Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1901: Xuống Địa Quật

Phương Bình đấm liên tục vài quyền, căn phòng hợp kim nhanh chóng bị đánh đến biến dạng.
Người gác cổng cũng vừa cười vừa đập, máu chảy đầy tay, nước mắt rưng rưng, vẫn cười rơi lệ!
Không cần canh gác nữa! Canh gác là phòng thủ, sau ngày hôm nay, Ma Đô biến thủ thành công!
...
Hai người bọn họ đập phá hăng say, cách đó không xa, tướng quân Hứa Mạc Phụ trấn thủ Ma Đô cười khổ nói: "Hai người này cũng thật là, bên trong còn có không ít đồ chưa tháo dỡ."
Phòng hợp kim cũng không chỉ là kiến trúc làm bằng hợp kim, bên trong còn giấu một số vũ khí có tính sát thương, kết quả, đều bị hai người đập phá hư hết!
Bên cạnh, Điền Mục kém chút giơ tay đập hắn vào lòng đất, cười to nói: "Lúc nào rồi mà còn quan tâm chuyện này? À phải rồi, sao ngươi vẫn còn ở cảnh giới tinh huyết hợp nhất thế? Tu luyện kiểu gì vậy?"
Hứa Mạc Phụ vừa định giải thích, Điền Mục đã khinh bỉ nói: "Nghe thấy chưa? Một năm rưỡi về trước, thằng nhóc kia vào địa quật, lúc đó nó cấp ba, bây giờ thực lực sánh ngang cấp chín! Ngươi lúc đó cấp sáu, bây giờ vẫn cấp sáu!"
Hứa Mạc Phụ lại định mở miệng, Điền Mục ngắt lời nói: "Đừng nói bọn ta, ít nhất ta cũng từ cấp tám lên cấp chín. Cấp chín là cực hạn võ đạo, điều này chứng tỏ, bọn ta đã bước lên đỉnh cao, chững lại ở trên đỉnh là chuyện bình thường."
Hứa Mạc Phụ không còn lời nào để nói! Được lắm, điều ta muốn nói ngươi đều chặn họng hết rồi, ta có thể nói được gì đây?"
Im lặng vài phút, Hứa Mạc Phụ nói: "Ta sắp cấp bảy rồi."
"Ráng thêm chút nữa đi, cấp bảy bây giờ cũng chẳng đáng chú ý!"
Điền Mục xem thường, ta vừa mới bị đả kích, cấp chín còn không được nhìn nhận đây này, à không, cấp chín yếu mới không đáng chú ý.
Lần này Ma Võ phản công, ta còn chẳng có tiếng nói. Cuối cùng cũng tìm được người để đả kích!
...
Điền Mục còn đang đả kích Hứa Mạc Phụ thì Phương Bình gần như đã tàn phá căn phòng hợp kim thành mảnh vụn.
Ông chú gác cổng vui sướng cười to, cười một hồi bỗng nói: "Ta cũng muốn tham gia trận Ma Võ phản công! Ta là võ giả, là quân nhân, là người nên xông pha chiến đấu ở tiền tuyến, không phải là người đứng phía sau làm gác cổng! Trận này, ta muốn tham gia, hy vọng hiệu trưởng Phương cho phép!"
Phương Bình nhìn đối phương một hồi, cười gật đầu nói: "Được!"
"Cảm ơn!"
Ông chú gác cổng cười lớn một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: "Trận này tất thắng! Mong rằng nhân loại đời đời bình an!"
"Tất thắng!"
Tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều cao giọng quáo theo, Trương Đào cũng không ngoại lệ!
Nhân loại không thể thất bại! Cũng không thể thua! Họ nhất định phải giành lại Ma Đô địa quật.
Hoa Quốc đã mở ra 24 lối vào địa quật. Năm xưa, người người nơm nớp lo sợ thủ thành, sau đó xây dựng phòng tuyến vững chắc, hiện tại, phản công địa quật.
Chiến đấu càng nhiều, cường giả càng nhiều! Chiến đấu càng nhiều, võ giả càng nhiều!
Lấy chiến nuôi chiến, đó chính là võ giả, là nhân loại.
Địa quật không dám toàn diện tiến công, đó là sai lầm lớn nhất của bọn họ.
Trương Đào nhủ thầm, cường giả địa quật rất sợ chết, bọn họ có thể tiêu diệt nhân loại sao? Nếu trăm năm trước, họ liều lĩnh vây giết Trấn Thiên Vương thì nhân loại đã tuyệt diệt từ lâu.
Bây giờ thì muộn rồi!
Võ giả đời mới đều đang nổi dậy, bọn họ cũng đang nổi dậy, thời đại tân võ sắp chào đón thời kỳ tuyệt đỉnh bùng nổ.
"Trương Vệ Vũ, Ngô Khuê Sơn, Ngô Xuyên, Triệu Hưng Võ, Lý Trường Sinh, Phương Bình, Khổng Lệnh Viên..."
Trong đầu Trương Đào hiện lên tên tuổi một số người. Thứ tự trước sau cũng chính là thứ tự trở thành tuyệt đỉnh trong suy nghĩ của ông.
Trương Vệ Vũ sắp đột phá rồi, người có xác suất đột phá thứ hai là Ngô Khuê Sơn. Đừng thấy Ngô Khuê Sơn hiện tại ngang bằng Ngô Xuyên, còn kém xa Triệu Hưng Võ, nhưng Triệu Hưng Võ còn cần thời gian. Trước khi đến Vương Ốc động thiên, Triệu Hưng Võ sẽ không thể đột phá tuyệt đỉnh, nên e là còn cần thời gian.
Sau đó mới đến Lý Trường Sinh và Phương Bình.
Những cấp chín khác có lẽ không nhanh được như vậy.
"7 người! Thêm vào ba người nhóm Trương Đào, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà thời đại tân võ có thể xuất hiện 10 vị tuyệt đỉnh! Có lẽ đó là điều không ai nghĩ đến!"
Trương Đào muốn cười, nhưng không cười ra tiếng.
Hai vị cường giả họ Trần - Thẩm đã sáng lập thời đại tân võ này chắc cũng chưa từng nghĩ đến!
...
Ngày 27 tháng 12, Phương Bình và chú gác cổng dỡ bỏ căn phòng hợp kim, san bằng đại sảnh dưới lòng đất, trực tiếp để vòng xoáy không gian hiện ra trước mắt mọi người.
Đêm đó, Ma Đô có mưa nhỏ.
Trương Đào tọa trấn gần miệng vòng xoáy Ma Đô đêm đó mắng rất nhiều người, đặc biệt là Phương Bình.
Đậu xanh, quên mất một chuyện.
Dỡ bỏ phòng ốc, san bằng đại sảnh, phá hủy kiến trúc… làm sao trú mưa?
Tuy thực lực ông mạnh mẽ, bạo phát khí huyết cũng có thể đánh tan đám mây đen trên bầu trời đêm, nhưng chuyện không phải chỉ như vậy.
Thằng nhóc Phương Bình chỉ biết đập phá cho đã tay, hắn có cân nhắc đến chuyện trời sẽ mưa hay không?
Phương Bình đúng là không nghĩ đến chuyện trời sẽ mưa.
Đêm đó, Phương Bình bận rộn nghị sự với các cường giả, sắp xếp cho đại chiến ngày mai.
Ngày mai, chính là ngày hắn định tiến công.
Hắn làm sao có thời gian lo lắng cho Trương Đào đang tọa trấn ở ngay đường nối. Ướt mưa một chút thì có làm sao, mưa thiên thạch cũng không thể đả thương lão Trương.

Buổi tối, Phương Bình vẫn luôn sắp xếp công tác đánh chiến, mãi đến khuya mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong phòng làm việc, Phương Bình vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa, Phương Viên dáo dác nhìn chung quanh rồi cười hì hì đi vào.
Hai anh em đã nhiều ngày không gặp nhau nói chuyện.
Giữa tháng 11, sau khi Phương Bình trở về, hắn vẫn luôn bận chuyện phản công, bận đến hôm nay mới có thời gian nghỉ, hắn càng không có thời gian để quản lý Phương Viên.
Tính ra, hơn một tháng vừa rồi, anh em họ có gặp nhau vài lần, nhưng gần như không có thời gian nói chuyện.
"Anh còn bận gì không?"
Phương Viên cười hì hì đi vào, cũng không ngồi xuống mà đi thẳng đến bên cạnh Phương Bình, giả vờ giả vịt lật xem mấy văn kiện trên bàn, thấy Phương Bình nhìn mình, cô bé vui vẻ ra mặt nói: "Tự nhiên anh nhìn em như vậy làm gì?"
Phương Bình nhìn cô, cười cười nói: "Không chuẩn bị thi đấu sao?"
"Thi đấu có gì hay mà chuẩn bị!" Phương Viên không để ý, cười hì hì nói: "Anh đừng thấy em thua vài trận mà mắng, em thua trận, nhưng Ma Võ thắng, không ảnh hưởng đại cục, em thua cũng không sao…"
"Thua vài trận?" Phương Bình cân nhắc nói: "Em lên đài 5 lần, bị người ta đánh 5 lần, anh còn tưởng em sẽ bị đánh hoài nghi nhân sinh, thế mà em còn cười được. Phương Viên à, anh thừa nhận mình đã xem thường em, em không thông minh, nhưng rất rộng lượng đấy!"
Phương Viên xuất chiến 5 lần, bị người đánh đủ 5 lần, bị đánh rất tàn nhẫn, sưng cả mặt mũi, đến giờ vẫn chưa hết sưng.
Phương Bình ngỡ cô bé sắp bị đánh ngu người rồi, không ngờ cô bé còn có thể cười được, đúng là người không để bụng chuyện gì!
Phương Viên không để ý lắm, tràn đầy tự tin nói: "Thắng đầu không hẳn là người thắng đến cùng! Đường võ đạo còn dài mà, hôm nay ai đánh em, ngày sau em sẽ đánh lại từng người một!
Anh hai, lúc trước anh cũng như vậy phải không? Bị người khác đánh, sau này đều trả được thù rồi!"
"Anh?" Phương Bình buồn cười nói: "Em nói anh bị người khác đánh á? Em nhớ nhầm ai rồi phải không? Từ lúc thành võ giả, anh chưa từng thua trận nào! Em đừng nói lung tung, từ cấp một đến giờ, anh hai em chưa từng thua!"
Phương Viên nghi ngờ nói: "Phải không đó? Chị Vân Hi nói anh nhiều lần bị người khác đánh…"
Phương Bình bắt đầu nhéo má cô bé, cười nói: "Đó không phải trong chiến đấu, anh hai của em đúng là từng bị đánh, nhưng em cũng phải xem đối phương là ai. Người đánh anh toàn là nhân vật cao cấp, những người này, hở một tí là ép anh xuống đất, đó là thủ đoạn của cao cấp với sơ cấp.
Còn lại, anh hai em vô địch cùng cấp, chưa thua bao giờ."
Nói đến chuyện này, Phương Bình cũng tự sùng bái mình.
Mình mới là vô địch cùng cấp, chưa thua bao giờ.
Hắn và lão Lý bây giờ cùng cấp, lão Lý có lực bộc phát mạnh hơn hắn, nhưng nếu đánh nhau, ai thắng ai thua khó nói.
Lão Lý có thể tiêu diệt mình chỉ với một chiêu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận