Toàn Cầu Cao Võ

Chương 537: Võ giả Bắc Cương

Võ giả dưới cấp Tông sư, có thể không cảm nhận được hạt năng lượng.
Nhưng lúc mọi người tu luyện, nếu thật sự so sánh, sẽ phát hiện, ở nơi có năng lượng đầy đủ, tốc độ khôi phục khí huyết sẽ tăng nhanh, tu luyện Rèn Luyện Pháp, xương cốt, khí huyết đều sẽ dễ dàng hơn một chút.
Cũng giống như công năng của phòng năng lượng tại Ma Võ vậy.
Một năm qua, nồng độ năng lượng tại Nam Giang vẫn luôn tăng lên, mặc dù mức độ rất nhỏ, nhưng chuyện tu luyện nhanh hơn là chuyện có thật không thể chối cãi.
Võ đại hằng năm đều tăng cao số lượng chiêu sinh, điều này có liên quan đến trình độ sinh hoạt và nồng độ năng lượng tăng cao.
Nghe Phương Bình nói như vậy, Phương Viên cũng hơi khổ não, phồng phồng miệng.
Phương Bình thấy vậy, hơi ngứa tay, nhéo nhéo má con bé, cười nói: "Cố gắng nỗ lực nhiều vào, tranh thủ hoàn thành một lần tôi cốt. Từ giờ đến lúc khai giảng còn một thời gian nữa, nếu cố gắng, trước khi khai giảng có hy vọng hoàn thành một lần tôi cốt. Nhưng mà anh hai lúc đó hẳn cũng đã lên cấp bốn rồi."
"Phương Bình, anh thật sự sắp vào cấp bốn rồi?"
Phương Viên bây giờ cũng không hoàn toàn mù mờ về giới võ đạo nữa, vẫn hơi chấn động nói: "Nhanh thật!"
Lúc Phương Bình còn chưa phải là võ giả, cô bé đã được cậu dạy tu luyện thung công rồi.
Đến khi Phương Bình thành võ giả, hiện tại là đỉnh cấp ba, cô bé vẫn chưa đột phá giới hạn 150 cal để hoàn thành lần đầu tôi cốt, Phương Bình đã sắp lên cấp bốn rồi.
"Không kém bao nhiêu đâu, lần này kết thúc hành trình khiêu chiến, anh nên lên cấp bốn rồi."
Phương Bình nói xong, lại nói: "Tháng sau, bảng xếp hạng cấp bốn cấp năm có thể được công khai, thừa cơ hội này, anh em nên ở lại trên bảng xếp hạng cấp ba thêm mấy ngày. Nếu không, chờ lần sau lên bảng xếp hạng, chắc phải mấy tháng nữa."
Phương Bình nói nghe như đó là một chuyện rất đáng tiếc, phải chờ thời gian thật lâu vậy.
Phương Viên cũng không quá để ý, cũng không biết những người khác nghe được, có thể sẽ tức chết.
Từ lúc lên cấp bốn, đến khi lên bảng xếp hạng, ý tứ Phương Bình rất rõ ràng, mấy tháng là đủ rồi. Mấy tháng sau, cậu cũng sẽ là một cái tên vô địch ở bảng xếp hạng cấp bốn.
Đối với bảng xếp hạng, Phương Viên cũng rất hiếu kỳ, cô bé mở to hai mắt nói: "Võ giả cấp bốn ở Hoa Quốc chúng ta nhiều không ạ?"
Phương Bình lắc đầu, cười nói: "Không rõ lắm, cụ thể bao nhiêu không biết, nhưng mà võ giả trung cấp đại khái chừng 100 ngàn người, cấp bốn chắc cũng khoảng 80 ngàn đến 90 ngàn người."
Võ giả Hoa Quốc ngày càng nhiều, chỉ cần không chết trận nhiều hơn bây giờ, thì số lượng đó vẫn đang tăng lên.
Dưới sự thúc đẩy của chính phủ, số lượng quần thể võ giả đã và đang nhanh chóng tăng lên.
Võ giả sơ cấp chừng triệu người, vẫn đang từ từ tăng trưởng.
Võ giả trung cấp, 100 ngàn người vẫn có.
Nói đến số lượng, võ giả trung cấp ở Quân đội là nhiều nhất, nhưng hầu như đều ở địa quật. Ở các phủ Tổng đốc, phủ Đề đốc cũng có một số võ giả trung cấp.
Trấn Thủ Phủ, cũng có một nhóm.
Mà trung ương chính phủ, đừng thấy bọn họ không có động tĩnh gì, ngay cả Tông sư bảng, Tông sư được ghi danh trên đó cũng không nhiều, nhưng võ giả trung cấp trực thuộc trung ương chính phủ cũng không phải số ít.
Quân bộ mạnh như thế, cũng không thể khiến Hoa Quốc thành một quốc gia quân đội, bởi vì có liên quan đến sức mạnh của trung ương chính phủ.
Cộng thêm một nhóm võ giả xã hội, 100 ngàn võ giả trung cấp, đây là phán đoán của Phương Bình.
Võ giả cấp bốn không ít, Phương Bình trở thành võ giả cấp bốn sơ kỳ, dù có đánh đến mức vô địch cấp ba, e cũng rất khó có thể tiến vào bảng xếp hạng chiến lực cấp bốn.
"Nhiều như vậy!"
Phương Viên hiếm lạ nói: "Vậy Dương Thành của chúng ta vì sao lại không nghe nói có võ giả trung cấp, còn nữa, Tông sư cũng thật ít, tổng cộng mới có 106 người...'"
Phương Bình bật cười, lắc đầu nói: "Đừng tin bảng xếp hạng kia, hiện tại, Tông sư trên bảng xếp hạng chỉ là một phần mà thôi, Tông sư ở Hoa Quốc rất nhiều, hơn 300 người.
Mặt khác, Tông sư cũng mạnh hơn trong tưởng tượng của em nhiều.
Anh hai em bây giờ mạnh chứ?"
"Ừm!"
Phương Viên liền vội vàng gật đầu, Phương Bình rất lợi hại, không ai dám nói Phương Bình không lợi hại.
"Nhưng nếu như gặp phải Tông sư, chỉ một ánh mắt cũng đủ giết chết anh rồi. Hiện tại, thực ra anh cũng có thể đạp không, nhưng chẳng qua chỉ dựa vào cường độ cơ thể và thung công nên mới có thể đạp không ngắn ngủi giây lát, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống.
Nhưng thật đến cảnh giới Tông sư, bọn họ có thể bay lượn trên bầu trời, thật sự bay được trên trời, cưỡi mây đạp gió.
Tông sư, mới thật sự là thần tiên trong loài người, nhóc con, muốn bay lên trời thì phải cố gắng lên, trở thành Tông sư, em cũng có thể làm được.
Phương Viên ngóng trông: "Vậy chẳng phải đó chính là thế giới của thần tiên ư? Giống như trên tivi vậy… Nếu như hội Viên Bình có thể xuất hiện ba ngàn Tông sư, anh, vậy có phải có thể xây dựng thiên cung trên trời luôn phải không? Có thể đứng hàng tiên ban…"
Sắc mặt Phương Bình cứng đờ!
Ba ngàn Tông sư?
Em không đùa anh chứ?
Hoa Quốc tích lũy biết bao năm, được bao nhiêu Tông sư?
Nha đầu này, cả ngày nghĩ linh tinh, mơ mộng cái gì không biết, nếu thật có ba ngàn Tông sư, Phương Bình chắc chắn không nghi ngờ, hiện tại Hoa Quốc lập tức sẽ tiến công địa quật, ít nhất san bằng hơn một nửa lối vào địa quật, dù có tổn thất nặng nề cũng không hối tiếc.
Mặc kệ nha đầu này, Phương Bình thu dọn đồ, cầm trường đao, cất bước xuống lầu.
"Anh đi đây, chăm sóc ba mẹ cho tốt, còn nữa, đừng đi đến thành phố Thụy An, nhớ kỹ đó! Hiện tại võ giả tà giáo xuất hiện ở Thụy An những mấy chục ngàn người, em đi rồi, chẳng ai cứu em đâu!"
Phương Bình hù dọa em gái một câu, Phương Viên hết sức sợ hãi, Thụy An có những mấy chục ngàn võ giả tà giáo?
"Anh... Anh muốn đi Thụy An?"
"Anh không đi, dù sao em biết như vậy là được, đừng nói với người khác. Nếu như bạn bè em muốn đi qua đó, cũng không cần để ý, bên kia có người canh chừng, nhưng mà không cho phép em đi."
"Dạ, em khẳng định sẽ không đi!"
Phương Viên vội vàng gật gật đầu, kẻ ngu mới đi, những mấy chục ngàn võ giả, thật đáng sợ.
"Đi đây!"
...
Chào tạm biệt Phương Viên, Phương Bình nhanh chóng lát xe rời đi.
Mục tiêu, tỉnh Bắc Cương!
Hai đại cường giả của Quân đội đều đến từ Quân khu Bắc Cương.
Bắc Cương không có trường võ đại danh tiếng nào, nhưng có trường quân đội, trường Quân đội Bắc Cương.
Ngoại trừ trường Quân đội Bắc Cương, nơi này còn một trường chuyên dạy võ, Bắc Cương Võ Đại.
Phương Bình không hiểu lắm về Bắc Cương Võ Đại, nhưng cậu quen một vài học sinh của Bắc Cương Võ Đại - Tôn Minh Vũ - ngày đó là đội trưởng Liên Minh Võ Đại, võ giả cấp hai.
Kết quả, sau một trận thi đấu giao lưu, cậu ta bị Hàn Húc chém đứt tay trái.
Lương Nguy Diệu cũng xuất thân từ Bắc Cương Võ Đại, ai cũng nói Phương Bình đánh nữ võ giả rất hung tàn, đó là bởi vì mọi người đã quên Lương Nguy Diệu, người này kém chút nữa một quyền đánh lõm ngực Lý Nhiên, thực lực cũng cực mạnh.
Phương Bình cảm thấy, danh tiếng của mình không tốt là bởi vì cậu quá mạnh, khiến người khác ganh tỵ ao ước, nếu không thì tại sao không ai nói Lương Nguy Diệu hung tàn?
Hai vị võ giả đến từ Bắc Cương Võ Đại, chiến pháp rất hung tàn, tàn nhẫn với kẻ địch, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Võ giả Bắc Cương có thể không có thực lực quá mạnh, Tông sư cũng không nhiều, nhưng sức chiến đấu của Võ giả Bắc Cương lại rất mạnh, bởi vì bọn họ quanh năm xuống địa quật.
Đường nối vào Bắc Cương địa quật, hầu như đều do người tỉnh Bắc Cương trấn thủ.
Lương Nguy Diệu cấp một, Tôn Minh Vũ cấp hai, thực ra đều đã từng xuống địa quật.
Đổi thành những nơi khác, căn bản mọi người sẽ không để những võ giả cấp một cấp hai thế này xuống địa quật chịu chết, Bắc Cương hoàn toàn ngược lại, càng là thiên tài, càng phải xuống địa quật sớm, tuyệt đối không cho phép lười biếng.
Cho nên trường Quân đội Bắc Cương đào tạo ra được hai vị cường giả đỉnh cấp ba cũng có mấy phần liên quan đến điều này.
...
Bắc Cương không gần Nam Giang, Phương Bình lái xe không nghỉ ngơi, một ngày một đêm, chạy gần 1500 km, mới đến được tỉnh Bắc Cương.
Ngày mùng 7 tháng 8, Phương Bình đến cổng trường Bắc Cương Võ Đại.
Cậu vừa mới xuống xe, ở cổng trường, bỗng có người hô to: "Phương Bình đến rồi, thông báo cho các học viên đỉnh cấp ba, chiến!"
"Chiến!"
"Học viên đỉnh cấp ba, xuất chiến!"
"Phương Bình ở đâu?"
"Tôi đánh hắn trước, đừng ai tranh với tôi!"
"..."
Bắc Cương Võ Đại, chớp mắt sôi trào, từng nhóm học viên cầm binh khí trong tay, nhanh chóng chạy ra cổng trường.
Một ít đạo sư đạp không, quát lên: "Toàn lực ứng phó, Bắc Cương không có kẻ nhu nhược!"
"Đánh bại Phương Bình, trọng thưởng!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận