Toàn Cầu Cao Võ

Chương 402: Tài liệu giảng dạy phản diện (2)

Đường Phong răn dạy vài câu, nhìn về phía mọi người, nói: "Đây chính là kết quả của việc tự tin quá độ!
Tự tin rằng các em rất mạnh, tự tin rằng một đội 300 võ giả sẽ không có ai đủ can đảm đánh lén mình.
Thực ra võ giả tà giáo cũng không hình thành hệ thống hoàn chỉnh, một khi bọn họ hình thành hệ thống thống nhất, các em bây giờ đã chết hơn một nửa rồi!
Mà ở địa quật, quân đội địa quật còn tháo vát hơn chúng ta nhiều!
Tôi không hy vọng các em không chết trong tay cường giả, mà là lo các em sẽ chết trong tay một đám người yếu!"
Đường Phong nói bọn họ quá mức tự tin, mọi người nhìn nhau lẫn nhau, không ai hé răng.
Mọi người đúng là rất tự tin, dù sao mọi người cũng đã từng nhận nhiệm vụ võ giả tà giáo.
Cảm thấy bọn họ cũng chỉ có thể.
Nếu thật sự đánh chính diện, đối phương khẳng định không phải là đối thủ của mình.
Cho nên từ lúc bắt đầu, mọi người đều ôm ý nghĩ như thế, kẻ mạnh đánh với kẻ mạnh, người yếu đánh với kẻ mạnh, chết chắc.
Đương nhiên, sự thực cũng xác thực như vậy.
Nhưng cũng bởi vì như thế, cho nên mới có người chết, nếu thật sự xem đối phương là kẻ địch mạnh, chưa chắc sẽ có người chết. Bên đối phương, ngoại trừ một võ giả cấp ba cao kỳ và một đỉnh phong, những người còn lại đều yếu hơn mình rất nhiều.
"Đánh địch, bất kể kẻ địch là người nào cũng phải cẩn thận một chút, chiến lược bên ngoài có thể nhìn như xem thường đối thủ, nhưng phải coi trọng bọn họ, bày chiến thuật kỹ càng!
Hơn nữa, có người nào nghĩ đến chuyện kiểm tra căn cứ chưa?
Trước hết, không nói kẻ địch có lưu lại cái gì trong căn cứ hay không, chúng tôi đã để lại cho các em 500 cây lao hợp kim trong nhà kho của căn cứ, có người nào từng nhìn tới không hả?"
Nhóm Phương Bình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại lần nữa tắt tiếng.
Đường Phong xoa xoa huyệt thái dương, cau mày nói: "Ngọn núi phía sau thôn Bàn Thạch, chúng tôi thực ra đã phá hủy một vài chỗ trọng yếu, chỉ cần vài người đi tới đó, hơi động tay động chân là đã có thể khiến ngọn núi chỗ đó sạt lở, có ai từng đi tới thăm dò chưa?"
"Một khi núi đá sạt lở, thôn Bàn Thạch sẽ bị vùi dưới đất đá, các em cảm thấy kẻ địch còn được bao nhiêu người sống sót?"
Mọi người vẫn là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếp tục giữ yên lặng.
Đường Phong thở dài nói: "Một đám mãng phu không có đầu óc!"
Lời này, trước đây Phương Bình từng dùng để nói Đường Phong.
Nhưng bây giờ ngược lại, cậu đang bị Đường Phong khinh bỉ, cũng không có cách nào phản bác.
"Nếu ai cũng như các em, ở địa quật, nhân loại sớm đã thất bại thảm hại rồi!"
"Bình thường, nhà trường chẳng lẽ chỉ dạy các em động thủ không động não sao?"
"Học sinh Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật, thực lực không đủ, toàn chỉ biết làm cảnh.
Học sinh Học viện Chế Tạo, các em không nghĩ tới việc bố trí cạm bẫy, dụ đối phương chủ động xuất kích sao?
Ven đường có không ít nơi thích hợp làm cạm bẫy.
Thật không ai từng nghĩ qua, thử một chút à?
Ngay cả đối phương cũng có thể nghĩ ra chuyện đào mấy cái hố, cho người phục kích các em, tại sao các em lại không nghĩ tới?
Ngoại trừ công kích chính diện, các em còn nghĩ được cái gì khác hả?
Người phải sốt ruột là bọn em sao?
Người phải sốt ruột là bọn họ!
Bọn họ một lòng muốn phá vòng vây, các em thì không. Các em bước vào có thể tấn công, lui lại có thể phòng thủ!
Cuối cùng, cái tôi nhìn thấy là bọn họ mài dần sự kiên nhẫn của các em chứ không phải các em mài sự kiên trì của bọn họ!
Nếu như lúc đó, các em quay đầu đi, các em nghĩ ai sẽ là người sốt ruột?
Còn ráng khổ sở phí tâm phá hủy nhà cửa!
Các em hẳn nên nắm quyền chủ động lựa chọn địa điểm giao chiến, chứ không phải quăng mất quyền chủ động của mình như vậy!
Về việc các em cảm thấy các em không thích hợp tác chiến quy mô lớn, vậy thì chia nhỏ ra, phân đội nhóm. Nhưng tiền đề là cũng phải tìm cách chia cắt đối phương, các em có từng thử không?
Nhất định phải lao đầu vào rọ, không chia đội nhóm. Chia thành mấy đội nhỏ bọn họ biết mấy đứa có bao nhiêu người sao?
Các em nhào vào mấy trăm người, cùng xuất hiện như vậy, gặp đối phương có một người cũng sẽ ẩn núp không dám xuất chiến!
Nếu lúc đó chỉ có mười mấy người đi qua, những tà giáo võ giả kia tuyệt đối sẽ chen chúc chạy ra, chủ động giết các em!
Nửa đường tìm một nơi thích hợp, dụ bọn họ vào bẫy, đây là chuyện vô cùng dễ dàng. Võ giả tà giáo đều là bọn không sợ chết, chỉ muốn giết người, nếu thấy ít người, bọn họ tuyệt đối sẽ truy kích!
Tìm một nơi thích hợp, vây giết bọn họ, nếu có thể lợi dụng được thêm hơn 500 cây lao hợp kim kia, ngay tại chỗ có thể đánh giết hơn một nửa võ giả tà giáo.
Sau đó, nhiều người như vây vây giết những võ giả kia, sẽ chết người sao?"
Đường Phong nói đến miệng lưỡi khô khốc, tức giận nói: "Một đám gần 300 người, lại không có ai động não!
Phương Bình đã không có đầu óc, em ấy nói cái gì, mấy đứa liền chỉ biết nghe cái đó!"
Phương Bình uất ức kêu oan: "Thầy ơi, không phải kiến nghị của em mà!"
Đường Phong lườm cậu một cái, thở ra một hơi nói: "Người của Quân đội nói học sinh võ đại chúng ta không có triển vọng, mấy đứa các em làm võ đại chúng ta phải hổ thẹn rồi!
Một nhiệm vụ đơn giản lại chết mất 6 người!
Hơn nữa… Lúc đối chiến với võ giả đỉnh cấp ba, các em bị ngu hết sao hả?
Cuối cùng lại để Phương Bình đấu riêng với hắn, đánh thi đấu trên lôi đài chắc?"
"Nhưng em giết hắn…"
Đường Phong không nhịn được nói: "Đó là do em ăn gian, em chém đối phương mấy trăm đao, tiêu hao biết bao nhiêu khí huyết!"
Nói xong, Đường Phong lại bỗng nhiên nói: "Em lấy đâu ra khí huyết để tiêu hao nhiều như vậy?"
"Ặc."
Đường Phong sửng sốt một chút, Phương Bình lại tùy ý nói: "Em dùng thuốc, nếu như không tiêu hóa hết dược lực, có thể trữ sẵn khí huyết ở trong người. Em cân nhắc thấy lần này tương đối nguy hiểm, trước đó đã dùng trước mấy chục viên thuốc…"
"Em đang tìm đường chết!"
Đường Phong mắng một câu, tiếp cau mày nói: "Quay về đi kiểm tra thân thể một lượt, em dùng mấy chục viên thuốc cũng không bị bạo thể chết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không kiểm tra!"
Phương Bình lắc đầu nói: "Đây chính là đòn sát thủ của em, thầy hỏi như vậy vốn không thích hợp."
"Em..."
Đường Phong vô lực phỉ báng trong lòng, mọi người cũng đã nhìn thấy, còn đòn sát thủ cái gì, em nghĩ ai cũng bị mù hết à?
Không thèm để ý tới cậu, Đường Phong bỗng nhiên nói: "Khí huyết có nhiều hơn nữa, còn cần dựa vào cách phát huy. Cách em phát uy không ổn, mấy trăm đao mới có thể chém chết đối phương, hơn nữa ngay cả bản thân cũng thiếu chút nữa bị đánh chết.
Đừng có ỷ lại vào điều này, thực lực đại truyền giáo cũng bình thường mà thôi, kỹ năng chiến đấu cũng không có gì.
Nếu không, đối phương mà nắm tuyệt chiêu cấp ba trong tay, một chiêu đủ đánh chết em, em còn cơ hội chém giết đối phương chắc?"
Đúng là đại truyền giáo tu luyện kỹ năng chiến đấu ở mức bình thường, uy lực khí huyết bạo phát không cao. Nếu đối phương bùng nổ một chiêu 300 cal khí huyết, có thể sánh với siêu cấp đại chiêu uy lực 700-800 cal của Phương Bình.
Một chiêu hạ xuống, Phương Bình đang sống sờ sờ cũng sẽ bị đánh chết.
Phương Bình có thể mài chết hắn, cũng là căn cứ vào điều này, nếu không, cậu sớm đã bị một quyền đánh chết rồi.
Phương Bình cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Thời gian em có đều dùng tôi cốt, cho nên mới có thể tiến vào cấp ba trung kỳ, vốn định tiến vào cao kỳ mới tiếp tục tu luyện kỹ năng chiến đấu…"
Lần này, Đường Phong đúng là không phê bình nữa, mọi người vẫn còn trẻ, tu luyện rất gấp gáp, thời gian không nhiều.
Lúc này, có khiếm khuyết là chuyện tất nhiên.
"Đi thôi, lần này trở về cố gắng tỉnh não ra, điểm khảo hạch đang thống kê, lần này, ai không đủ 100 điểm cơ sở đã được cho trước đó, các trường đều sẽ gia tăng mức huấn luyện!
Chúng tôi đưa các em vào địa quật là hi vọng các em có thể phát huy tài năng, tác dụng của mình, chứ không phải đưa mấy đứa đi chịu chết.
Ở trường học, chúng tôi không thể tự tay dạy các em từng thứ một, có một số chuyện các em cần phải lĩnh ngộ, đừng luôn cảm giác mình rất mạnh mẽ.
Loại quy mô chiến đấu này ở địa quật bình thường cũng ít. Thường thường sẽ gặp phải một số thôn xóm ở địa quật, thực lực thôn xóm không kém hơn thôn Bàn Thạch hôm nay đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận