luyện Rèn Thể Thuật, thân thể khá mạnh mẽ.
Nhưng thân thể mạnh mẽ đến đâu, bị chưởng đao đỏ đậm của Phương Bình chém liên tục vô số đao, Trương Ngữ cũng hơi không chịu nổi rồi, quần áo rách rưới lam lũ, ngực và hai tay xuất hiện ra vết máu.
Phương Bình không muốn đánh lâu dài, khẽ quát một tiếng, tăng thêm ba phần uy lực!
"Ầm!"
"Ầm!"
Liên tiếp mấy tiếng nổ, Trương Ngữ bị đánh chém, liên tục lùi lại, máu chảy ồ ạt, tốc độ phản ứng của cơ thể chung quy không theo kịp tiết tấu của Phương Bình, hầu như chỉ có thể chịu đòn.
...
"Chậc!"
Trong số các đạo sư, có người than nhẹ một tiếng.
Trương Ngữ, thất bại.
Hầu như bị Phương Bình đè đầu đánh, không hề có lực đánh lại.
Làm hội trưởng hội võ đạo, Trương Ngữ không yếu như vậy, anh ta là võ giả cấp bốn trung kỳ, khoảng cách cao kỳ cũng không quá xa.
Nhưng lực lượng tinh thần của anh ta không đủ mạnh, võ giả cấp bốn, tuy không cảm ứng được lực lượng tinh thần, nhưng lực lượng tinh thần vẫn tồn tại.
Mà lực lượng tinh thần của Trương Ngữ không trải qua bất cứ rèn luyện cảm ứng nào, mặc dù ở địa quật cũng giết không ít người, sát khí dày đặc, nhưng lúc này hoàn toàn bị Phương Bình áp chế.
Tốc độ phản ứng theo không kịp, toàn bộ quá trình chỉ có thể chịu đòn.
Lúc này, Phương Bình không hề sử dụng bất kỳ đại chiêu tất sát nào, nhưng dù uy lực bạo phát của Thất trảm hợp nhất không quá mạnh mẽ, Trương Ngữ cũng không thể chống cự được bao lâu nữa.
...
"Anh Trương, chỉ là luận bàn mà thôi, không cần thiết như vậy!"
Phương Bình thấy Trương Ngữ bị mình bổ hơn 10 đao, vẫn không có ý rời khỏi sàn đấu, cũng biết anh ta sẽ không chủ động chịu thua.
Sau một khắc, Phương Bình cũng không nhẹ tay nữa.
Hai tay đều hiện lên ánh sáng đỏ đậm, cậu quát lên một tiếng lớn, song chưởng nhanh chóng ra chiêu!
"Ầm!"
Trương Ngữ liên tục đạp đất, liên tục bị đánh lui, mặt cỏ, mặt đất lúc này bị đạp thành từng cái hố sâu. Một lần lui hơn 10 bước, máu bên khóe miệng Trương Ngữ nhanh chóng rỉ ra, nhuộm đỏ mặt cỏ dưới chân.
Thoát khỏi áp chế tinh thần của Phương Bình, đại não của Trương Ngữ lúc này mới tỉnh táo, ánh mắt hơi phức tạp.
Lực lượng tinh thần của Phương Bình mạnh như vậy, gặp phải cùng cấp, hầu như bị áp chế hoàn toàn, không có cách nào đánh.
Võ giả cấp bốn cao kỳ, e rằng cũng phải bị áp chế.
Võ giả đỉnh cấp bốn rèn luyện hoàn toàn ngũ tạng, thân thể giấu thần, có thể không bị áp chế như vậy, nhưng cũng phải chịu ảnh hưởng.
Gặp phải võ giả có lực lượng tinh thần mạnh mẽ… thật khó chống đối.
Đương nhiên, người như Lý Hàn Tùng có thể. Ngũ tạng anh ta đã rèn luyện hoàn thành, xương sọ bẩm sinh rèn luyện hoàn thành, một chút lực lượng tinh thần của Phương Bình hầu như không ảnh hưởng đến năng lực phản ứng của anh ta, cũng không thể áp chế được anh ấy.
"Tôi thua."
Trương Ngữ không quá không cam lòng, chỉ là hơi tiếc nuối.
Anh ta căn bản còn không thể hiện được thực lực của mình đã bị Phương Bình đánh bại, từ đầu tới cuối hầu như đều chịu đòn, vẫn còn hơi tiếc nuối.
Anh ta vẫn chưa nhìn được thực lực võ đạo của Phương Bình mạnh cỡ nào.
Đáng tiếc, Phương Bình không muốn đơn thuần tranh tài thực lực võ đạo cùng anh ta. Lực lượng tinh thần thực ra cũng là một biểu hiện thực lực võ đạo, lúc này có than phiền cái gì cũng chỉ là chuyện cười.
"Cảm ơn!"
Phương Bình chắp tay, nghiêng đầu nhìn về phía đoàn người, cười nói: "Ai muốn khiêu chiến tôi, lúc này cũng có thể lên."
Tần Phượng Thanh rục rà rục rịch, Trần Văn Long hơi do dự.
Sau một chốc, Tần Phượng Thanh hô: "Chờ mấy ngày nữa, anh sẽ khiêu chiến cậu!"
Phải đợi thêm mấy ngày là bởi vì chiến pháp cao cấp của anh ta chưa luyện thành.
Điều này đồng nghĩa, bây giờ muốn giao thủ với Phương Bình, cũng chỉ có thể đánh cận chiến.
Một khi cận chiến, Tần Phượng Thanh cũng sẽ chịu ảnh hưởng kinh sợ của lực lượng tinh thần.
Chỉ khi nào luyện thành chiến pháp cao cấp, anh ta mới có thể đánh xạ chiến với Phương Bình, đao khí tung hoành, so tài chính là so mức độ thành thục chiến pháp, cường độ khí huyết, tốc độ nhanh chậm.
Những yếu tố này, Tần Phượng Thanh có thể không yếu hơn Phương Bình.
Nhưng hiện tại, Tần Phượng Thanh không quá tự tin, không biết liệu mình lên đài có chịu ảnh hưởng hay không. Một khi giống Trương Ngữ, hầu như đứng chịu đòn, đó không phải là phong cách của anh ta.
Hai nhân vật đâm đầu của hội võ đạo, Tạ Lỗi chớp mắt bị đánh tan, Tần Phượng Thanh chủ động từ bỏ.
Lúc này, đám người trong hội võ đạo cũng trầm mặc.
Trần Văn Long liếc mắt nhìn Trương Ngữ, do dự chốc lát, thu bước chân về.
Anh ta sẽ không ở lại trường học, lúc này cho dù giao thủ với Phương Bình, dù thắng rồi, lại có thể làm sao?
Hội võ đạo Ma Võ cần cường giả ra mặt, chính mình không ở lại trường, vậy lúc này cũng không cần ra mặt khiêu chiến Phương Bình.
...
Không ai khiêu chiến.
Tạ Lỗi tan tác, Trương Ngữ hầu như chỉ đứng chịu đòn, Tần Phượng Thanh từ bỏ, Trần Văn Long không ra tay.
Một số võ giả cấp bốn khác như Lương Phong Hoa, một mặt là bọn họ vào năm tư rồi, mặt khác, bọn họ không cảm thấy mình có thể ung dung thắng được Trương Ngữ, cũng đều không mở miệng.
Ngô Khuê Sơn không nhìn Phương Bình, lên tiếng nói: "Có ai khiêu chiến không?"
Chờ vài giây, thấy dưới đài trầm mặc, Ngô Khuê Sơn nhìn về phía Trương Ngữ, mở miệng nói: "Trương Ngữ, em có gì muốn nói không?"
Trương Ngữ chùi vết máu bên khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Phương Bình sẽ trở thành hội trưởng hội võ đạo, các em sinh viên có ý kiến gì không?" Ngô Khuê Sơn nhìn về phía toàn thể học viên.
Trong đám người, một số võ giả cấp một cấp hai hầu như không có quyền lên tiếng.
Cùng khóa với Phương Bình, Phó Xương Đỉnh lớn tiếng nói: "Bọn em không có ý kiến!"
Phó Xương Đỉnh đại diện cho sinh viên đại học năm hai, những người khác cũng không ai phản bác.
"Không ý kiến!"
Lương Hoa Bảo vừa mới đột phá đến cấp ba cao kỳ cũng cao giọng trả lời một câu.
Cấp ba cao kỳ, ở đại học năm ba, cũng là một trong những người cực mạnh.
"Không ý kiến!"
Diệp Kình cao giọng nói.
"Đều không có dị nghị?"
Ngô Khuê Sơn lại lần nữa hỏi một câu.
Trong đám người hơi rối loạn, không biết ai nhỏ giọng nói: "Phương Bình ra tay với bạn học quá tàn nhẫn, đại học năm nhất từng ra tay đánh chết bạn học cùng trường!"
Tầm mắt Ngô Khuê Sơn nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình bình tĩnh nói: "Luận võ luận bàn, quyền cước không có mắt, khi đó tôi mới vừa vào học, mới vừa thành võ giả không lâu. Tôi không có truyền thừa chiến pháp từ gia tộc, chưa từng tham dự thực chiến, đàn anh cùng luận bàn mạnh hơn tôi, tôi chỉ có thể toàn lực ứng phó, tử thương là chuyện không thể tránh được."
"Vậy cũng quá ác rồi!"
Phương Bình cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía đài cao, lớn tiếng nói: "Vừa lên võ đài, sinh tử tự chịu, lẽ nào bắt người yếu nhẹ tay sao?
Nếu hôm nay hiệu trưởng khiêu chiến võ giả cấp sáu, lẽ nào trong lúc luận bàn, bắt võ giả cấp sáu phải nương tay?
Cường giả chủ động khiêu chiến người yếu, tử thương… không được truy cứu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận