Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2395: Khóc Không Ngừng

Thấy bà điện Nguyệt Linh cũng rời đi, phe hai vương, Thiên Thực Vương cười nhạt: "Ở đây xem kịch chi bằng qua bên kia xem, bên kia có lẽ càng thú vị!"
Dứt lời, hắn vung tay lên, ôm lấy những Chân Thần bên dưới, dồn dập đuổi theo Phương Bình. Chưa hết, Long Đế cũng gầm lên, Thương Miêu nói hắn phải bảo vệ Phương Bình, hiện tại Phương Bình rời đi, hắn cũng phải đi qua xem một chút! Thế là, Long Đế mang đối thủ di dời chiến trường đến bên kia. Thế cuộc vừa rồi còn hỗn loạn không gì sánh được chớp mắt có chuyển biến tốt hơn. Lúc này, ngoại trừ Lê Chử còn đang đứng ở trên không, thì còn lại Mạc Vấn Kiếm đang chiến đấu với sáu vị Đế Tôn, Trường Đào đánh với ba vị Đế Tôn, và nhóm người nhân loại đang đánh với người phe địa quật. Trương Đào có vẻ hơi bất ngờ! Đệch, vậy cũng được? Biết sớm như vậy... ông đây đã thẳng thắn dẫn một mình Phương Bình đến là được, sau đó kéo tất cả mọi người chạy về phía cạm bẫy đã sắp đặt sẵn, có lẽ còn có thể trực tiếp khiến mọi người nhảy vào trong bẫy!
"Từ khi nào mà năng lực kéo quái của hắn mạnh như vậy?”
Trương Đào thầm cười khổ! Thật ra ông cũng biết chuyện này có liên quan đến mình. Địa quật và nhân loại chém giết quá khốc liệt, quá nhiều Chấn Vương và tuyệt đỉnh mất mạng. Những người kia tạm thời nhìn không thấu thế cuộc như thế nào, không muốn dính líu, nên lúc này mới kéo nhau đi tìm Phương Bình. Nhưng bất kể như thế nào, Phương Bình giúp ông kéo đi hơn một nửa cường giả là sự thật. Trong lúc Trương Đào còn suy nghĩ, xa xa, Phương Bình chửi điên cuồng: "Đệch, sao nhiều người vậy! Ta chỉ mới cấp chín, có cần phải vậy không?"
Phương Bình lúc này sợ đến sắp nứt cả tim gan! Không phải chỉ có mấy người thôi sao? Sao phía sau lại có gần trăm hơi thở của cường giả rồi! Hắn không chạy lại cấp Đế, đừng nói cấp Đế, Chân Thần mạnh một chút cũng không chạy nổi. Lúc này, Phương Bình hận mình không thể mọc thêm mấy cái chân nữa để chạy cho mau. Ưu thế duy nhất của hắn lúc này chính là hắn có thể đánh tan hư không, chạy trốn trong vết nứt hư không. Phương Bình thu lại hơi thở, trốn vào vết nứt, những người kia cũng không biết hắn chạy theo hướng nào, trừ khi hắn chạy từ trong vết nứt ra. Nhưng dù như thế, mấy vị cấp Đế phía sau cũng ngày càng gần, ngày càng gần, thậm chí đã bắt đầu cách không ra tay với hắn. Thời khắc này, tại địa quật Kinh Đô đang có một màn trình diễn"
khiến mọi người khó mà tin được. Một người mặc áo giáp có 2 đầu, thực lực tuy mạnh, nhưng lại bị hơn trăm cường giả mạnh hơn truy sát! Người có năng lực thu hút nhiều hận thù như vậy, một số cường giả địa quật chỉ mới nghe qua một người - Phương Bình của Phục Sinh Chi Địa. Mỗi lần người này xuất hiện tại địa quật thì đều có một màn gần giống như vậy xuất hiện.
"Phương Bình!”
Một tiếng sắc bén vang lên, Lý Hàn Tùng lắc đầu điên cuồng, hét lớn: "Không bảo người dẫn theo mấy tên này!"
Bọn ta tìm người là muốn giúp người mạnh mẽ một chút, tiêu diệt một hai Chân Thần rồi tính tiếp. Chứ ai kêu ngươi du hơn trăm cường giả truy sát bọn mình! Lý Hàn Tùng sợ hãi! Phía sau, từng luồng khí tức nối liền trời đất, khiến cả địa quật Kinh Đô phải rung động. Trong nháy mắt này, người bình thường địa quật có lẽ chết hết rồi! Những cường giả này không quan tâm đến việc thu lại uy thế. Lúc đại chiến, ai mà rảnh quan tâm đến nhóm người bình thường kia?
Từ thời khắc những người này tiến vào, địa quật Kinh Đô xem như bị hủy diệt. Quá nhiều uy thế! Uy thế của một hai người có lẽ còn không diệt được địa quật Kinh Đô, không diệt được ngoại vực, nhưng hiện tại, đâu phải chỉ có một hai người. Phương Bình tức mình, miệng mắng to: “Vớ vẩn, các ngươi mang theo thần khí đến, người ta không bị cám dỗ mới là lạ đó?”
Trước lúc ra tay hẳn là nên cân nhắc đến, bây giờ còn nói mát cái quái gì, có tin ta dời đầu người ra đằng sau lưng cho người hưởng hết không? 4 thanh thần khí! Không nói những thứ khác, chỉ riêng cái này cũng đã đủ khiến nhóm cấp đế kia điên cuồng rồi. Phương Bình cầm một thanh Trảm Thần Đao thôi đã trở thành một phần tâm điểm chú ý. Bây giờ thì hay rồi, hắn đang cầm thần khí đánh xa - Chiến Thần Cung, thần khí công kích tinh thần - Diệt Thần Thương, thần khí phòng ngự - Đế Khải, còn cả thần khí cận chiến - Trảm Thần Đao! Nếu một vị cấp Để có được mở thần khí này, thực lực sẽ lập tức tăng lên mấy phần. Lúc này, phía sau lưng Phương Bình rền vang tiếng nổ, Phương Bình hộc máu tươi, cảm giác cả người như muốn nổ tung! Có cấp Đế tấn công hắn! Tuy có thần khải ngăn cản, nhưng hắn vẫn không chịu được. Phương Bình sợ hãi hét lớn: “Không thể giết ta! Ta chết rồi, sẽ không còn tin tức về hoàng tử, chiến pháp của Tứ Đế và Hoàng Giả cũng không còn, các ngươi có thể bắt sống ta!”
Nghe vậy, toàn thế giới đều yên tĩnh. Lần đầu tiên thấy người bị truy sát có yêu cầu là thế này. Nhưng nghĩ lại thì... Có lý! Nguyệt Linh cũng giận dữ hét: “Ai dám giết hắn! ?”
Giết Phương Bình, bà biết đi đầu tìm di hài. Giống như Trương Đào, ai biết Phương Bình có đặt di hài vào nhẫn chứa đồ hay không, dù bỏ vào, ai biết cuối cùng có bị hủy hay không! Lần này, mấy vị Đế Tôn chạy trước hơi thu tay một chút. Bắt sống thằng nhóc này là được! Đường đường là cấp Đế, bắt hay giết đều dễ như nhau, không khác mấy. Tấn công phía sau yếu đi một chút, Phương Bình cũng có cơ hội thở lấy hơi, nhưng ngay sau đó, Phương Bình cũng không bình tĩnh nổi, người càng ngày đuổi đến càng gần! Cường giả cấp Đế này đều trực tiếp đánh tan không gian mà truy sát! Đi một bước ngàn dặm! Đương nhiên, không phải vị Đế Tôn nào cũng có thể khống chế chính xác, nhất là cự ly ngắn, càng dễ sai lệch. Nhờ vậy, Phương Bình mới tránh được một kiếp, không rơi vào tay bọn họ. Nhưng người những này dần dần vây quanh Phương Bình. Phía trước, thậm chí có cường giả đã đánh ra một con đường, chờ hắn tự chui đầu vào lưới. Phương Bình bất đắc dĩ, thực lực chênh lệch lớn như vậy, chạy cũng khó mà chạy nổi. Bây giờ phải làm sao đây?
"Như vậy không ổn, sớm muộn sẽ bị bắt được, e là ta không chạy được đến Cấm Kỵ Hải!"
Lý Hàn Tùng nghe vậy, lập tức nói: “Đào đường hầm dưới đất, đào hầm bỏ chạy! Bọn họ sẽ không dám quá ác, nếu đánh chết người thì làm sao bây giờ, đừng do dự!”
“Đào hầm...”
Phương Bình kém chút chửi ầm lên, ta hiện tại có thực lực tuyệt đỉnh, người bảo ta đào hầm chạy? Từ cấp ba đến cấp tám ta đều đào hầm chạy, khó khăn lắm bây giờ mới được chạy trốn như người bình thường, người bảo ta tiếp tục đào hầm?
"Không có tác dụng, đối với bọn họ mà nói, hầu như không có cản trở nào...”
“Ngươi không phải có thể thu lại hơi thở sao?”
Lý Hàn Tùng cuống lên, phía trước có người chờ rồi kìa, mau đào hầm đi! Phương Bình cũng cuống, ngay sau đó, hắn trực tiếp rơi tự do xuống lòng đất, gầm lớn: “Đừng đánh bừa, nếu ông đây bị đánh chết thì chẳng còn gì đâu!”
Dứt lời, Phương Bình chớp mắt trốn vào lòng đất. Với thực lực bây giờ của hắn, dù phía trước là sắt thép thì cũng dễ dàng phá nát. Phương Bình biến mất dưới mặt đất, không còn hơi thở, mấy vị Đế Tôn hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu. Có một vị Đế Tôn cười nói: "Phương Bình có phải là quá xem thường chúng ta không vậy?"
"Người Tân Võ chắc là không có kiến thức."
Thời khắc này, một vị Đế Tôn nở nụ cười, sau đó khẽ quát một tiếng, đập xuống một chưởng. Trong chu vi hơn mười dặm, mặt đất trực tiếp sụp xuống, bùn đất biến mất. Bên kia, một vị Đế Tôn nhẹ nhàng giậm chân, mặt đất sụp xuống không ngừng rung động, ầm ầm... Rất nhiều vật cứng bị chấn động ép lên bề mặt. Cùng lúc, Phương Bình xăm mặt, trực tiếp bị mặt đất ép lên bên trên. Phương Bình mắng cái đầu trên cánh tay: "Ngươi nói đào hầm chạy, đó, nhìn xem bây giờ ra sao?".
Những Đế Tôn này không phải là kẻ địch cũ của hắn. Tùy ý ra tay, chuyện hắn đào hầm lập tức trở thành trò cười. Người người này còn chẳng cần phải xuống đất, Phương Bình đã bị ép ra ngoài. Hắn không ra cũng không được, bùn đất quanh người rung động chẳng khác nào sóng siêu âm, hắn không ra thì càng khác người, chớp mắt sẽ bị phát hiện ngay. Lý Hàn Tùng lần này cũng không nói gì, cười khổ: “Vậy thì chờ bị tóm thôi chứ biết sao?”
Chạy không được rồi! Dù năng lực kéo quái mạnh, nhưng Phương Bình chạy không được thì cũng không có cách nào. Dù tốc độ của họ đã cực nhanh, nhưng lúc này chỉ mới rời khỏi Ngự Hải Sơn không tới trăm dặm. Còn cách Cấm Kỵ Hải gần 2000 dặm đường. Không cần 2000 dặm, nhiều nhất trăm dặm, Phương Bình sẽ bị hơn trăm cường giả vây ở giữa như xem xiếc khỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận