Toàn Cầu Cao Võ

Chương 121: Lão Vương trở về

Vương Kim Dương cũng không trách cứ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé, ngữ khí ôn hoà nói: “Sư huynh ngồi nói chuyện với cậu ấy. Cậu ta có một cô em gái lớn hơn em vài tuổi, hôm nào có thời gian mình cùng đi chơi với cô bé ấy nhé.”
Ni Ni nãy giờ vẫn trầm mặc, lần thứ hai ngẩng đầu, âm thanh lanh lảnh nói: “Không,em muốn về nhà!”
“Ni Ni ngoan, sư mẫu nói mấy ngày nay có chuyện bận rộn, bảo anh mang em ra ngoài chơi, nếu bây giờ đi về, chẳng phải sư huynh sẽ bị mắng sao?”
Sắc mặt Vương Kim Dương vẫn luôn ôn hoà, động viên vài câu, cô bé cũng không tiếp tục nói nữa.
Tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, Vương Kim Dương cũng không tiếp tục nhìn cô bé, quay đầu nhìn Phương Bình, cười nói: “Chê cười rồi.”
"Không sao, không sao ạ..."
Phương Bình bây giờ cũng đã hiểu chút chút, cô bé này hình như là con gái của giáo viên dạy Vương Kim Dương tại Võ Đại.
Ô hô, thật không ngờ!
Phương Bình trong lòng oán thầm, anh Vương à, nịnh hót người ta đến mức độ lừa dắt con gái người ta ra ngoài chơi rồi sao, xem ra quan hệ giữa anh Vương và người thầy này rất tốt.
Giáo viên Võ Đại hẳn cũng là cường giả trong Võ Đại chứ?
Anh Vương tiến bộ nhanh như vậy, có phải là vì nguyên nhân này chăng?
Phương Bình đang suy nghĩ, Vương Kim Dương bỗng nhiên nheo mắt nhìn cậu, cười nhạt nói: "Thật thú vị đấy, đã hoàn thành tôi cốt lần hai rồi hả?"
Vừa nghe câu này, cô bé bên cạnh cũng không kìm lòng được, ngẩng đầu lên, hiển nhiên, cô bé này biết "tôi cốt lần hai" có nghĩa là gì.
Phương Bình khiêm tốn nói: "Cũng gặp may đúng dịp thôi. Mới hoàn thành gần đây, làm phiền anh Vương đã gửi Cường Thân Dịch cho em…"
Đây chính là nỗ lực của cậu, không liên quan gì tới anh, không cần khiêm tốn quá mức cần thiết."
Vương Kim Dương lắc đầu một cái, ánh mắt sắc bén nói: "Hồi đầu tháng 4 khi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, khi đó cậu thật sự rất bình thường!"
Dùng hai chữ "bình thường" để hình dung về Phương Bình lúc đó, Vương Kim Dương cũng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
"Hiện tại cũng mới qua hai tháng, cậu đã hoàn thành tôi cốt lần hai rồi!"
"Không thể không nói, Phương Bình, cậu khiến anh kinh ngạc đấy."
"Lúc trước, sau khi kết thúc chuyện của Hoàng Bân, anh biết, cậu sẽ không sống tiếp cuộc sống bình thường như vậy.
Anh đã từng nghĩ, có thể là sau khi lên Võ Đại, hoặc thậm chí là sau khi tốt nghiệp, cậu mới bắt đầu biểu hiện thực lực.
Nhưng mà cậu vẫn nằm ngoài dự đoán của anh, kẻ sĩ ba ngày không gặp lại, đến lúc gặp lại, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác rồi!"
Từ sau khi Phương Bình gài bẫy bắt được Hoàng Bân, Vương Kim Dương cảm thấy đàn em trung học này, sớm muộn cũng có ngày thành tài.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, mới chỉ có hai tháng thôi, Phương Bình đã hoàn thành hai lần tôi cốt rồi.
Lúc trước, khi cậu ta hoàn thành tôi cốt lần hai, khí huyết đạt 180 cal.
Cho dù có khác biệt với mọi người, nhưng cũng sẽ không có quá nhiều chênh lệch. Phương Bình có thể đã tiến hành tôi cốt lúc khí huyết 180 cal, bây giờ hẳn là đã vượt qua 180 cal rồi.
Người như vậy, còn hiếm có hơn võ giả cấp một.
Không phải ai cũng có thể tiến hành tôi cốt lần hai, Nam Giang Võ Đại có hơn 4000 học sinh, số người tiến hành được tôi cốt lần hai mà Vương Kim Dương biết không tới 5 người!
Hơn nữa, những người này đều vào trường học, tận dụng tài nguyên của trường học, tốn thời gian không ngắn mới có thể hoàn thành lần tôi cốt thứ hai.
Bản thân lão Vương cũng xem như có tốc độ nhanh hơn cả, trước khi kết thúc học kỳ I của đại học năm nhất đã hoàn thành rồi.
Có hai người, vì lần tôi cốt thứ hai, mãi đến đại học năm ba, tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức, nếu không phải nhìn ra bọn họ có hy vọng tôi cốt lần hai, nhà trường cũng sẽ không cung cấp thêm tài nguyên.
Vương Kim Dương nhìn bề ngoài tính cách có vẻ ôn hòa, nhưng trong xương rất kiêu ngạo.
Người có thể khiến cậu ta khen, toàn bộ Nam Giang Võ Đại cũng không được mấy người.
Cô bé Ni Ni bên cạnh hiển nhiên cũng hiểu tính tình của vị sư huynh này, lần thứ hai ngước mắt nhìn Phương Bình.
Trước đó đã không chào hỏi với Phương Bình, cô bé hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Anh… Chỉ mới hai tháng mà anh đã hoàn thành hai lần tôi cốt rồi?"
Phương Bình vẫn chưa trả lời, Vương Kim Dương đã cười nói: "Hẳn là vậy. Thực ra cậu ta cũng xem như là một nửa sư huynh của Ni Ni rồi đấy, hay nên gọi là sư đệ nhỉ?
Bởi cậu ấy tu luyện Rèn Luyện Pháp và thung công đều là anh chỉ điểm tu luyện đấy.
Hay nói đúng hơn, em gọi cậu ấy là "sư điệt" cũng được…"
Lúc nói lời này, Vương Kim Dương nhìn Phương Bình với ánh mắt áy náy, không phải cậu ta có ý khoe khoang gì, cũng không định sỉ nhục ai.
Chỉ là từ khi sư phụ bị giam hãm ở địa quật, thông báo với bên ngoài là người đã "mất tích", con gái sư phụ luôn không vui.
Hiếm thấy cô bé có hứng thú với đề tài nào, Vương Kim Dương đành phải lấy Phương Bình là đối tượng chọc cười cô bé.
Quả nhiên, nghe được hai chữ "sư điệt", cô bé có hơi buồn cười, lại hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Phương Bình thực ra không để ý, dù sao những gì Vương Kim Dương nói là sự thật.
Thung công, Rèn Luyện Pháp và chiến pháp mà cậu học được đều do Vương Kim Dương chỉ điểm.
Cậu cũng nhìn ra, Vương Kim Dương trăm phương ngàn kế muốn chọc cho cô bé vui vẻ một chút.
Thấy thế, cậu cũng tận dụng câu chuyện, cười nói: "Anh Vương nói không sai, vậy có phải anh nên gọi em là Ni Ni sư thúc không?
Hay gọi là sư cô cũng được nhỉ?
Cô bé có chút không kìm được, phì cười, sau đó lại vội vàng che miệng cúi đầu, không dám nhìn hai người nữa.
Vương Kim Dương thấy thế, vô cùng vui mừng, lén giơ ngón tay cái lên tán thưởng, ngỏ ý cảm ơn Phương Bình.
Thấy cô bé xấu hổ cúi đầu, Vương Kim Dương cũng không chọc cô bé nữa, quay lại chủ đề chính, nói: "Bây giờ cậu đã hoàn thành tôi cốt lần hai rồi, vậy chuẩn bị đột phá, hay tiếp tục nuôi dưỡng khí huyết?"
"Anh Vương, sau lần tôi cốt thứ hai, còn có thể tiếp tục tôi cốt không?"
"Có thể!"
Vương Kim Dương cho câu trả lời khẳng định, lại nói: "Tôi cốt lần ba vẫn có.
Nhưng cậu nên cảm nhận được, khí huyết càng cao, cơ thể của chúng ta càng nặng nề!
Tuy rằng trong thời kỳ làm chuẩn võ giả, khí huyết càng cao thì sau này càng có lợi khi đột phá.
Nhưng không có nghĩa cứ tăng lên cao vô hạn là được!
Tốt quá hóa dở, nếu như có thể kéo được đến lần tôi cốt thứ ba thì cứ làm, khi nào cảm thấy cơ thể nhận nhiều áp lực không chịu nổi gánh nặng, vậy thì tuyệt đối không được miễn cưỡng!
Hơn nữa, tôi cốt ba lần, khả năng hỗ trợ đột phá cũng có hạn. Lúc đó anh không làm được, nên không thể chia sẻ cảm nhận.
Nhưng mà anh biết một người từng tôi cốt ba lần ở Ma Đô Võ Đại.
Cậu ấy trước đó cũng là thiên tài, rốt cuộc, chỉ vì nhất định muốn tiến hành lần tôi cốt thứ ba nên vẫn luôn dừng lại ở mức chuẩn võ giả. Những bạn học cùng khoá với cậu ấy đều đã đột phá lên cấp hai, cậu ta vẫn là chuẩn võ giả.
Đến khi cậu ta hoàn thành lần tôi cốt thứ ba, tự cho rằng sẽ có thể đuổi kịp các bạn học năm đó.
Sự thực chứng minh, tốc độ tu luyện sau khi tôi cốt đúng là nhanh hơn người khác một chút, nhưng cũng nhanh có giới hạn. Nếu so với trước đó, căn bản không bằng.
Mục đích cuối cùng của mọi người ở giai đoạn trước đó đều là hoàn thành rèn luyện xương cốt toàn cơ thể.
Bất kể là trở thành võ giả rồi mới rèn luyện, hay là rèn luyện khi ở thời kỳ chuẩn võ giả, đều là trăm sông đổ về một biển.
Không cần đơn thuần muốn mạnh là phải áp chế cơ thể…”
Võ đạo không phải càng áp chế càng mạnh. Miễn cưỡng áp chế chỉ lãng phí thời gian và tiền bạc, ở cảnh giới chuẩn võ giả xưng bá thì làm được gì?
Vương Kim Dương chỉ tôi cốt hai lần, trong một năm đã đột phá lên cấp ba, có thể rất nhanh sẽ lên cấp bốn rồi.
Đến khi cậu ta đạt cấp bốn, những người vì muốn cưỡng chế tôi cốt lần hai, lần ba kia có khả năng vẫn ở cảnh giới chuẩn võ giả.
Chỉ cần chậm một bước, xem như bị người khác bỏ xa một đường. Những người đó bây giờ có thể đuổi theo Vương Kim Dương sao?
Dưới tình huống không ảnh hưởng đến tương lai, có thể làm, một khi ảnh hưởng, cần buông tay nhất định phải buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận