Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2761: Đời Sau Hơn Đời Trước (3)

"Trương Đào!" Tiếng gào lạnh thấu xương truyền đến, Khôn Vương cảm thấy mình giận điên rồi.
Đâu chỉ hắn, Trấn Thiên Vương cũng đỏ mặt vì xấu hổ.
Ta vừa mới nói gì? Đừng đánh mặt? Lời này không phải ta nói.
"Trương Đào!"
Trấn Thiên Vương mang theo lửa giận ngút trời, không nói hai lời, đuổi giết Trương Đào.
Thấy thế, Khôn Vương giận dữ hét lên: "Đừng thả hắn đi, đáng chết! Có bảo vật cấp Hoàng bị bọn họ cướp đi rồi, không, có lẽ Trương Đào đã nghe được bí mật Linh Hoàng lưu lại"
Trương Đào vừa mới bắt chước chính là giọng Linh Hoàng. Có lẽ vừa nãy hắn đã gặp được cái gì, nghe được cái gì?
Hắn vừa dứt lời, những người khác đều ào ào đuổi theo.
Dẫn đầu, Trấn Thiên Vương quay đầu mắng to: "Đừng đuổi theo ta, ông đây đuổi giết hắn, các ngươi đừng làm ẩu!"
Hắn cũng muốn chém chết Trương Đào. Đồ khốn này thật không quan tâm mình mà. Nói chạy liền chạy, mình ở gần như vậy mà... Ngươi mang theo đồ chạy mất, ta ở lại đây, những người này còn không quấn lấy ta sao.
"Đồ khốn!"
"Thằng nhóc đáng chết, lúc ngươi vừa ra đời, ta nên để cha mẹ ngươi bóp chết ngươi!"
"Có chút tình người nào không?"
"Sớm biết, ta đã sớm bóp chết ngươi!"
Trấn Thiên Vương thầm tức giận mắng, rất đáng hận. Tên nhóc này chẳng thèm báo cho mình, co cẳng liền chạy, là tin tưởng mình sẽ không sao hay là hận không thể để người ta tiêu diệt mình?
"Lấy được bảo bối, cũng không chia cho ta.."
"Còn để ông đây mang tiếng xấu"
Trấn Thiên Vương mắng không ngừng, đời này chưa từng chịu oan ức lớn như thế.
Phía sau, lực lượng tinh thần mấy người Khôn Vương bộc phát, phong tỏa không trung, hắn không có cách nào đánh tan không trung trốn chạy, chỉ có thể độn địa rời khỏi nơi đây, nhưng như vậy, vẫn bị truy sát không ngừng.
"Nguyệt Linh, Thiên Cực, tấn công"
Nguyệt Linh nổi giận mắng: "Giết Võ Vương, nếu không ngươi đừng nghĩ bản cung lại hợp tác với ngươi!"
Khinh người quá đáng!
Hôm nay, cô ta mất hết thể diện, bị Võ Vương dọa nhiều lần, quá khinh người, trong khoảnh khắc, Nguyệt Linh cảm thấy, Võ Vương đáng hận hơn Khôn Vương gấp trăm lần.
Thiên Cực cũng hùng hổ nói: "Mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết lão già này! Cũng không phải thứ tốt lành gì!"
Hắn chịu đủ rồi. Lão già này luôn bắt nạt hắn, luôn uy hiếp hắn, Võ Vương còn dọa mình, đánh chết hai kẻ khốn này.
"Đó là chuyện của Trương Đào, các ngươi tìm lão phu làm gì?"
Trấn Thiên Vương cũng chửi ầm lên, oan uổng mà! Ông đây còn chưa được lợi lộc gì, mà đã bị các ngươi truy sát, làm sao giải thích đây?
Thằng nhóc Trương Đào kia, có lấy được bao nhiêu thứ tốt thì chắc chắn cũng chẳng chia cho mình, còn để mình chịu oan.
Mọi người đâu thèm quan tâm, giờ ai cũng tức máu dồn lên não. Không tìm người xả giận sao được?
Trấn Thiên Vương là người thích hợp nhất. Lão già này cũng rất đáng giận, trước đó cũng chọc giận mọi người.
"Đừng đuổi theo lão phu, Trương Đào sắp chạy mất rồi, các ngươi đồng ý cho hắn chạy rồi tiêu hóa chiến lợi phẩm thế à?"
Trấn Thiên Vương bỗng quay đầu, không chạy theo Trương Đào nữa.
"Các ngươi đuổi theo ta thì hắn sẽ chạy mất!"
Phía xa, Trương Đào đã sắp chạy được vạn dặm rồi, lúc này cũng mắng: "Lão Lý, có cần phải vậy không? Thực lực ngươi phá chín... không, phá tám, thế mà không thể giúp ta chống đỡ một lúc hả? Mọi người đừng đuổi giết ta, Linh Hoàng nói rồi, lão già này thực lực phá tám, sắp chứng đạo Hoàng Giả rồi!"
"Mau giết hắn, không giết hắn, hắn chứng đạo Hoàng Giả, các ngươi đều xong đời!"
"Đồ khốn!" Trấn Thiên Vương nổi giận mắng: "Ai phá tám? Ai chứng đạo Hoàng Giả hả? Ta chỉ là phá sáu đỉnh cấp, ta thấy ngươi hoàng khí nồng đậm, có phải ngươi đã lấy được Cửu Hoàng Ấn hay không? Có phải Linh Hoàng cùng ngươi song tu hay không, ngươi sắp phá bảy đúng không?"
"Mau đuổi theo giết hắn, nếu không hắn sắp thành Hoàng rồi!"
"Câm miệng!" Khôn Vương, Trấn Hải Sứ, Càn Vương thi nhau gầm lên.
Đủ rồi! Hai tên vô sỉ này, bọn họ chịu đủ rồi!
Trấn Hải Sứ giận dữ nói: "Giết Võ Vương trước, sau đó cùng giết Lý Trấn!"
Mọi người không nói thêm gì nữa, đuổi theo giết Trương Đào.
Lần này, Trấn Thiên Vương không vui, mắng: "Cá lớn, ngươi xem thường ta? Thế mà không ai truy sát ta, thế là sao? Xem ta như kẻ vô dụng à, mấy người mau lại đây truy sát ta, nhanh lên!"
Mọi người đều tái mặt! Đủ lắm rồi!
Bọn họ muốn phong bế sáu giác quan. Từ lúc đi đến đạo trường Linh Hoàng, họ vẫn luôn chịu đủ tra tấn, Trấn Thiên Vương đáng ghét nhất, trước đó dù sao Võ Vương không ở đây. Giờ khắc này... mọi người phát hiện, hai tên khốn này đều là chủng loại phải tiêu diệt. Nếu không, có lẽ sẽ luôn chịu tra tấn!
Lúc này, Lê Chử vừa truy sát, vừa cảm khái: "Ba thế hệ, đời sau lại mạnh hơn đời trước! Các vị, Phương Bình càng khéo miệng hơn hai tên này, lần tới ai gặp được, hãy giết hắn ngay, đừng cho hắn cơ hội mở miệng"
Hắn hết sức xúc động. Ngày đó Phương Bình giả dạng thành Phong Diệt Sinh, thể hiện tài năng lẻo mép trong hoàng cung.
Nói một hồi, cuối cùng lại đẩy oan ức lên đầu vương chủ vô dụng là hắn, không thể không nói, lần đó hắn cảm thấy mình thật vô dụng, sống nhiều năm như vậy, mà mồm mép không lanh lợi bằng Phương Bình. Thân phận của mình bại lộ, thực lực bại lộ, cũng đều nhờ vào cái miệng rộng của Phương Bình.
Hắn vừa dứt lời, Thiên Cực chấn động nói: "Phương Bình còn lẻo mép hơn hai vị này ư?"
"Đúng thế!"
"..." Mắt Thiên Cực lóe lên giận dữ: "Vậy lần sau gặp người này, trực tiếp đánh chết!"
Những người khác dù không có mở miệng, nhưng đều ghi nhớ. Lần sau gặp được Phương Bình, lập tức đánh chết.
Bọn họ chịu hết nổi mấy người này rồi!
Lúc này, Phương Bình còn không biết mình đã trêu chọc nhiều cường giả Thiên Vương như vậy.
Nếu biết, Phương Bình sẽ khóc.
Rõ ràng là hai tên kia gây ra, dựa vào cái gì muốn đánh chết ta? Ta dễ bắt nạt hơn à?
Đương nhiên, Phương Bình không có năng lực của Thương Miêu, đương nhiên không cảm ứng được tất cả chuyện này.
Lúc này, Phương Bình còn đang ở trong mật thất tu luyện, rất nhanh, thân thể hơi chấn động một chút, mở mắt, hơi bất ngờ, hơi nghi hoặc một chút.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lão Trương trong thế giới bản nguyên của mình bỗng có vẻ điên cuồng, điên cuồng mở đường, uống thuốc kích thích rồi à?
Trong hoàn cảnh bình thường, dù là lão Trương đột phá Thiên Vương, bóng mờ cũng không thay đổi nhiều.
Bởi vì ảo ảnh của lão Trương cũng không phải là Phương Bình dung hợp nơi nào đó mà thành, mà là xuất hiện ngay từ đầu, trên thực tế khá khác sau này.
Nhưng vì sao lần này lại đột nhiên xuất hiện thay đổi?
"Kì quái!" Phương Bình nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ lão Trương có khuynh hướng chịu ngược, mỗi ngày bị ta đánh, lần này mạnh lên rồi?"
Nghĩ không hiểu, Phương Bình cũng không suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ nó, đại đạo của mình bắt đầu tăng tốc, đây cũng là chuyện tốt!
Đại chiến vẫn đang nổ ra bên trong đạo trường Linh Hoàng.
Phương Bình còn đang tu luyện.
Thánh Nhân các nơi xuất hiện, thi nhau trấn thủ một phương, nhất thời, ngoài trong Thiên Phần giả có cường giả trên tuyệt đỉnh giao chiến, bên ngoài không có cường giả trên tuyệt đỉnh lộ diện.
Đều đang ngủ đông!
Phía Trái Đất, lượng lớn võ giả tiến vào địa quật, chiến đấu với cường giả địa quật ngoại vực.
Ngày nào cũng có người tử vong Nhưng ngày nào cũng có người lên cấp!
Chiến tranh vẫn tiếp tục, nó không ngừng lại vì các cường giả đã rời đi.
Vực Nam Lục, địa quật Đông Ngô.
Trung tâm khu vực ngoại vực.
Thành Cận Mộc.
Lúc này, ngoài thành xuất hiện lượng lớn võ giả, đóng quân ở bên ngoài, quanh thành Cận Mộc.
Trên tường thành, Hoa Vũ quan sát võ giả phục sinh phía dưới, nói khẽ: "Uy của Nhân Vương, trấn áp Tam Giới! Cơ Dao, ngươi thật sự muốn tử chiến cùng quân đoàn Ma Võ ở vực Nam Lục sao?"
Bên cạnh, sắc mặt Cơ Dao lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Đây là chiến tranh! Hoa Vũ, ngươi thật sự cho rằng Hoa Vương gia nhập phe Võ Vương là có thể tránh khỏi chiến tranh sao? Trước kia, ở Cấm Kỵ Hải, Phương Bình từng nói, Thần Lục là tử địch, không chấp nhận cường giả Thần Lục quy hàng"
Dứt lời, nhìn về phía Hoa Vũ, cô ta lạnh lùng nói: "Huống hồ, bây giờ, ngươi còn sự lựa chọn nào khác sao? Lê Án đã thành vương chủ, Hữu Thần tướng và thủ hộ Thiên Du đều đang ủng hộ hắn, ngươi lại vì Hoa Vương mà làm phản, bây giờ còn bị cô lập ở Thiên Thực vương đình.
Không giết ngươi là vì lo giết ngươi sẽ khiến một số Chân Vương trở về làm phản, nhưng nếu ngươi hy sinh ở đây, họ sẽ không còn lo lắng như vậy nữa"
1757 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận