Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2755: Hồng Vũ (2)

Tần Phượng Thanh thầm vội vàng liệt kê tên của mấy vị nhân vật, nam, thực lực tệ lắm cũng phải là Thánh Nhân, có thể có liên quan đến Vương Ốc, có lẽ không cùng thế hệ với Mạc Vấn Kiếm, cao hơn một đời? Cùng thế hệ với Nguyệt Linh?
Nam, cùng thế hệ với Nguyệt Linh, có quan hệ đồng môn với Mạc Vấn Kiếm...
Tần Phượng Thanh chấn động trong lòng!
Lẽ nào là hắn? Vị hoàng tử đã chết trong truyền thuyết?
Bây giờ có rất nhiều cường giả khôi phục, người này cũng có xác suất sống dậy... Không, dựa theo truyền thuyết, Ma Đế nói mình từng được Hồng Vũ chỉ đạo, mới tự nhận là đồ.
Chuyện này nghĩa là gì?
Nghĩa là Hồng Vũ thật sự còn sống... có lẽ hắn đã sớm sống lại rồi!
Tần Phượng Thanh thầm nghĩ như thế, nhưng cũng không dám nói gì, giờ khắc này, hắn suy nghĩ một chút mới nói: "Đúng là ta muốn vào Thần Đình, một mặt là để tăng cao thực lực, một mặt là vì những nguyên nhân khác...
"Những nguyên nhân khác?"
Tần Phượng Thanh do dự, suy nghĩ một chút mới nói: "Cũng không phải là bí mật gì, nhân loại đã đồng ý tìm kiếm thi hài của một vị cường giả cho Nguyệt Linh Đế Tôn của núi Vương Ốc, nhưng đến tận bây giờ cũng không có manh mối, ta nghe nói Khôn Vương Thần Giáo có liên quan đến vị cường giả mà Nguyệt Linh Đế Tôn muốn tìm... Ta muốn đến đây thử vận may, xem có thể giải quyết khó khăn giúp nhân loại không"
Hồng Vũ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, một lát sau, Hồng Vũ mới nói: "Chắc là không có, bản tọa cũng muốn đi Thần Đình một chuyến, ngươi muốn cùng vào không?"
"Tiền bối muốn đi Thần Đình?" Tần Phượng Thanh vội vàng nói: "Nếu tiền bối không chê phiền, vãn bối đương nhiên là đồng ý, chỉ sợ làm phiền.."
"Không sao!" Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, bước về phía trước một bước, một con đường trực tiếp mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy thế giới tàn tạ bên trong.
Tần Phượng Thanh ngơ ngác trong lòng, dễ vậy luôn?
Đối phương chẳng hề làm gì, lối đi này cứ thế mà mở ra!
Tần Phượng Thanh vội vàng đuổi kịp, rất nhanh, hai người một trước một sau tiến vào Thần Đình.
Vừa tiến vào, Tần Phượng Thanh đã ngay lập tức cảm nhận được không đúng.
Không còn năng lượng nữa!
"Thiên Cẩu và Thạch Phá thực sự là bá đạo...
Hồng Vũ cảm khái một tiếng, Tần Phượng Thanh càng thêm xác định, Thạch Phá hắn không biết, Thiên Cẩu hắn biết. Có thể gọi thẳng tên Thiên Cẩu, chắc chắn cũng là cường giả đỉnh cấp. Người này gọi thẳng tên, có lẽ chính là cường giả cùng cấp với bọn họ.
"Quả nhiên là hắn!" Tần Phượng Thanh đã có phán đoán, tên này chính là vị đạo lữ đã chết kia của Nguyệt Linh, cũng là con trai của Địa Hoàng, đệ đệ Khôn Vương, vị cường giả từng dạy kiếm pháp cho Mạc Vấn Kiếm trong truyền thuyết.
"Tên này đến tà giáo làm gì?" Tần Phượng Thanh không rõ, cũng không dám nhiều lời.
Lúc hắn đang bận suy nghĩ, hai mắt bỗng tối sầm lại, Hồng Vũ bước chậm trong hư không, bóng tối chuyển đổi, trong chớp mắt, một bước đã đi hơn ngàn dặm. Tần Phượng Thanh hầu như không cảm giác được thời gian trôi qua, lúc tỉnh táo lại, trước mắt đã xuất hiện một vực sâu.
Hồng Vũ nhìn vực sâu, có chút phiền não.
"Ngộ Đạo Nhai.." Tần Phượng Thanh sững sờ, đây chính là Ngộ Đạo Nhai?
"Vách núi này có lai lịch phi phàm" Hồng Vũ khẽ cười nói: "Trong truyền thuyết, từng có một vị cường giả chí tôn ngộ đạo ở đây, sau đó thì Hoàng Giả tới, Cực Đạo Đế Tôn tới, có Thiên Vương, có Thánh Nhân... Quá nhiều cường giả từng tới đây, hy vọng có thể được một ít gợi ý. Đại đa số đều trắng tay trở về, nhưng cũng có người lấy được một ít cơ duyên. Có người nhìn thấy tung tích của Hoàng Giả, có người nhìn thấy vạn ngàn đại đạo, có người nhìn thấy tương lai, có người nhìn thấy quá khứ...
"Thần Đình đã bị phá huỷ, nhưng vách núi này vẫn còn, đây là cơ duyên duy nhất còn lại ở nơi này"
Hồng Vũ quay đầu, nhìn về phía Tần Phượng Thanh, cười nhạt nói: "Nếu đã đến thì không bằng thử một lần?" Tần Phượng Thanh kính cẩn nói: "Mong tiền bối đi trước.
"Không cần, bản tọa đã đến đây mấy lần, nhưng đều không thu hoạch được gì, vách núi này... Người hữu duyên mới lấy được cơ duyên!"
Tuy Tần Phượng Thanh không hiểu lắm, nhưng đến cũng đến rồi, hắn vốn đến đây vì Ngộ Đạo Nhai, sao có thể từ bỏ được. Nghĩ tới đây, Tần Phượng Thanh cũng không khách khí nữa, nói một tiếng cám ơn, đạp không bay đi, bước lên Ngộ Đạo Nhai.
Ngay khi hắn vừa bước lên Ngộ Đạo Nhai, ánh mắt của Hồng Vũ cũng khẽ biến.
Trong khoảnh khắc đó, phía sau lưng Tần Phượng Thanh xuất hiện một bóng người!
Cùng giống như Phương Bình vậy, lúc đi lên thì xuất hiện bóng người, nhưng... không phải cùng một người, cũng không phải là lão nhân ngày hôm đó!
"Lại là ngươi.." Hồng Vũ hình như biết điều gì đó, nhìn cái bóng mờ kia, lẩm bẩm nói: "Là ngươi đang bày mưu sao?"
"Người này... Mạc Vấn Kiếm đặt cược, ngươi cũng muốn đặt cược sao?"
Trong mắt Hồng Vũ phản xạ cái bóng của Tần Phượng Thanh, hình như hắn đã nhìn thấy, đã cảm nhận được gì đó.
"Ngươi muốn hắn cướp vị trí của Nhân Hoàng? Hay là... chỉ tùy tiện rải cờ, trùng hợp lại có liên quan đến Hoàng của Nhân tộc?"
"Nhân Hoàng... Phương Bình? Trương Đào? Hay là chính ngươi?" Giọng điệu của Hồng Vũ vô cùng lãnh đạm, Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng này không phải là Nhân Hoàng kia!
Cái bóng mờ kia là một trong chín Hoàng, bóng của Nhân Hoàng!
Hiện tại, Tần Phượng Thanh trông như đã rơi vào trạng thái đặc thù, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hồng Vũ cũng không quản hắn, nhìn về phía bóng mờ, lạnh nhạt nói: "Tại sao Nhân Hoàng lại đặt cược vào hắn? Người này cùng lắm chỉ là cấp bản nguyên... Chẳng lẽ Nhân Vương đời này đáng ra phải là hắn?"
"Giống như Công Quyên Tử năm đó vậy, bị Mạc Vấn Kiếm thay thế... Hắn cũng bị Phương Bình thay thế sao?" Hồng Vũ nhắm mắt, hình như đang tính toán gì đó.
Rất nhanh, hắn mở mắt, cười nói: "Lẽ nào Nhân Hoàng đại nhân muốn xoay chuyển mệnh cách, để người này trở lại quỹ tích ban đầu, trở thành chúa cứu thể của thời đại này? Khó lắm đấy? Năm đó Công Quyên Tử gặp nạn, cuối cùng cũng không thể lấy lại thứ thuộc về mình... Nhân lực có thể thắng trời!"
"Hay là... Phương Bình chết, Trương Đào hy sinh, người này chứng đạo là có thể quay lại quỹ đạo ban đầu?" Hồng Vũ lại rơi vào trầm tư, Võ Vương chết, Nhân Vương chết... Nhân tộc còn bao nhiêu người có thể trở thành Nhân Vương?
Không có thực lực cấp Chân Thần thì không thể. Chân Thần... Mấy vị Chân Thần của Nhân tộc, ai có thể gánh được trọng trách đó?
"Minh Vương, Nguyệt Vương, Thương Vương.." Từng cái tên lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, Minh Vương có hi vọng, nhưng Minh Vương và Trấn Thiên Vương có quan hệ, chưa chắc đã thành công.
Tuy mấy vị khác cũng là Chân Thần, nhưng tiền cảnh có hạn, xác suất lớn nhất vẫn là thế hệ của Phương Bình.
"Thú vị... Rất thú vị! Nếu Phương Bình chết thật, người này lại đứng ra trong thời khắc nguy nan, lại có xuất thân nhân tộc... Hữu dũng hữu mưu, chưa chắc đã không thể xoay chuyển mệnh cách!"
Hồng Vũ liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, lại nhìn cái bóng đã sắp tan, nở nụ cười. Bàn cờ lớn này càng lúc càng trở nên thú vị hơn. Hoàng Giả đã biến mất hơn tám ngàn năm cũng bắt đầu tạo ra một ít thần tích, bắt đầu nhúng tay vào thời đại này rồi.
"Các ngươi... Cũng muốn trở về sao?" Hồng Vũ nỉ non một tiếng.
Trên Ngộ Đạo Nhai, khí cơ của Tần Phượng Thanh bắt đầu thay đổi, người hắn bắt đầu bốc lên rất nhiều vật chất bất diệt, rất nhanh, kim thân lấp loé, bắt đầu rèn luyện kim thân.
Hồng Vũ nhìn một hồi, một lát sau, cười nói: "Không tệ! Một lần ngộ đạo, đi tới cực hạn bản nguyên, chỉ còn cách Chân Thần một bước, thiên tư phi phàm!"
Tần Phượng Thanh mở mắt, khiêm tốn nói: "Đâu có, tiền bối quá khen rồi!"
Hồng Vũ cười nói: "Không cần khiêm tốn, ta sẽ ở Tam Giới thêm mấy ngày, tìm kiếm cường giả Tam Giới để vào mảnh vỡ Thiên Giới, nếu ngươi không vội, có thể đi theo bản tọa mấy ngày, có lẽ sẽ có chút thu hoạch" Hắn nói là mảnh vỡ Thiên Giới chứ không phải Thiên Phần, hiển nhiên là đã biết gì đó.
Tần Phượng Thanh không quan tâm nhiều về chuyện này, vội vàng nói: "Đương nhiên là đồng ý, đa tạ tiền bối tác thành!"
Hồng Vũ cười một tiếng, cũng không quản hắn, xoay người đi ngay. Tần Phượng Thanh vội vàng đuổi kịp.
Hồng Vũ vừa đi vừa nói: "Loạn thế cũng là thịnh thế! Võ đạo thịnh thế! Mỗi một lần loạn thế đều có vô số anh kiệt xuất hiện. Nhưng mà, thịnh thế cũng có phân chia lớn nhỏ!
Thiên Giới thuở sơ khai là một lần biến cố lớn, Tam Giới chia lìa, võ đạo thành lập, đại đạo tranh đấu, đạo bản nguyên trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng!
Đó là lần đại thế quyết định hướng phát triển của Tam Giới mấy chục ngàn năm sau, nên lần đó mới có chín Hoàng, mới có bốn Đế!
Thời đại đó xuất hiện quá nhiều thiên kiêu. Có người lúc trẻ đã có thể chiến Cực Đạo Đế Tôn, có thể chiến Hoàng Giả, đương nhiên là khi bọn họ vẫn còn trẻ. Năm đó, rất nhiều con cưng của trời hiện thế, nhưng mà cuối cùng, chín Hoàng bốn Đế vẫn là người thắng"
Tần Phượng Thanh nghe, cũng không nói lời nào, không rõ hắn muốn nói gì.
1798 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận