Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1817: Thực Lực Mới Của Ma Võ

"Nhưng nếu đã có lần thứ nhất, thì sẽ không có ai đi đánh cược nữa. Vấn đề là bây giờ cũng không thể tạo ra cục diện như lúc trước, nếu làm như thế, sẽ bại lộ tất cả, sai giờ là sẽ không đánh được nữa. Nếu không được Chân Vương địa quật đồng ý, ngươi không thể cướp đoạt mỏ quặng của bọn họ.
Bọn họ tình nguyện phá huỷ, cũng sẽ không cho nhân loại. Tuy nhiên vẫn có một số mỏ khoáng nhỏ ở các trấn phụ thuộc có thể lấy được, chúng ta có thể lấy những cái đó, đó cũng là nguồn tài nguyên chủ yếu của chúng ta những năm gần đây.”
Phương Bình cau mày, nếu thế thì đương nhiên không thể cướp khoáng được, thu hoạch sau khi lấy lại Ma Đô địa quật cũng sẽ có hạn.
Nghĩ một hồi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Có lẽ... Có thể thử một lần! Bộ trưởng, ta muốn đến Giới Vực ở Ma Đô địa quật, Giảo còn chưa chết! Lần trước nó suýt chết trong tay Hòe Vương, tất nhiên sẽ không cam lòng! Ta đi liên lạc Giảo... có lẽ có thể lợi dụng một nhóm yêu tộc!
Không cần chúng nó chính diện tham chiến, chúng ta cứ việc đánh nhau, để đám yêu tộc đó đi phá thành, yêu tộc trong cấm địa không dám làm... Nhưng yêu tộc trong Giới Vực thì sao?"
Mắt Phương Bình lóe sáng, nói: "Giới Vực cũng có rất nhiều yêu tộc, nếu như đại chiến xảy ra, bọn nó ra khỏi Giới Vực, đánh giết các thành trì lớn, cướp đoạt mỏ quặng... Chân Vương chắc sẽ không dám tùy tiện càn quét yêu tộc đúng không?"
Mọi người đều dại ra, ngươi còn muốn liên lạc Giảo hả?
Lần trước bị ngươi hại suýt chút là mất mạng, bây giờ nó còn sống không cũng khó nói. Lúc đó, Hòe Vương đánh một quyền khiến kim thân của nó nổ tung, thật sự còn sống sao? Dù có còn sống, nó vẫn muốn tiếp tục hợp tác với ngươi sao?
Hơn nữa Giảo chỉ là yêu tộc cấp tám, chưa chắc đã có thể thay đổi được gì. Tuy Giới Vực có yêu tộc, nhưng trong tình huống bình thường, chúng tuyệt đối sẽ không ra khỏi Giới Vực, Phương Bình cũng không phải Yêu Vương, làm sao có thể đàm phán với bọn nó?
"Giảo..." Phương Bình không đề cập tới, Trương Đào cũng sắp quên mất con yêu thú này.
Nghe thấy Phương Bình nói muốn vào Giới Vực tìm con yêu thú này hợp tác, Trương Đào bật cười nói: "Ngươi không hại chết nó thì không chịu dừng đúng không?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Hợp tác mà thôi! Giảo thật ra cũng không ngốc, có chỗ tốt nó mới làm! Chúng ta giết người, nó đi cướp khoáng, lần này dễ cướp khoáng hơn lần trước nhiều! Nếu như có thể cướp được cả 12 mỏ quặng thì giàu to!"
Phương Bình liếm môi một cái, cười nói: "Giảo cướp khoáng xong sẽ trở về Giới Vực, nhưng nó có giữ được không? Nó không có nhẫn chứa đồ, có thể hấp thu được bao nhiêu chứ? Đánh nhau xong, ta lại đến Giới Vực dạo một vòng, trực tiếp thu những mỏ khoáng kia... Xoay tay một cái, mỏ khoáng sẽ là của chúng ta!"
Mọi người dồn dập nhìn về phía hắn, má ơi, ngươi thật xấu xa!
Lần trước suýt nữa là đã hố chết con yêu thú kia, lần này lại đào hố hại nó.
Còn chuyện Phương Bình làm sao vào được Giới Vực, không đi đường nối thì cũng chỉ có thể đi Ngự Hải Sơn, có lẽ còn có thể trong ứng ngoài hợp. Hơn nữa, bây giờ còn chưa khai chiến, ngươi cũng đã sắp xếp thu lấy mỏ quặng, thật là tự tin.
Trương Đào suy nghĩ một chút nói: "Tính sau đi, Ma Võ còn chưa xác định được, việc này cũng cần phải bàn bạc với nhiều bên, mấy ngày sau ta sẽ cho các ngươi câu trả lời!"
"Được." Phương Bình đáp một tiếng, cũng không nói thêm, việc này đúng là không phải vỗ đầu một cái là có thể quyết định.
Hắn mong muốn Ma Võ có thể đơn độc lấy lại Ma Đô địa quật, nhưng chưa chắc đã khả thi. Có lẽ... Còn phải cần một nhóm viện quân nữa mới được!
"Lão Vương ở Nam Võ, lão Diêu ở trường quân đội Đệ Nhất... Hai tên này đều là người cầm lái trong trường, có lẽ lần này cũng nên nhờ vả rồi!"
...
Trong phòng tiếp khách, mọi người đã bàn bạc xong.
Trương Đào cũng không ở lại lâu, trước khi đi, có nói với Phương Bình: "Ngươi muốn vào Ma Đô địa quật, khá là khó. Hiện tại Chân Vương ở Ma Đô địa quật vẫn đang canh chừng rất kỹ, nếu ngươi muốn vào từ lối vào, lại giả mạo người khác... Khó!"
Phương Bình cười nói: "Ta tính rồi, không thông qua lối vào cũng được, chỉ cần có tuyệt đỉnh đồng ý đưa ta vào thông qua Ngự Hải Sơn là được."
Ngự Hải Sơn chính là ranh giới phân chia trong và ngoài địa quật. Chỉ cần lúc tuyệt đỉnh xuyên qua Ngự Hải Sơn mang theo Phương Bình, bảo vệ hắn không bị vết nứt không gian tổn thương, còn hắn thì thu lại hơi thở, sẽ không có ai biết.
Trương Đào nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, thằng nhóc này bắt đầu tính tới nhờ vả Chiến Vương rồi? Cũng không nói muốn mình đưa đi.
Trương Đào không nói nữa, cười cợt trực tiếp rời đi, cũng không phát hiện Phương Bình đã đến cấp tám bảy tầng kim thân.
Sau khi hắn đi rồi, Phương Bình nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: "Các vị lão sư đều phải chuẩn bị một chút, củng cố cảnh giới, bế quan. Chúng ta bắt buộc phải phản công."
Nói xong, mọi người chia nhau quay về. Lần này tuy có không ít người đột phá, nhưng không ai có ý muốn mở tiệc Tông sư, Hoàng Cảnh vừa mới mất, mọi người cũng không có tâm tư này.
Thấy bọn họ đi rồi, lão Lý vẫn còn ở lại, liếc mắt nhìn Phương Bình, mở miệng nói: "Nhiều người nhiều miệng, bây giờ đã xác định thời gian phản công, không sợ bị lọt thông tin sao?"
Phương Bình cười nói: "Thời gian cũng không xác định, ta chỉ nói đại khái thôi, có thể sẽ sớm, cũng có thể sẽ kéo dài, phải xem tình hình nữa."
Nói xong, Phương Bình vừa định nói tiếp thì Trần Vân Hi đã vội vã chạy tới. Nhìn thấy Trần Vân Hi, Phương Bình lập tức ý thức được điều gì đó. Đúng như dự đoán, Trần Vân Hi vừa thấy Phương Bình đã vội vàng nói: "Lão sư tỉnh rồi!"
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, từ khi Lữ Phượng Nhu trở về đến hiện tại, vẫn luôn hôn mê, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi.
Phương Bình và lão Lý vội vã đi đến phòng tu luyện.

Trong phòng tu luyện, sắc mặt Lữ Phượng Nhu hơi trắng xám, thấy đám người Phương Bình chạy đến, Lữ Phượng Nhu nhìn quanh một vòng, không thấy Ngô Khuê Sơn, sắc mặt chớp mặt ảm đạm hẳn.
Lão Lý nhìn bà, biết bà đang suy nghĩ gì, buồn cười nói: "Lão Ngô không có chết! Hai người ly hôn hơn mười năm, thế bây giờ rốt cuộc có tính là ly hôn không?"
"Không chết?" Lữ Phượng Nhu tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Phương Bình, cười nói: "Ngươi cứu chúng ta?"
Lúc Phương Bình đến, bà đã sắp chết, căn bản không biết chuyện xảy ra sau đó.
Phương Bình không nói tiếp, lão Lý cười nói: "May mà thằng nhóc này đến đúng lúc, nếu chậm hơn nửa phút, chúng ta cũng tiêu đời hết rồi!"
"Những người khác thì sao? Ngô Khuê Sơn đi đâu rồi?"
"Lão Ngô đang bế quan..." Lão Lý dừng một chút, cười nói: "Lần này lão Ngô có lẽ thật sự nhân họa đắc phúc, tiến vào tuyệt đỉnh! Phượng Nhu, ngươi có thể xem như kiếm được món hời lớn, xem học trò của ngươi kìa, chồng cũ của ngươi phải dựa vào hắn lên cấp chín, bây giờ đột phá tuyệt đỉnh cũng nhờ hắn..."
Lữ Phượng Nhu lườm một cái, tâm tình đúng là tốt hơn rất nhiều, sau đấy lại nhanh chóng nhớ lại câu hỏi ban nãy của mình, lão Lý vẫn chưa trả lời.
Nghĩ tới đây, Lữ Phượng Nhu hơi thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Những người khác đâu?"
Thấy mọi người trầm mặc, Lữ Phượng Nhu lại lần nữa gượng cười nói: "Làm sao? Ta Lữ Phượng Nhu trong mắt các ngươi yếu ớt như vậy à? Ai hy sinh rồi?"
"Lão Hoàng."
"..." Lữ Phượng Nhu trầm mặc lại, thật lâu sau mới khẽ thở dài: "Chúng ta vẫn hay nghĩ Hoàng Cảnh trầm ổn, Khuê Sơn cũng từng nói, lúc trước khi phải chọn giữa Hoàng Cảnh và Khuê Sơn, thật ra lão hiệu trưởng muốn chọn Hoàng Cảnh hơn, muốn Hoàng Cảnh tiếp tục dẫn dắt Ma Võ. Nhưng khi đó, thực lực của Hoàng Cảnh còn yếu, lão già đành phải chọn Khuê Sơn.
Ở trận chiến Thiên Môn, Khuê Sơn từng nói, nếu hắn hy sinh, Phương Bình còn trẻ, hãy giao mọi việc trong trường cho Hoàng Cảnh..."
Lữ Phượng Nhu hơi nghẹn lại, rơi vào trầm mặc.
Phương Bình thấy thế cười nói: "Lão sư, ngài vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Những việc này, ta sẽ xử lý tốt. Học sinh của ngài hiện tại đã chính thức thay quyền hiệu trưởng, ngài nên vui mới đúng. Ngài ngẫm lại xem, chồng ngài là hiệu trưởng, học sinh của ngài cũng là hiệu trưởng, học sinh của học sinh của ngài có lẽ sau này cũng sẽ làm hiệu trưởng...
Chuyện này là chuyện đáng mừng mà! Còn có..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận