Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2111: Người Không Bằng Mèo

"Đồ lừa đảo!"
Một tiếng kêu khiến Phương Bình bừng tỉnh. Hình như... hắn đã tiến vào một thế giới mới.
Ánh nắng rực rỡ! Vạn vật thức tỉnh! Đây là một thảo nguyên.
Trên thảo nguyên, một số động vật nhỏ chạy tới chạy lui, tràn đầy sức sống.
Mặt cỏ hết sức mềm mại, ấm áp.
Dường như Phương Bình đang đạp trên bãi cỏ, không, đạp trên bọt biển, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh mặt trời chiếu sáng, lúc này, hắn bỗng rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Bên cạnh hắn, Thương Miêu đã nằm xuống, nằm trên đất, mặt mèo có vẻ đầy hài lòng.
Lười biếng nói: "Này, tên lừa đảo, đây là không gian bản nguyên, thấy đẹp không?"
Đây là không gian bản nguyên của Thương Miêu. Một nơi ánh nắng rực rỡ, mặt cỏ mềm mại, khiến cho người vừa ngồi xuống đã muốn ngủ.
Phương Bình không thể nào hình dung nơi này chính là không gian bản nguyên. Không thể nào liên hệ thế giới rực rỡ này với cái bầu trời sao hỗn độn đen như mực kia.
Phương Bình vẫn còn đang sững sờ thì miệng Thương Miêu bỗng mở ra, cách đó không xa, một con yêu thú giống như cá bỗng tự nướng chín, rồi lập tức chui vào trong miệng Thương Miêu.
Phương Bình trợn mắt há mồm mà nhìn.
Đây... tính là gì? Bình thường, con mèo này đều làm như vậy ư?
Đây có phải là tâm dục của nó không?
Đồ vật ở không gian bản nguyên chắc là Thương Miêu tự tưởng tượng ra, thật ra không tồn tại thế giới như vậy. Nghiêm chỉnh mà nói, thật ra đây cũng coi như đang nằm mơ.
Kết quả, con mèo này nằm mơ, đồ ăn ở trong mộng lại như vậy!
Tự nướng chín mình, đưa đến trong miệng nó, sống như vậy... quá tiêu dao tự tại.
"Trước đó Miêu huynh có nói, ngươi thường xuyên chơi ở không gian bản nguyên, chính là chơi như vậy?"
Phương Bình dở khóc dở cười, hiện ta xem như đã hiểu, vì sao ngươi luôn ngủ.
Đi ngủ, vào không gian bản nguyên, ở đây phơi nắng, ngủ ngon, muốn ăn gì là có đồ ăn tự đưa vào miệng, giấc mơ như vậy ngươi có mơ ngàn năm, cũng không chán.
Thương Miêu mệt mỏi, lười biếng nhai đầu cá, hàm hồ nói: "Đúng nha!"
"Nhưng có đôi khi càng ăn càng đói..." Thương Miêu có chút buồn bực, dù thường xuyên ăn rất thoải mái, nhưng vừa tỉnh giấc thì đói chết mất.
Nhiều lần tỉnh ngủ đều do cơn đói hành hạ nó tỉnh.
Đồ ăn ở không gian bản nguyên không no bụng.
"Vậy Miêu huynh dẫn người chiến đấu tiến vào không gian bản nguyên..."
Hắn vừa nói, Thương Miêu bỗng chỉ chỉ vùng đất màu đen bên ngoài thảo nguyên, lười biếng nói: "Bên kia kìa! Lôi bọn chúng vào trong đất, sau đó đâm chết là được rồi!"
Phương Bình nhìn lướt qua, nơi xa, hình như có một cái đầm lầy không đáng chú ý.
Phương Bình cũng không nhiều lời, cất bước đi tới.
Vừa đi tới, Phương Bình bỗng cảm nhận được một lực lượng tinh thần nồng đậm, loại lực lượng tinh thần vô nguyên.
Phương Bình hơi nhíu mày, nhìn Thương Miêu ở phía sau gần như đang lăn tới, nghi ngờ nói: "Đâm chết bọn họ, lực lượng tinh thần sẽ lưu lại?"
"Đúng thế, tiện thể lấy ra tu bổ không gian bản nguyên."
Dứt lời, Thương Miêu ngáp một cái, giống như sắp ngủ thiếp đi, thấp giọng: "Không gian bản nguyên vốn rất nhỏ, chính là phòng tối, thật khó nhìn! Sau đó ta cứ tu bổ, tu bổ... Sau đó thì biến thành dạng này."
Người khác đều mở đường, bước lên con đường bản nguyên, gần như không mấy ai quan tâm đến không gian bản nguyên, Thương Miêu thì lại tu bổ không gian bản nguyên.
Phương Bình nhìn lướt qua, bên ngoài vẫn là một vùng tối tăm, nhưng ít nhất nơi này vẫn sáng rực. Khu vực có ánh sáng không nhỏ, có lẽ rộng khoảng ngàn mẫu đất.
Phương Bình nghĩ một chút hỏi: "Miêu huynh, sao không thấy được con đường bản nguyên của ngươi?"
Thương Miêu tỉnh táo rồi, lấy làm lạ nhìn hắn nói: "Chính là nơi này chứ đâu!"
"Hả?" Trong đầu Phương Bình bỗng lóe một cái, chợt có cảm giác nổ tung.
Chính là nơi này? Chính là nơi này! Đây chính là con đường bản nguyên!
"Con đường bản nguyên!"
Lúc này, Phương Bình thật sự cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Thương Miêu không mở đường! Nó trực tiếp mở một thế giới!
Nó mở rộng toàn bộ không gian bản nguyên ra bên ngoài, nó căn bản không cố ý mở đường, bốn phương tám hướng đều là hỗn độn, đều là con đường của nó.
Con đường của nhóm người lão Trương rộng lớn đến đâu, có rộng như này không?
Không gian bản nguyên, kéo dài ra xung quanh, toàn bộ trời đất đều là đường, là đạo! Đạo gì, con đường nào có thể rộng được như thế này?
Thương Miêu không đi con đường bản nguyên, nó là đi con đường của tất cả các đạo.
Nó không có ý chí, nhưng thật ra là có!
Nó muốn phòng tối này trông đẹp mắt một chút, rộng lớn một chút, thế là, nó không ngại cực khổ, hao phí vô số năm tháng, biến không gian bản nguyên thành dạng này.
Thương Miêu nói, năm đó không có người ngăn cửa, không chắn đường. Là vì không chắn nó, hay là không thể nào chắn?
Làm sao chắn?!
Đạo của Thương Miêu thông bốn phương tám hướng, căn bản không có một phương hướng chính xác. Con mèo ngốc này vẫn luôn mở rộng không gian bản nguyên của mình, nó sống bao lâu thì mở rộng bấy lâu, dù đi ngủ cũng mở rộng không gian bản nguyên.
Đây là một con mèo không có lòng tin ư?
Không, nó có!
Chẳng những có, nó còn rất cố chấp, rất kiên trì, kiên trì đến mức người thường không thể nào tưởng tượng được, mấy ngàn năm, mấy vạn năm… Thậm chí không biết nó đang làm việc này bao nhiêu năm.
Lúc này, Phương Bình bỗng có chút bội phục con mèo này! Nó không muốn mạnh lên, không muốn đi đánh nhau, không muốn thành Hoàng, chẳng muốn gì cả!
Nó chỉ đơn giản muốn biến thế giới này trở nên đẹp đẽ một chút, trở thành nơi thích hợp để nó ăn uống, ngủ nghỉ. Nơi rộng lớn chừng ngàn mẫu này là do nó bỏ ra vô số năm tạo thành.
Ngàn mẫu cũng không lớn, chưa đến 700.000 mét vuông. Cũng chỉ là đồng cỏ hình tròn đường kính cũng chưa đến 1000 mét.
Nếu tính theo độ dài con đường, Thương Miêu đâu chỉ không phải Đại Đế, ngay cả tuyệt đỉnh có lẽ nó cũng không bằng. Con đường bản nguyên của nó được bao xa? Tính từ điểm xuất phát đến cuối cùng, cũng chưa đến ngàn mét!
Còn chưa đạt tới tiêu chuẩn tuyệt đỉnh!
Nhưng dù không có thần khí, Thương Miêu cũng cực mạnh.
Lão Trương nói, Thương Miêu không dựa vào thần khí, riêng khí cơ của nó chắc cũng ngang ngửa Mệnh Vương, sức mạnh tăng cường của Mệnh Vương chừng 1.8 lần, Thương Miêu cũng có, đây đồng nghĩa với đại đạo dài 9000 mét của võ giả nhân loại.
Nhưng đạo của Thương Miêu không giống người thường!
Hoàn toàn khác!
Lúc này, Phương Bình có chút hoảng hốt, ai đã sai?
Thương Miêu đã sai? Hay là các cường giả đều sai rồi?
Đạo của Thương Miêu quá rộng rãi.
Vô hạn!
Có lẽ, tất cả phương hướng, tất cả không gian đều là phương hướng con đường của nó.
Con đường của ngươi rộng trăm ngàn mét, rộng triệu mét... đạo của nó cũng có thể kéo rộng như vậy.
Nếu chiều rộng là tiềm lực, thì tiềm lực Thương Miêu thật sự vô hạn!
Nhưng làm vậy quá hao phí thời gian. Không thể nào làm được!
Rốt cuộc, Thương Miêu đã sống bao lâu? Được mười ngàn năm chưa?
Nếu có, mười ngàn năm qua, nó gần như đều đang làm việc này, có người có thể tiếp tục một hai năm thậm chí ngàn năm, nhưng có thể chuyên tâm mở rộng con đường liên tục mười ngàn năm không dao động thì… cường giả gần như không thể chịu nổi khi thực lực của mình tăng lên quá chậm.
Cũng chỉ có Thương Miêu, nó không quan tâm thực lực mạnh cỡ nào!
Mục đích của nó quá đơn thuần! Đơn thuần đến mức e là nó cũng không có ý thức được con đường bản nguyên của mình không giống người khác, có lẽ nó biết, nhưng nó vẫn không thèm để ý, chỉ làm theo điều mình muốn.
"Đây mới thật sự là vạn đạo hợp dòng! Đây mới thật sự là một đại đạo rộng lớn vô hạn, cho ngươi đi chặn, ngươi cũng không chặn được."
Phương Bình tự lẩm bẩm, sau đó ánh mắt đột nhiên biến đổi, nhìn về phía đầm lầy màu đen.
Đây là... Thiếu hụt!
Hình như đại đạo của Thương Miêu cũng có thiếu hụt.
Thế giới của nó nên rực rỡ ánh nắng như nơi khác. Nhưng thế giới này có chút thiếu hụt. Một đầm lầy màu đen khiến thế giới hòa bình này trở nên hơi quỷ dị.
Phương Bình nhìn về phía đó, hơi nhíu mày.
Hắn không thấy Thương Miêu có bóng mờ ở nơi nhưng những người khác, ở nơi này, nó rất tỉnh táo. Như vậy, Phương Bình cũng không rõ nó thiếu hụt cái gì.
Phương Bình không có ý khống chế thiếu hụt của Thương Miêu, con mèo này dám dẫn hắn vào không gian bản nguyên của nó, Phương Bình cảm thấy con mèo này thật đáng yêu, rất đáng tin.
Hắn chỉ nghi hoặc, Thương Miêu tâm tư đơn thuần, một lòng chế tạo một thế giới nhỏ thích hợp với nó, tại sao lại có thiếu hụt?
Nó có thể kiên trì vô số năm không dao động, vậy tại sao lại sinh ra thiếu hụt này?
"Giết chóc sao?" Phương Bình bỗng có suy đoán, giết chóc, chẳng lẽ chính là thiếu hụt của Thương Miêu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận