Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2257: Vương Chiến Chi Địa Thay Đổi (3)

Cố Thanh không muốn thảo luận về chuyện của Đế Tôn, nhìn về phía bà lão tóc bạc. Bà ta đến từ động thiên phúc địa - Hư Lăng động thiên! Bà lão cũng là cường giả thuộc top 30 trên bảng Phong Vân, cũng rất mạnh mẽ. Không tiếp tục nhìn bà ta, Cố Thanh nhìn về phía cô gái mặc áo xanh bên cạnh bà ta. Cô gái này ăn mặc khá giống Cố Thanh, áo xanh, quần áo đơn giản, mộc mạc, đôi mắt to tròn sáng sủa, thực lực bình thường. Cấp bảy trung kỳ! Ở một nơi cấp chín tụ tập, hầu như không nhìn thấy võ giả cấp bảy. Ngay cả phe của Phương Bình thì cũng chỉ có một võ giả đỉnh cấp bảy là Vương Nhược Băng. Thấy Cố Thanh nhìn mình, cô gái mặc áo xanh hơi gật đầu. Cố Thanh cũng khẽ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Vân Bình đạo hữu, nên cẩn thận một chút, thực lực của Dương đạo hữu quá yếu, nếu thật sự không ổn, hãy mau ra khỏi Chư Thần Mộ Địa."
Hắn nói chuyện mềm mỏng, không như một số người khác. Trong nhóm người, có một người đàn ông thân hình vạm vỡ, giọng ồm ồm như tiếng sấm: "Núi Nga Mi không còn ai rồi sao? Võ giả cấp thông thần cũng dám đưa đến đây, có chết cũng vô ích!"
Cô gái mặc áo xanh chính là Dương Tinh Tinh! Dương Tinh Tinh hơi hơi khom người, thi lễ, nói: "Là tiểu nữ cầu xin sự tôn dẫn ta đến đây! Tiểu nữ tuy yếu, nhưng xuất thân từ Dương gia thành Trấn Tinh, là gia chủ đương thời của Dương gia. Tuy Dương gia đã sa sút, nhưng đã có lịch sử 300 năm tại thành Trấn Tinh, những cường giả như Tô Vân Phi, Chu Tinh Hà đều là trưởng bối của tiểu nữ. Nếu gặp phải người của thành Trấn Tinh, tiểu nữ có thể nói chuyện với họ..."
"Hừ!"
Có người không quan tâm. Dương Tinh Tinh cũng không nóng giận, nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ đến Vương Chiến Chi Địa, chỉ muốn tìm lại thi thể huynh trưởng... ngoài ra, tiểu nữ không mong gì khác..."
Bà lão cũng chậm rãi nói: "Huynh trưởng của Tinh Tinh chết ở đây, Dương gia cũng từng thăm dò nơi này nhiều năm, hiểu rõ nơi này hơn chúng ta, mọi người không cần phải để ý."
Tất cả mọi người không tiếp tục nữa. Cố Thanh đứng dậy, nhìn về phía vực cấp tám, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Dương gia có thù oán với Phương Bình. Gia chủ đời trước của Dương gia chết trong tay Trường Sinh Kiếm. Tuy Dương đạo hữu đi vào cùng bọn ta, nhưng thù riêng... hy vọng đạo hữu khắc chế."
Dương Tinh Tinh cắn răng, một lát sau mới nói: "Tiểu nữ sẽ không mang lại phiền phức cho các vị"
"Vậy thì tốt!"
Cố Thanh cười nói: "Đi thôi, nếu còn tiếp tục ở đây, e là sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Nói xong, cất bước tiến lên. Sau khi đi được hơn trăm mét, nơi bọn họ vừa đứng đột nhiên có hơn mười hai bàn tay xuất hiện từ lòng đất, vồ vào hư không, sau đó biến mất ở chỗ cũ. Mọi người kinh hãi, dồn dập nhìn về phía Cố Thanh. Hắn cảm ứng được từ trước, hay phán đoán được nơi đó có nguy hiểm? Cố Thanh không nói gì, tiếp tục tiến lên. Dọc đường, nhóm người không gặp quá nhiều nguy hiểm, thường là vừa đi qua thì nơi cũ mới xuất hiện nguy cơ.
Vực cấp sáu, cấp bảy, cấp tám cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm. Ở vực cấp chín, nhóm người Kỳ Huyễn Vũ vừa mới vào thì đã có người bị tách ra! Địa hình nơi đây thay đổi nhanh hơn ở các vực khác, lực hút dịch chuyển cũng mạnh hơn! Mấy vị cấp chín gần như chưa kịp phản kháng gì thì đã bị dịch chuyển đến chỗ khác. Không lâu sau, nơi xa xa vang lên tiếng động ầm ầm, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có người đã mất mạng! Sắc mặt Kỳ Huyễn Vũ không hề thay đổi, quét ra một thương, hư không rung chuyển. Địa hình thay đổi như chong chóng trước đó cũng chậm dần.
"Lối vào chiến trường không gian ở sâu trung tâm! Đừng tùy tiện đi vào, cũng đừng giao thủ với dư nghiệt của hai vương! Chúng ta đến trước một bước, chiếm thế chủ động, núp chờ các bên tranh đấu!"
Nói xong, Kỳ Huyễn Vũ khẽ quát: "Lát nữa lão phu sẽ rời đi, tìm cơ hội săn giết cường giả các phương! Các ngươi cẩn thân, đừng tùy tiện hành động!"
"Điện chủ, chúng ta đi với ngài!"
"Không cần, nhiều người vướng bận!"
Kỳ Huyễn Vũ lạnh lùng nói: "Nơi này cực kỳ hỗn loạn, là nguy hiểm, cũng là cơ hội! Chỉ cần có người bị dịch chuyển khỏi nhóm người, lão phu đều có thể tiêu diệt!"
Nói xong, trường thương xuất hiện giữa trời, một thương đột nhiên đâm xuyên một bộ thi khôi xuất hiện trong hư không. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, thi khôi nổ tung! Kỳ Huyễn Vũ nhẹ rên một tiếng, khẽ quát: "Chính các ngươi cẩn thân! Lúc này, bốn vương đình như thể chân tay, không thể nội chiến! Chỉ cần chúng ta không rối loạn đội hình, những phe khác không dám trêu chọc chúng ta!"
500 vị cường giả cấp chín! Không có phe phái nào mạnh hơn bọn họ! Dù ba phe còn lại hợp tác, Thần Lục cũng có thể đánh một trận ra trò! Mọi người dồn dập đáp lời, ba vương đình khác cũng có cường giả ở đây, lúc này, không ai nghi vấn. Kỳ Huyễn Vũ, hạng nhất bảng xếp hạng Phong Vân, người mạnh nhất Thần Lục. Mọi người còn phải hy vọng vào hắn để đối phó cường giả như Khổng Lệnh Viên, Lý Trường Sinh.
Các nơi đã vào Vương Chiến Chi Địa. Sâu bên trong Vương Chiến Chi Địa, tại một cung điện vô cùng to lớn bị rơi trên mặt đất! Cung điện có phần đổ nát, một nửa kiến trúc đều nằm sâu trong lòng đất.
Bên ngoài cánh cửa của cung điện khổng lồ, có vài bức tượng đá đứng lặng. Nơi này, vắng lặng hơn một ngàn năm, nhưng hôm nay lại có động tĩnh.
"Két..."
Tiếng mở cửa chói tai phá tan tĩnh lặng.
"Lộp bộp, răng rắc..."
Tiếng bước chân chỉnh tề xen lẫn tiếng thủy tinh vỡ vụn trên đất. Một đám chiến sĩ như mới từ dưới phần mộ bò lên, trên người mặc áo giáp, áo giáp của một số người đã rách nát từ lâu, vết máu bên trên lại chưa từng khô cạn. Nhưng giờ khắc này, nhóm binh sĩ nhìn như tử thi lại có uy thế lay trời.
"Chúng ta sống lại rồi!"
Một tiếng nỉ non khẽ vang từ miệng của cường giả giáp vàng dẫn đầu.
Có hai loại áo giáp: màu vàng và màu đỏ. Giáp đó hình như là binh sĩ, số lượng gần trăm người.
Cường giả giáp vàng không biết là thống lĩnh hay là đội trưởng, lúc này có năm, sáu người. Một đội quân sĩ trăm người chỉnh tề bước ra khỏi cung điện. Ngay sau đó, cùng nhau quay người. Năm, sáu vị cường giả giáp vàng dồn dập quỳ xuống đất, quân sĩ giáp đỏ cũng quỳ một chân trên đất.
"Vương! Mạt tướng nhất định thu về thủ cấp và bảo vật cho vương!"
Bên trong, cung điện cực kỳ yên tĩnh. Một lát sau, tiếng tang thương truyền ra: "Một triệu Quân Thần Đình, qua nhiều năm, chỉ còn lại các ngươi... các ngươi... có thể sống đến ngày đó sao?"
Trong số những cường giả giáp vàng, người đứng đầu hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt cực kỳ thanh thú, là một nam thanh niên. Nam thanh niên chống trường mâu xuống đất, cao giọng lạnh lùng nói: "Dám chiến đấu hết lòng vì vương! Thần Đình đại quân chinh chiến tam giới, đánh đâu thắng đó!"
"Nếu chết, chúng ta nguyện lưu lại tên trong Thần Đình của vương!"
Tiếng quát to vang tận mây xanh. Binh sĩ phía sau đồng thanh quát to: "Nguyện chịu chết vì vương!"
Cung điện lại rơi vào yên tĩnh. Một lát sau, bên trong cung điện lại có tiếng vang lên: "Đi giết địch! Vinh quang Thần Lục tồn tại ngàn đời! Dùng máu chư phương tế ngày chúng ta trở về!"
"Vâng!"
Thanh niên mặc giáp vàng lớn tiếng đáp lời. Dứt lời, rút trường mâu đang cắm dưới đất lên, một giọt máu tươi nhỏ tí tách rơi xuống mặt đất. Máu nhỏ xuống dưới, nặng tựa vạn cân, một giọt máu lại có thể làm mặt đất lún xuống! Máu đỏ tươi, là máu của cường giả Chân Thần trước khi chết! Trường mâu từng giết Chân Thần! Nam thanh niên xoay người, mắt lộ màu đỏ tươi, huyết quang chọc trời.
"Theo bản tướng giết địch!"
"Giết!"
Chỉ là trăm người, nhưng lại như đại quân cả triệu người, sát khí lay trời, bầu trời bị chiếu rọi thành màu đỏ máu. Tướng sĩ dưới trướng cầm mâu chỉ lên bầu trời, tầng mây phía chân trời phun trào, như thể một khắc sau sẽ bạo phát sức mạnh bản nguyên.
"Xuất phát!”
Thanh niên giáp vàng lại quát ầm lên, tiếng bước đi răng rắc lại vang lên, giống như là bước chân của cùng một người. Bước chân của trăm người không nhanh, nhưng mỗi một bước lại đi được mấy trăm mét. Nơi trăm người này bước qua, phía sau, mấy bức tượng đá điêu khắc đột nhiên động đậy. Tượng đá như sống lại, chúng nó cũng bước đi chỉnh tề, chậm rãi gia nhập đội ngũ phía trước. Một nhóm trăm người cộng thêm hơn mười bức điêu khắc chớp mắt biến mất ở bên ngoài cung điện.
Tại một nơi sâu xa bên trong cung điện, có tiếng vang lên.
"Thấy sao?”
“Có thể dùng!”
“Các cường giả bên ngoài thì sao?”
“Giết, giết một ít rồi tính tiếp!"
“Được!"
Tiếng trò chuyện dần dần yên tĩnh lại, rất nhanh, cung điện to lớn lại khôi phục tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận