Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3162: Chuyên Lừa Người Quen (2)

Chương 3162: Chuyên Lừa Người Quen (2)Chương 3162: Chuyên Lừa Người Quen (2)
Thương Miêu run lẩy bẩy, không muốn, không làm, bản miêu không đọc sách, thật thê thảm.
Thịnh Nam sững sờ, hết nhìn Phương Bình, lại nhìn Thương Miêu, vằn hổ trên người sắp biến mất, đây không phải con mèo kia sao?
Vậy Ngưu Mãnh là... Phương Bình?
Thịnh Nam nuốt nước miếng! Ý nghĩ duy nhất là đại sư huynh còn sống không? Phương Bình nói đại sư huynh tặng đồ cho hắn, không phải là tặng đầu cho Phương Bình chứ?
Phương Bình nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thịnh Nam, mặc kệ hắn, tiến lên một bước, nắm lấy cái đuôi Thương Miêu, vội vàng nói: "Làm sao thế?"
"Meo, không đọc sách, không đọc sách, không biết chữ, mèo không biết chữ, không muốn!"
Thương Miêu bám lấy vách tường không buông, vô cùng đáng thương, quay đầu nhìn Phương Bình, kêu lên một tiếng thê lương.
Chưa từng thấy nó thảm như vậy!
"Meo, bản miêu đâu có quen hắn, tại sao phải bắt mèo?"
Diệt Thiên Đế đã từng nhốt nó trong phòng tối, mèo này nhớ dai, thù lâu, sau này vo Vạn Nguyên Điện thành cái nồi sắt để dùng nấu cơm.
"Meo... Tên vừa nãy... Tên vừa nãy là..." Thương Miêu run lẩy bẩy, nghĩ một lát mới nói: 'Đó là thư đồng của tên Máu Đỏ... Meo, thật đáng sợ, phải đọc sách, không đọc sách sẽ bị đánh!"
Nơi này là nơi nào?
Chiến Thiên Đế hình như từng bắt Thiên Cẩu, bắt Thiên Cẩu đọc sách, sau khi Thiên Cẩu trở về, nó không dám lại gân cung Chiến Thiên, sợ Chiến hơn cả Diệt.
"Không cho ăn, không cho uống, ngày nào cũng nhốt ngươi, còn đáng sợ hơn tên Mặt Than!"
Phương Bình hình như nghĩ tới gì đó, cau mày nói: "Đây là... địa bàn của Chiến Thiên Đế hay là Diệt Thiên Đế?"
Lần này Phương Bình đã hiểu, nơi này là ải của Chiến Thiên Đế.
Thương Miêu uất ức, ta chẳng hề trêu chọc ngươi.
Trong số chín Hoàng bốn Đế, nó chả đến cung Chiến Thiên bao giờ, sợ bị bắt, sợ bị ném vào phòng tối đọc sách, thật quá thảm rồi!
Lúc này, Phương Bình ngẩng đầu nhìn tâng lầu này. Cảm giác không quen thuộc. Cung Chiến Thiên có thư phòng nhưng không trông như thế này.
Thứ xuất hiện ở đây, như Tu La Tràng, là mô phỏng lại thực tế. Nơi này là cung Chiến Thiên sao?
Cung Chiến Thiên đang ở trên người hắn, Phương Bình cũng thường xuyên vào nghỉ ngơi.
Đây là cung Chiến Thiên sao?
"Đây không phải cung Chiến Thiên chứ?"
Phương Bình cũng sửng sốt!
Phương Bình nhìn hắn, Thịnh Nam bỗng nhiên ủ rũ, vẻ mặt thấp thỏm.
Dứt lời, hơi dừng lại rồi nói: "Nơi này... nơi này là Chiến Đường, vậy nơi này có thể không chỉ có mấy người chúng ta, Chiến Đường không chỉ có một lớp học, mà có rất nhiều, nơi đây có lẽ còn có những người khác!"
Nghe vậy, Thịnh Nam cũng không nghĩ ngợi nhiều, có vẻ đã hiểu ra: "Đây là Chiến Đường? Khó trách thấy hơi quen, ta cũng suy đoán là nơi của Chiến Thiên Đế... thì ra là Chiến Đường!"
Đúng vào lúc này, bộp một tiếng, Chiến Vương đi tới đấm vào bả vai Phương Bình, vừa cười vừa giận nói: "Cuối cùng thằng nhóc ngươi cũng tới cứu taI"
"Meo!" Thương Miêu vô cùng đáng thương nói: 'Không phải, tên kia thích yên tĩnh, không thích nhiều người, nhưng lại rất thích ép người đọc sách, cho nên xây một trường học nhỏ ở bên ngoài, chuyên dùng để giảng dạy, ai không nghe lời sẽ bắt đi vào đọc sách..."
Ngươi giở cái giọng oán phụ nơi khuê phòng này là có ý gì?
Chiến Vương đã nhịn rất lâu rồi, uất ức nói: "Ta đã bảo không đi, nhưng lão quỷ kia lại đẩy ta vào đây, nói Lý Chấn nhà hắn có tiên đồ, không thể tới chịu chết, ta không có tiên đồ sao?"
"Đến cũng đến rồi, nhưng lại bị nhốt không biết bao lâu! Trời đất mù mịt, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!"
Quá thảm!
Chiến Vương rất muốn khóc, cuối cùng Phương Bình đã tới cứu ông. Bàn tay mập mạp của Chiến Vương đấm Phương Bình... Phương Bình mặt không đổi sắc tránh né một chút, lão già này thật buồn nôn, ngươi đang dùng nắm đấm béo đấm ngực ta sao?
Mới tiến vào không bao lâu, có cần phải như vậy không?
Bảo ngươi đọc sách mà thôi, cũng không phải bảo ngươi đi chết, ngươi uất ức như thế làm gì? Làm ta cũng không muốn để ý tới ngươi, ta không quen biết ngươi!
Chiến Vương còn đang tố khổ, vẻ mặt đưa đám nói: "Hơn một năm rồi..."
"Chờ một chút!" Phương Bình ngắt lời: "Cái gì hơn một năm, tháng 5 ngươi mới đi, bây giờ mới đầu tháng 6, tính ra thì cũng chỉ một tháng, làm sao lại hơn một năm?"
Chiến Vương sửng sốt một chút: "Không phải, ta đã ở đây gần một năm rồi, nếu thật sự chỉ mới một tháng, ta cũng không kích động như vậy, một năm rồi, nên mới uất ức như vậy..."
Lúc này, Thịnh Nam thấp giọng nói: "Ở giao điểm, thời không hỗn loạn, có lẽ tốc độ thời gian hơi chênh lệch."
"Ảnh hưởng đến cả thời gian?" Phương Bình hơi chấn động, nơi này có ảnh hưởng đến tốc độ thời gian sao?
Đối với cường giả mà nói, cách ly, chia cắt, phá nát không gian đều có thể làm được. Nhưng chưa từng có ai dám nói mình có khả năng thay đổi thời gian.
Thịnh Nam vội vàng nói: "Nơi này rất đặc thù, cho nên có lẽ đã sinh ra hiệu quả như vậy, thật ra cũng có thể là một thế giới ảo, giống như chúng ta giao lưu linh thức, hiện thực phải nói chuyện rất lâu, nhưng chỉ cần tiếp xúc linh thức trong tích tắc là xong. Nơi này, rất có thể là một trạng thái như vậy...
Đại sư huynh của ta, hắn..."
Hắn nói được nửa câu, lại hỏi Phương Bình.
Phương Bình tức giận nói: 'Chưa chết, ta nể mặt Thiên Cực không giết hắn! Nhưng hắn chán sống rồi, ba lần bốn lượt định liên thủ Thiên Thực giết ta, quá tam ba bận, hắn tốt nhất cầu nguyện đừng có gặp lại ta, nếu không, †a trực tiếp đánh chết hắn!"
Thịnh Nam thở phào nhẹ nhõm, vội tươi cười nói: "Đại sư huynh không biết danh tiếng của Nhân Vương, vừa xuống trần không lâu..."
Dứt lời, bản thân hắn cũng không biết nói tiếp thế nào nữa. Đại sư huynh... thật ngốc!
Trước đó, nhiều cường giả bị tiêu diệt như vậy, mà không chịu thông minh lên sao? Hoàng tử nói rất đúng, đi theo đại sư huynh rất nguy hiểm, có phải vì tám nghìn năm không xuống trần, nên đại sư huynh đã hồ đồ rồi không? Lúc này, Phương Bình cũng không có tâm tình để ý tới hắn, hắn túm lấy đuôi Thương Miêu, xách lên, trấn an: "Sợ cái gì! Chiến Thiên Đế đã xong đời rồi, bóng mờ phản chiếu mà thôi. Lão Vương còn là Chiến Thiên Đế chuyển thế đấy, sao không thấy ngươi sợ hắn?
Hơn nữa, đọc sách có là gì, cũng không phải đòi mạng ngươi."
"Meo!" Thương Miêu vẫn kêu lên thảm thiết, lâu bầu nói: 'Đáng sợ lắm!"
"Ngươi chưa từng bị bắt, nếu sợ cũng là Thiên Cẩu sợ, ngươi sợ cái gì?"
"Meo... từng bị bắt rôi!" Thương Miêu thảm thương gào: "Khi chó lớn bị bắt, bản miêu tới cứu chó, sau đó... Meo, ta bị phát hiện! Tên xấu xa đó bắt bản miêu, đưa cho một quyển sách, bắt bản miêu đọc... bản miêu không đọc được!"
Phương Bình bất ngờ, ngươi từng bị bắt? Ngươi không nói!
"Sau đó thì sao?" Thương Miêu kêu thảm: "Sau đó bản miêu vào bản nguyên kêu bà béo, sau đó... bà béo không tới cứu mèo! Bà ấy không cứu mèo, xấu xal"
"Cuối cùng thì sao?"
Phương Bình lấy làm lạ, vậy cuối cùng ngươi làm sao thoát được?
Với tính cách của Thương Miêu, xem ra là vẫn không biết chữ, rõ ràng không học được gì, chẳng lẽ lại được thả đi?
Thương Miêu thảm thiết nói: "Cuối cùng... cuối cùng bản miêu đành phải nổ kim thân, để thể bản nguyên bỏ chạy, sau khi ra ngoài lại ngưng tụ kim thân mới, vậy mới thoát được, sau này cũng không dám đến nữa."
Phương Bình sững sời Bởi vì Thương Miêu... đã nói ra một phương pháp bảo vệ tính mạng vô địch. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này!
Lúc này, hắn cảm thấy chấn động bởi năng lực bảo mệnh của Thương Miêu.
Mèo này... nó có thể ngao du bản nguyên! Bởi vì không muốn đọc sách mà tự bạo kim thân của mình, sau đó chạy đi bằng thế giới bản nguyên, rốt cuộc nó hận đọc sách cỡ nào?
Mà quan trọng là Thương Miêu chưa từng nhắc đến chuyện này. Nếu sớm biết được chuyện này... trước kia hắn sẽ không cần quá lo lắng cho an toàn của Thương Miêu.
Nó như vậy, ai có thể giết nó?
Võ giả bản nguyên gần như không có khả năng giết nó!
Nhưng mà sơ võ có thể.
Phương Bình bỗng ý thức được một chuyện, chiêu Sơ Võ Thiên Địa của sơ võ rốt cuộc là nhằm vào cường giả, hay là nhằm vào Thương Miêu?
Phong tỏa bản nguyên của Thương Miêu!
Phải chăng những người này đã ý thức được, gần như không thể giết Thương Miêu, trừ khi phong tỏa bản nguyên của nó, để nó không đường trốn thoát?
Phương Bình nhìn chằm chằm Thương Miêu một lúc, Thương Miêu đang rất buồn rầu.
Phương Bình nhìn Thương Miêu, buồn cười nói: "Chỉ vì không muốn đọc sách, mà ngươi cho nổ kim thân của mình?”
"Đúng thết"
"Lực lượng tinh thần của ngươi mạnh mẽ như thế, tập trung một chút là học được mà?”
"Nhưng tại sao bản miêu phải đọc sách?" Thương Miêu lấy làm lạ nhìn hắn: "Mèo không đọc sách, sao cứ nhất định phải đọc sách? Biết đọc sách thì đâu còn là mèo nữa, nhưng ta là mèo mà." Không thể phản bác, không phản bác được, không lời nào để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận