Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1328

Nghe xong tên chiến pháp, Trương Đào lắc đầu, cũng không nói nữa, được rồi, kệ nó, thằng nhóc này muốn lấy tên gì thì lấy, bản thân hắn không cảm thấy xấu hổ, mình còn có thể nói gì.
Nhưng nếu Phương Bình thật muốn lưu truyền bộ chiến pháp này... Trương Đào cảm thấy, có lẽ người đời sau sẽ hiểu lầm.
Thôi, mặc kệ hắn, cũng không biết đó sẽ là chuyện của bao nhiêu năm sau nữa, thật coi Phương Bình như thầy của vạn đạo cũng không sao.
Sau khi an tĩnh một lát, đại sảnh lại khôi phục tiếng cười nói vui vẻ. Các Tông sư đều dở khóc dở cười, nhưng không kìm được bật cười.
Trong đám người, Trương Định Nam cầm chén rượu, cười như không cười nhìn Phương Bình.
Nghe nói người nào đó rất không hài lòng với các chiến pháp mà ông tự đặt tên, nhưng chiến pháp của ta có khó nghe hơn đi nữa, thì sao mà so được độ mặt dày với ngươi được?
...
Mọi người không muốn nhắc đến chuyện tên chiến pháp nữa.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía những người đã ra ngoài kia.
Trong đám người, một vị võ giả mặc quân trang, kim quang trên người đ phát sáng, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Thấy cảnh này, không ít người lắc đầu, ăn gian. Chắc chắn là ăn gian.
Nhiều người đi vào như vậy, mà người thu hoạch được vật chất bất diệt lại là người của Quân đội, người của quân đội thì thôi đi, hơn nữa còn là một cường giả quân đội người đang mang thương tích, đây không phải là ăn gian thì là gì? Rõ ràng thằng nhóc Phương Bình này đang lấy lòng Quân đội mà.
Phía quân đội, Lý Đức Dũng và Điền Mục đều tỏ vẻ hài lòng. Rất tốt! Làm tốt lắm!
Chờ nhìn thấy người thu hoạch được thần binh... các vị Tông sư cũng sắp chửi ầm lên, thằng khốn Phương Bình này thật quá đáng, lại chơi ăn gian.
Thu hoạch được thần binh, cũng không phải người trong Ma Võ mà là một nữ võ giả do Nam Vân Nguyệt mang tới. Đó là hậu duệ duy nhất của Nam Vân Nguyệt.
Vận mệnh của Nam Vân Nguyệt cũng nhiều thăng trầm, bà ta có người chị gái, cũng chính là nữ hiệu trưởng của trường quân đội Đệ Nhất, nhưng quan hệ giữa hai chị em cũng không hòa hợp lắm.
Mà bản thân Nam Vân Nguyệt, chồng mất sớm, con gái duy nhất cũng đã chết nhiều năm rồi. Lần này nữ võ giả được dẫn tới là cháu ngoại của bà ta, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà ta. Thần binh bị đối phương thu được... đây không phải gian lận thì là cái gì?
Phương Bình đã sắp xếp thật khéo.
Lấy lòng quân đội, lấy lòng Cục điều tra và truy bắt, bản thân lại là người của Bộ Giáo Dục, ba bộ bốn phủ, trấn thủ phương Nam còn là sư huynh của hắn...
Tiểu nhân vô sỉ! Uổng công chúng ta còn giúp ngươi suy diễn chiến pháp!
Nhưng chờ nhìn thấy người của bọn họ, ít nhiều đều có thu hoạch, người lấy được binh khí hợp kim cấp A cũng không ít, dù trong lòng mọi người có chút ghen ghét, nhưng cảm thấy có thể chấp nhận.
Giá trị của binh khí hợp kim cấp A cũng không nhỏ. Không ít người liếc thấy Phương Bình cười ngây ngô thì đều bất đắc dĩ bật cười.
Thằng nhóc này, thật khôn khéo.
Một màn này, xem như mọi người đều vui vẻ.
Tối thiểu, những người trẻ tuổi đi vào ít nhiều đều có thu hoạch.
Về phần người đầu tiên đi vào, Tần Phượng Thanh... hai tay trống trơn, lúc này đang ăn uống điên cuồng, trong lòng đã sớm mắng té tát Phương Bình: Đồ khốn! Đồ khốn vô sỉ!
Hắn là người đầu tiên đi vào, chạy thẳng đến thần binh, cũng đã nhìn thấy thần binh... nhưng thần binh lại chạy khỏi tầm mắt hắn, hắn đuổi theo nhưng không kịp. Sau đó hắn đi tìm vật chất bất diệt, cũng đã nhìn thấy, cũng đã trong tầm mắt... Kết quả tên khốn đó gian lận, một phòng nhỏ từ trên trời giáng xuống, trấn áp hắn.
Tần Phượng Thanh tức đến sắp thổ huyết.
Nào có chuyện như vậy.
Đã nói là công bằng cho mọi người, đã nói mỗi người dựa vào cơ duyên, làm sao lại vô sỉ như vậy?
"Ăn cho ngươi phá sản, cho ngươi sạt nghiệp!"
Tần Phượng Thanh ăn như hổ đói, lúc này, cũng chỉ có đồ ăn mới có thể an ủi trái tim bị thương của hắn.
...
Mà lúc này Phương Bình đã cùng đông đảo Tông sư nói đến chuyện bán đấu giá thần binh.
"Lần này, đấu giá thần binh cũng không phải vì kiếm tiền, cũng không phải bởi vì Ma Võ nhiều thần binh đến mức không có chỗ dùng, chủ yếu vẫn là vì tăng thêm thực lực của cường giả Hoa quốc."
Dứt lời, Phương Bình lại nghiêm túc nói: "Bộ trưởng Trương đã biết nguồn gốc của thần bình. Thật ra chúng ta cũng không có nhiều, lần này, ở trước mặt mọi người, ta tuyên bố, miễn phí quyên tặng Bộ Giáo Dục 30 thanh thần binh."
Phương Bình vừa nói xong, mọi người đều sững sờ. Ngay cả Lý Đức Dũng và Nam Vân Nguyệt cũng sững sờ.
30 thanh thần binh!
Phương Bình bình tĩnh nói: "Đương nhiên, không chỉ ta mình ta quyên tặng, Diêu Thành Quân của trường quân đội Đệ Nhất quyên tặng 10 thanh, Nam Võ Vương Kim Dương tặng 4 thanh, Ma Võ Lý Hàn Tùng tặng 4 thanh. Chúng ta xuất thân từ võ đại, có thành tựu, tất nhiên phải báo đáp võ đại, báo đáp Bộ Giáo Dục!
Ta hy vọng Bộ Giáo Dục có thể dùng các thần binh này cho các Tông sư ở võ đại. Bọn họ cẩn trọng, dạy học trồng người, văn có thể an bang, võ có thể định quốc. Cuộc chiến Thiên Nam lần trước, nhiều hiệu trưởng võ đại đã hy sinh... Học trò đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng đau đớn!
Bây giờ, bọn học trò có thu hoạch, cũng hy vọng võ đại chúng ta giảm được số lượng người hy sinh..."
Phương Bình vừa dứt lời, ánh mắt một số Tông sư cũng trở nên phức tạp, ở đây có không ít Tông sư của võ đại.
Trương Đào liếc nhìn Phương Bình, lần nữa bất đắc dĩ.
Thằng nhóc này, thật biết kéo quân, kéo bè phái!
30 thanh thần binh, cho Tông sư võ đại hay là cho Tông sư quân Võ An?
Không, ít nhiều cũng phải chia một chút cho các bộ ngành khác, cùng lắm ông chỉ giữ lại được một nửa, 15 thanh.
Nhưng Tông sư võ đại không ít, phải chia bao nhiêu?
Nhưng mặc kệ là Tông sư võ đại hay là Tông sư quân Võ An đều là người của Bộ Giáo Dục, Trương Đào cũng chẳng buồn lên tiếng.
Nhưng thằng nhóc này thật biết bán ân tình. Một thứ, hắn có thể bán mấy lần ân tình. Mình sẽ cảm kích chứ?
Tông sư võ đại sẽ cảm kích?
Tông sư võ đại khác dù không cầm được thần binh, đều phải cảm kích.
Giờ hơn non nửa Tông sư của Hoa quốc đều thiếu nợ nhân tình thằng nhóc này. Lần trước, trận Thiên Nam đã vậy, lần này lại như vậy.
Phương Bình còn chưa nói xong, tiếp tục nói: "Ngoài quyên tặng 30 thanh, lần này chúng ta sẽ bán đấu giá 30 thanh! Giá cả không cần cao lắm, nếu các tiền bối thấy khó xử, có thể trả trước một nửa, còn một nửa thì viết giấy nợ, chỉ là hình thức, ta cũng không có ý kiến!
Đấu giá chỉ là hình thức, dù sao không đủ cho tất cả mọi người nên chúng ta cũng chỉ có thể áp dụng cách này để điều hòa, cố hết sức để mọi người không cần nỗ lực nhiều vẫn có thể cầm được thần binh.
Những người làm học trò như bọn ta cũng không hy vọng nhìn thấy các sư trưởng tay không tấc sắt đi ra đất chiến trường."
Phương Bình chua xót nói, dường như bản thân không thể tặng cho mỗi người một thanh thần binh là có lỗi lớn.
Trong đám người, mấy người Ngô Khuê Sơn nghe vậy đều cảm thấy mệt mỏi.
Gần được rồi!
Nói thêm nữa, Phương Bình ngươi đều sắp thành thánh nhân rồi.
Một bữa tiệc Tông sư, đến bây giờ, đều sắp thành buổi độc diễn của Phương Bình rồi, khát khao lên sân khấu của thằng nhóc này thật… mẹ nó mãnh liệt.
Không cho Phương Bình cơ hội tiếp tục nói chuyện, lúc này, Ngô Khuê Sơn ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Trương Đào, mở miệng nói: "Xét thấy Phương Bình đột phá tới cấp bảy, không thích hợp đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo Ma Võ nữa. Hiện hội đồng nhà trường đưa ra quyết định, để Trần Vân Hi đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo. Còn Phương Bình, trở thành phó hiệu trưởng thực tập của Ma Đô Võ Đại."
Lời này vừa ra, không ít người vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
Phương Bình trở thành cường giả cấp bảy, Ma Võ muốn giữ lại Phương Bình, ít nhiều cũng phải bỏ ra một chút.
Mặc dù hầu như chưa từng nghe phó hiệu trưởng võ đại 20 tuổi, nhưng năm đó, khi thành lập Ma Võ, lão hiệu trưởng cũng không lớn tuổi lắm đã đảm nhiệm chức hiệu trưởng rồi.
Tình huống đặc biệt thì được đối đãi đặc biệt, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Trong đám người, Phương Bình cười khom người gửi tới lời cảm ơn, trong lòng lại thầm mắng.
Lão Ngô quá gian xảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận