Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1344

Trước kia, mọi người cũng không biết Phương Bình có thể sinh ra vật chất bất diệt. Lần trước, Phương Bình cũng nói đó là năng lượng do cửa sinh mệnh phản hồi cho hắn.
Mà lần này, trước mắt bao người, Phương Bình tự tổn thương bản thân, sinh ra lượng lớn vật chất bất diệt, lần này, có vẻ thân phận võ giả phục sinh của hắn đã hoàn toàn được xác định. Không chỉ là võ giả phục sinh mà còn là cường giả đỉnh cấp. So với Phương Bình, những võ giả phục sinh ở thành Trấn Tinh kia có là gì?
Vật chất bất diệt của bọn họ, đổi thành điểm tài phú của Phương Bình, được 2 triệu điểm sao?
Dù mọi người không rõ lắm nhưng cũng đều biết, không có khả năng nhiều hơn Phương Bình.
"Phúc của Ma Võ!"
Ngô Khuê Sơn khẽ nói một câu.
Bản thân mạnh mẽ không tính là gì, điều hiếm có chính là Phương Bình lại có thể vô tư cống hiến cho tất cả mọi người.
Lúc này, toàn trường yên tĩnh.
Dù vẫn không tin Phương Bình, Tần Phượng Thanh cũng gãi đầu một cái, Phương Bình thật sự là Thiên Đế?
Được, hắn hơi... hơi tin rồi.

Đại lễ đường.
Phương Bình nhanh chóng hồi phục lại như cũ.
Những viên tinh thạch trước mặt bay về phía các đạo sư, Phương Bình cười nói: "Mỗi người một viên, ta hy vọng các lão sư sẽ không dùng vào hồi phục vết thương, mà càng hy vọng mọi người dùng để tăng thực lực sau đại chiến."
Tác dụng của vật chất bất diệt lớn hơn tinh hoa sinh mệnh.
Dứt lời, Phương Bình tiếp tục nói: "Ngày mai tổ chức hội nghị học sinh, do hội võ đạo chủ trì. Mặc kệ các học sinh có ý kiến thế nào, lựa chọn ra sao, nếu các lão sư đã quyết định, thì từ giờ trở đi, Ma Võ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
Ngày 15 tháng 8, tiến vào Ma Đô địa quật. Tranh thủ đánh hạ thành Thiên Môn trong nửa tháng, trở về Ma Võ trước khi khai giảng. Bình định Thành Thiên Môn chính là cách tốt nhất để Ma Võ chào đón tân sinh viên nhập học."
"Tất thắng!"
"..."
Mọi người đồng thanh hét lên, sau đó ai về nhà nấy.
Có người về nhà tạm biệt, có người nhân dịp trước đại chiến, làm một số chuẩn bị cuối cùng, có người chuẩn bị ra ngoài rong chơi mấy ngày, ai biết lần này đi rồi còn có thể trở về hay không.
...
Bọn họ vừa đi, Phương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mấy vị Tông sư nhìn mình, Phương Bình cười nói: "Ta không sao, đúng rồi, mọi người mỗi người một viên kim thân Đan và Phục Thần Đan, còn dư một viên Phục Thần Đan cho Diêu Thành Quân dùng. Lần này, hắn sẽ đến trợ chiến. Cấp bảy, ta chỉ chuẩn bị để Diêu Thành Quân đến trợ chiến, cấp tám... Hiệu trưởng, ngài cảm thấy ai phù hợp?"
Nhiều người, chưa hẳn là chuyện tốt.
Ngươi càng nhiều người, thì kẻ địch càng nhiều, đây chính là địa quật.
Ngươi có 5 cấp bảy thì đối phương có thể là 8 người. Ngươi có 6 người thì có thể đối mặt 10 người. Nên nếu tình hình không cần thiết thì cũng không cần quá nhiều người. Nhưng vẫn cần phải mời một vị cấp tám đến hỗ trợ.
Nhưng loại đại chiến này có thể sẽ tử vong, đây không phải việc nhỏ.
Nghe Phương Bình nói như vậy, Ngô Khuê Sơn trầm ngâm nói: "Lần này mạo hiểm nguy cơ sống chết đến trợ chiến, quan hệ bình thường thì thôi đi, người nhà ai nấy dẫn theo. Nếu Điền đại tướng quân không đột phá, thật ra hắn có thể hỗ trợ."
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Bộ trưởng Vương thì sao?"
Ngô Khuê Sơn bật cười, nói khẽ: "Đừng mời lung tung, người ta không tiện cự tuyệt, có tới cũng là bất đắc dĩ, như vậy sẽ tổn thương cảm tình. Tính sau đi, nếu không được thì không mời ai cả, đây cũng là chuyện của Ma Võ."
Phương Bình gật đầu, cũng không nói nữa.
Đường Phong bên cạnh mở miệng nói: "Ngày mai bên Quân bộ sẽ có một đoàn trăm người đến, nếu học sinh xuất chiến, bọn họ sẽ phối hợp với Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật, đưa ra một số hướng dẫn cho mọi người."
"Ừm, ta biết rồi."
Phương Bình nhìn hơn nghìn viên tinh thạch còn thừa lại trong tay, nghĩ một chút thu những tinh thạch vào trong ngọc bội chứa đồ, đưa cho Hoàng Cảnh nói: "Hiệu trưởng, nhờ ngài giúp phát những cái này cho học sinh. Ngoài ra, lần này, khi xuống địa quật, nhờ ngài mang cả những tài nguyên quan trọng của trường học theo. Mang theo cả số tinh hoa sinh mệnh còn lại, dùng ngọc bội chứa đồ sắp xếp gọn gàng. Đến thời điểm then chốt, nhờ ngài phụ trách phân phát những tài nguyên này."
"Vậy ngươi..."
"Ta còn có một nhẫn chứa đồ khác, thật ra ta lấy được cái này ở Vương Chiến Chi Địa, trước đó ta đã lấy được một cái, không gian này cũng không lớn, cũng không chứa được nhiều đồ vật."
Hoàng Cảnh nghe vậy khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Phương Bình không đưa cho Ngô Khuê Sơn, vì lão Ngô là chủ lực của trận chiến này, áp lực rất lớn, ông ta chưa chắc có thời gian đi phân phối những thứ này.
"Mấy vị lão sư đều chuẩn bị một chút đi, điều chỉnh trạng thái."
Dứt lời, mấy quả cầu vàng từ trong tay Phương Bình nổi lên, cầu vàng không lớn, chỉ như những quả bóng bàn, rơi vào trong tay mọi người.
Ngô Khuê Sơn hơi nhíu mày, Phương Bình cười nói: "Thời khắc mấu chốt, có thể gài bẫy người khác một phen. Phục Thần Đan phối hợp thêm vật chất bất diệt, có thể lập tức khôi phục trạng thái đỉnh phong, tương đương với phục sinh hoàn toàn.
Hoặc là không đánh, nếu đánh, thì nhất định phải thắng. Chẳng những thắng, còn phải thắng đẹp.
Ma Võ chúng ta thật vất vả mới có mấy vị Tông sư, ta cũng không muốn vì trận chiến này, mà mất đi một số người. Nếu thật mất đi một số người... khi ta làm hiệu trưởng, Tông sư không đủ hai chữ số thì biết làm thế nào?"
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu cũng chẳng buồn nói gì.
Nhìn quả cầu vật chất bất diệt màu vàng trong tay, Ngô Khuê Sơn than thầm, nhìn có vẻ không lớn, nhưng nhiều vật chất bất diệt như vậy, chỉ riêng phần bọn họ nhận được, e cũng tương đương với toàn bộ tiêu hao trước đó của Phương Bình rồi.
Trên tuyệt đỉnh!
Xác định!
Mấy người thầm tính toán, cũng không nói gì thêm, từng người nhanh chóng rời đi, bắt đầu chuẩn bị.
Mà Phương Bình, liếc nhìn tiêu hao điểm tài phú của mình, lần này thật hơi đau lòng.
Tài phú: 85 triệu điểm
Khí huyết: 16000 cal (16609 cal)
Tinh thần: 2000 hz (2107 hz)
Lực lượng phá diệt: ?? (?? )
Tôi xương: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
"Tổn thất nặng nề!"
Lần này, bỏ ra gần 40 triệu điểm tài phú, một nửa cho đạo sư và học sinh, một nửa cho mấy vị Tông sư.
Mỗi một quả cầu vàng trong tay mỗi vị Tông sư đều tương đương với toàn bộ vật chất bất diệt của một vị cường giả cấp tám. Lão Ngô càng nhiều hơn! Dù sao thực lực của ông quá mạnh mẽ, tiêu hao để khôi phục càng lớn.
Lão Lý cũng không ít, trong tay ông còn một ít tinh hoa sinh mệnh, có lẽ lần này sắp dùng hết rồi, hy vọng đầy đủ, nếu không sau này Phương Bình còn phải nghĩ biện pháp.
"Mới đó mà rớt xuống dưới 100 triệu rồi!"
Phương Bình âm thầm cảm khái, hy vọng lần này có thể thu hoạch được một ít. Nếu thật tiêu diệt được Thành Thiên Môn, cũng không biết có thể thu được bao nhiêu. Đến lúc đó, phải tính toán rõ ràng. Của Ma Võ là của Ma Võ, của mình là của mình.
"Nên chuẩn bị đều chuẩn bị, nên cho đều cho, nếu còn thương vong số lượng lớn thì... cũng không có biện pháp."
...
Ngày mùng 9 tháng 8, hội võ đạo tổ chức hội nghị toàn hội viên. Phương Bình không tham gia, do Trần Vân Hi chủ trì.
Hội võ đạo có 650 hội viên, khi bỏ phiếu 580 người đồng ý, 60 người phản đối, còn lại bỏ phiếu trống. Với số phiếu đồng ý cao, toàn bộ học viên trung kỳ của Ma Võ tham dự cuộc chiến.
Võ giả cấp ba phụ trách tuyến hai, võ giả cấp hai lui đến thành Hy Vọng, phụ trách cứu chữa thương binh, vận chuyển vật tư.
Còn võ giả cấp một, cuối cùng, mọi người vẫn quyết định không cho những người này tham gia trận chiến, dù chỉ ở trong thành phòng thủ cũng không cần thiết, võ giả cấp một vẫn quá yếu, một khi gặp phải phiền phức, thì sẽ bị tiêu diệt ngay.
Cùng lúc đó, đoàn quân một trăm người của Quân bộ do Đỗ Hồng, người quen của Phương Bình, dẫn đội đến đây tiến hành chỉ đạo trước khi chiến đấu.
Lần này, Đỗ Hồng... phối hợp mấy võ giả cấp sáu của Ma Võ, phụ trách đoàn đội tác chiến của học sinh.
Hắn là võ giả tinh huyết hợp nhất, tham dự trận chiến này cũng không khiến người ta phải liếc mắt, không đến cao cấp, cũng không vào mắt của cường giả địa quật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận