Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2459: Về Nhà (2)

Phần văn kiện này là danh sách cường giả của một số thế lực trong tam giới. Không được hoàn chỉnh nhưng cũng đủ đầy. Xem một hồi, Phương Bình nói: "Công bố ra ngoài, ngày 8 tháng 3, chúng ta công bố bảng Phong Vân Tam Giới... Không, đổi tên, gọi là bảng xếp hạng Chư Thiên Vạn Giới"
Mấy người nhìn hắn, lão Lý nhíu mày: "Bảng xếp hạng không hoàn chỉnh, ngươi muốn mượn cơ hội này thực hiện vài mục đích thì không hẳn chuyện sẽ như người mong muốn, bởi vì thiếu độ tin cậy.
Trong khi bảng Phong Vân Tam Giới được phần lớn cường giả tán đồng"
"Không sao, mượn cơ hội này để phơi bày một số thế lực ẩn giấu lâu năm!
Đặc biệt là tà giáo, hiện tại những thế lực khác không quá chú ý tới bọn họ, không ít người căn bản không biết tà giáo. Mà dù biết thì cũng chưa chắc đã tiết lộ ra ngoài.
Nếu tà giáo đã chuẩn bị ngóc đầu lại trên địa cầu, thì dã tâm của bọn họ không nhỏ, có lẽ cũng có cái người vào những thế lực khác. Như vậy, cần phải công bố với mọi người sự hiện diện của họ, tránh để nhân loại trở thành thế lực mạnh nhất trong mắt thế lực các nơi. Chúng ta phải mạnh mẽ hơn, để người khác không dám công kích chúng ta, nhưng không thể quá mạnh, không còn đối thủ thì dễ tạo ảo giác cho người khác rằng chúng ta là uy hiếp lớn nhất"
Nói chuyện với mọi người một hồi, Phương Bình thử tặng một ít khí bản nguyên cho bọn họ.
Kết quả hắn phát hiện, tặng được! Nhóm người lão Lý cũng bất ngờ, khí bản nguyên cũng có thể đem tặng? Nhưng Phương Bình tặng, mọi người cũng không khỏi xuất xứ.
Ai cũng biết Phương Bình có nhiều bí mật, chuyện này rõ như ban ngày.
Hắn thậm chí cũng không giấu. Hết cách, nếu giấu giếm, hắn không tặng vật chất bất diệt, cường giả nhân loại e là đã sớm chết hơn một nửa. Có vài bí mật, giấu giếm là đại họa.
Vì vậy, trong tình huống bình thường, cảm giác không nguy hiểm với bản thân, hắn sẽ không giấu. Đặc biệt là hiện tại, mọi người thậm chí hắn có thể là Đấu Thiên Đế chuyển thế, hoặc là Thiên Đế chuyển thế... Đương nhiên, phần lớn không ai tin hắn là Thiên Đế. Nhưng rất có khả năng là Đấu Thiên Đế.
Về phần ba người lão Vương có tin hay không thì... Đương nhiên, bọn họ không cho rằng Phương Bình là Đấu Thiên Đế. Phương Bình khác họ lắm, có chút đặc thù. Mấy người bọn họ thậm chí hoài nghi, hắn có phải là Hoàng Giả chuyển thế.
Ngay cả Trương Đào cũng có lẽ hoài nghi như vậy.
Nhưng cũng không ai đưa ra luận điểm đó, ít nhất hiện tại, Phương Bình không đứng ở phía đối lập nhân loại. Khí bản nguyên quá đắt, 100.000 điểm 1 vấn. Phương Bình cũng cần dùng, hắn không dám tặng nhiều, một người 1000 vấn, giá trị 100 triệu điểm là mức tối đa hắn có thể đưa tặng lúc này. Tuy hắn vẫn còn nhiều điểm tài phú, nhưng Phương Bình muốn giữ lại, kế tiếp có lẽ sẽ xảy ra chiến đấu, hắn phải giữ lại cho bất kỳ tình huống nào mới được.
Không vội thẩm vấn hai vị võ giả tà giáo, Phương Bình định ngó lơ bọn họ mấy ngày. Từ phòng họp đi ra, Phương Bình đi một vòng quanh Thiên Đảo. Thiên Bộ đã ít đi khá nhiều người.
Cùng ngày hắn rời đi, Trần Vân Hi đã vào địa quật, đến nay chưa trở lại, Phương Bình không biết hiện tại cô ở ở đầu.
Võ giả chính là như vậy, hai thế giới không tiện giao lưu.
Vào địa quật, trừ phi gây chuyện lớn, bằng không, địa quật lớn như vậy, cũng không ai biết người đi vào đã chết hay còn sống. Trần Vân Hi xuống địa quật chưa tới một tuần, chưa đi ra là chuyện bình thường.
Trần Vân Hi rời đi mới đây không lâu, nhưng có một số người đã lâu lắm không gặp.
Triệu Tuyết Mai, bạn học đồng môn, đã lâu lắm hắn không gặp, trước đó cũng đã xuống địa quật, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Phương Bình không biết, lần gặp tiếp theo sẽ là lúc nào.
Sau lần xin lấy vật chất bất diệt, Tần Phượng Thanh cũng biệt tăm, không có tin tức gì.
Bạn bè ngày xưa, giờ đường ai nấy đi, mỗi người đều có con đường võ đạo riêng mình. Có lẽ... Lần sau gặp lại, chính là vĩnh biệt. Lang bạt kỳ hồ.”
(nay đây mai đó) Trong đầu Phương Bình nhảy ra cụm từ như vậy, nhân loại võ giả, đa phần nhân loại đều như vậy, vào địa quật, không biết sinh tử.
Đi ra là bất ngờ, là niềm vui.
Không đi ra... E là đã tử vong, mà bọn họ cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị như vậy.
"Nên về thăm nhà một chuyến!”
Phương Bình thở dài một tiếng, có một số việc, dù hắn muốn thay đổi, hiện tại cũng không có năng lực để thay đổi.
Nhân loại lần này thắng, kế hoạch thành công. Nhưng không có nghĩa là nhân loại vô địch!
Địa quật cấp chín nhiều đếm không xuể, tiên đảo hải ngoại sâu trong Cấm Kỵ Hải, thiên ngoại thiên địa khó tìm, Giới Vực phòng ngự mạnh mẽ... Các nơi vẫn còn tuyệt đỉnh tọa trấn, mà nhân loại... Chỉ là ngụy trang mạnh mẽ! Cả Trái Đất to lớn, hiện tại, Phương Bình là người mạnh nhất! Nhưng dù mạnh hơn thì hắn vẫn chưa phải là tuyệt đỉnh.
May là hắn đã dùng Lý Chấn hù dọa một số người, bằng không, Trái Đất hiện tại có lẽ chính là miếng thịt ngon lành trong mắt các nơi khác.
“Nhưng đây không phải là kế lâu dài, mình nhất định phải nhanh chóng có lực chiến tuyệt đỉnh mới được!”.
Phương Bình nghĩ vậy, âm thầm đạp không bay về phía nhà mình, hắn rời đi, không ai phát hiện.
Nhà họ Phương.
Từ khi Thương Miêu trở về, nhà họ Phương cũng trở nên bận rộn, nhà bếp gần như chưa từng ngừng tay.
Con mèo nào đó có sức ăn kinh khủng thật!
Nó khăng khăng nói lần này nó đã bị sụt mất 100 ngàn cân, cần phải ăn để lên ký lại.
Phương Viên căn bản không cảm thấy Thương Miêu gầy đi chút nào!
Nhưng nó cứ khăng khăng như vậy, cô bé cũng không có cách nào cãi lại.
Thương Miêu vô cùng mạnh mẽ, nó nặng bao nhiêu, Phương Bình cũng không xác định được. Nếu nó đã đòi ăn để tăng cân lại thì cũng chỉ có thể thỏa mãn dục vọng của nó. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vừa ăn vừa ngủ. Đây chính là cuộc sống hạnh phúc của Thương Miêu. Về phần thành Hoàng hay đại chiến gì đó, nó đã ném ra sau đầu rồi.
Dù cảm ứng được Phương Bình trở về, Thương Miêu vẫn lười biếng nằm nhoài trên sân cỏ tắm nắng, căn bản không định nhúc nhích.
Trở về thì trở về, chẳng lẽ còn hy vọng bản miêu đi chơi xa à? Có chó mới làm chuyện này, mèo sẽ không làm thế.
Thương Miêu lười biếng phơi nắng, giữa không trung, Phường Bình cho rằng mình bị ảo giác.
“Viên Viên mua về một con mèo mập à?”
Phương Bình lẩm bẩm.
Thương Miêu đã vào trong bẫy, sao có thể xuất hiện ở Phương gia! Lẽ nào do Phương Viên cảm thấy buồn chán, nên mua một con mèo khác về? Nhưng mà... làm gì có con mèo nào lớn như vậy!
Đến Phương gia, Thương Miêu vẫn duy trì hình thể to như đứa trẻ bảy tám tuổi, rất lớn, rất béo tròn. Mèo bình thường sao có thể lớn và mập như vậy.
Hơn nữa, tư thái lười biếng kia rất đặc thù, tuy mèo bình thường cũng lười, nhưng tuyệt đối sẽ không lười như Thương Miêu, thở mạnh cũng không muốn.
Phương Bình ở giữa không trung nhìn một hồi lâu, thậm chí nhìn thấy bên dưới người con mèo thường hay bay ra một ít đồ ăn vặt, tự nhảy trong miệng nó.
Không sai đi đâu được! Nó chính là Thương Miêu!
Ngay lập tức, Phương Bình hạ xuống, lấy tay sờ đầu mèo, chấn động hỏi: “Mèo lớn, sao người lại ở đây?”.
Thương Miếu mở đôi mắt to nhìn Phương Bình, lười biếng nói: “Bản miêu không ở đây thì ở đâu?"
Hỏi tào lao!
Bản miêu đói bụng, đương nhiên phải ăn cơm, phải ngủ, không ở đây, chẳng lẽ ta ở trong biển sao?
Thương Miêu nói xong, lại lười biếng nói: "Tên lừa đảo, ngươi nói cho bản miêu trở về, người trả ta thần khí, cho ta thật nhiều đồ ăn ngon, còn có Quỳnh Tương Ngọc Lộ cấp Đế, thịt cá cấp Đế, nói chung là hứa hẹn nhiều lắm...
Mau đưa cho bản miêu, nghĩ thôi cũng chảy nước miếng rồi."
Phương Bình vẫn còn đang ngày người, hắn dùng sức vò đầu nó, cứng ngắc hỏi lại: “Ngươi thật sự đi ra rồi?"
Tên lừa đảo..”
“Ngươi làm sao đi ra? Nhóm người lão Trương thì sao?”
“Bay ra ngoài chứ sao!”
Thương Miêu cạn lời, chẳng lẽ còn có cách khác để ra ngoài sao?
Về phần Nhân Hoàng giả... Kệ ông!
Phương Bình hít sâu một hơi, vội vàng hỏi: “Ngươi về ngày nào?”
“Ngày nào hả?”
Thương Miêu lắc đầu, thoát khỏi tay hắn, vẫy vẫy đuôi, nhớ lại, rồi đáp: "Về tối hôm đánh xong trận á... Meo, gần 8 giờ mới về tới, meo, trễ giờ cơm tối!"
Thương Miêu hơi bất mãn, lầu bầu nói: “Trễ giờ cơm, trên ti vi nói, ăn uống không đúng giờ sẽ ảnh hưởng không tốt đến dạ dày. Buổi tối ngày hôm ấy, bản miêu ăn cơm trễ hơn một tiếng, chẳng trách mấy ngày nay ta luôn có cảm giác khó chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận