Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1983: Cố Nhân (3)

Ầm ầm!
Đại chiến nhanh chóng nổ ra.
Bên cạnh Phương Bình, hơi thở của Trần Thất bỗng nhiên bất ổn, nghiến răng nói: "Thẩm lão tổ!"
Lúc này, tầm mắt mấy người Phương Bình đều rơi vào trên người một ông lão. Râu tóc bạc trắng, toàn thân đẫm máu, dòng máu màu đỏ! Ông lão dáng người cường tráng, nhưng lúc này, hai tay vỡ nát, trên hai gò má, một vết rách xuyên qua bộ mặt, có thể nhìn rõ xương cốt.
Dù bị thương rất nặng, ông lão vẫn cười thoải mái.
"Một đám phế vật!"
"Đến đây, lên đi! Phế vật, sợ ông đây tự bạo sao?"
Tiếng ông lão như chuông đồng, cười thoải mái.
Có 3 cường giả đang vây giết ông. Ông đã sức cùng lực kiệt, nhưng lúc này sự tấn công của những người này lại yếu đi. Bởi vì họ sợ đánh đến mức này, là Thẩm Hạo Thiên có khả năng cao sẽ tự bạo.
Một vị cường giả tuyệt đỉnh tự bạo, uy lực long trời lở đất.
Bọn họ không có thực lực như Lý Chấn và Trương Đào, có thể nhanh chóng giết chết đối thủ. Bọn họ chỉ có thể từ từ hao mòn sức lực của Thẩm Hạo Thiên! Mà điều này sẽ cho Thẩm Hạo Thiên cơ hội tự bạo.
Lúc này ba đại Chân Vương càng thận trọng hơn trước.
Dù tấn công của ba đại Chân Vương chậm dần, nhưng không hề từ bỏ công kích, cách không nã pháo khiến thương thế của ông lão càng ngày càng nặng.

"Khốn nạn đáng chết!"
Lúc này, phía Phương Bình, rất nhiều người hết sức oán giận.
Lý Đức Dũng chợt không muốn xem nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đi tìm Kỳ Huyễn Vũ!"
"Ta cũng đi!"
Những người này không muốn xem nữa, cứ tiếp tục như thế, có lẽ Thẩm Hạo Thiên sẽ chết trước mắt họ.
Một vị cường giả tuyệt đỉnh bảo vệ nhân loại mấy trăm năm, một vị khai sáng thời đại tân võ ngã xuống ngay trước mặt bọn họ, mọi người không thể nào tiếp thu được.
Mấy người Lý Đức Dũng, Bắc Cung Vân, lục tục ngự không mà lên, bay về phía chiến trường phía xa xa. Không giết được Chân Vương, cũng không thể ở đây xem. Giết Kỳ Huyễn Vũ rồi nói!
Dường như hai người họ Ngô tạm thời không thể hạ được Kỳ Huyễn Vũ, cường giả mạnh nhất dưới cấp Chân Vương đúng là rất đáng sợ, khó trách Trương Đào nói hắn là đá mài dao tốt cho nhiều người để vào tuyệt đỉnh.
Nhưng nhóm người Phương Bình không đi.
Phương Bình hít sâu một hơi, ánh mắt nặng nề, suy nghĩ rất nhiều.
Hôm nay, cuộc chiến tuyệt đỉnh, ta chỉ có thể làm người đứng xem... Không, tư cách đứng ngoài quan sát cũng không có. Lần này người đứng xem là Thương Miêu.
Hắn ngay cả tư cách đứng ngoài quan sát cũng không có, đi rồi, chính là chết.
Đại chiến cấp 9, một trận chiến giết chết trên trăm cấp 9, quyết đấu với bản nguyên, thậm chí chiến thắng cường giả quyền đạo mới vào bản nguyên.
Trước đó, Phương Bình thỏa mãn, hài lòng. Nhưng lúc này, Phương Bình chợt cảm giác được mình quá mức thiển cận.
Tuyệt đỉnh! Chỉ có tuyệt đỉnh, mới thật sự là chiến lực cao nhất, mới là cường giả có khả năng thay đổi tương lai của nhân loại. Chỉ khi xuất hiện thêm mấy vị tuyệt đỉnh, nhân loại mới có thể chống lại chiến lực cấp cao của địa quật.
Cường giả nhân loại rất nhiều, có Trấn Thiên Vương, Võ Vương, Minh Vương. Nhưng vậy thì như thế nào? Địa quật có quá nhiều Chân Vương!
Hôm nay chỉ tới hơn 30 vị, mà hai đại vương đình, có tận 103 vị tuyệt đỉnh. Số lượng cường giả tuyệt đỉnh của hai yêu tộc vương đình chắc chắn nhiều hơn con số này. Có lẽ Thủ hộ vương đình ít hơn một chút, nhưng Vạn Yêu Vương đình lại không ít.
Trương Đào mạnh hơn nữa thì sao, ông có thể lấy một địch mười sao?
Không làm được!
Người chỉ hơi kém Trương Đào một chút như Lý Chấn, lấy một địch ba cũng khó khăn!
Nếu không thể cân bằng chiến lực tuyệt đỉnh, vậy nhân loại chỉ có thể tìm đường sống trong kẽ hở mong manh!
Lão tổ nhà họ Thẩm, vị cường giả tuyệt đỉnh lần đầu tiên hắn nhìn thấy đang bị cường giả địa quật vây giết ngay trước mắt hắn, ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào, cảm giác bất lực này khiến Phương Bình cảm thấy bi phẫn khó tả.
Ngay khi Phương Bình trầm mặc không nói gì, một tiếng cười to truyền đến.
"Lão Thẩm, còn trông cậy vào tên Trần Cốc Dương đó cứu ngươi sao? Kết quả vẫn là ta tới cứu ngươi!" Một thân ảnh chợt hiện lên ở chiến trường tăm tối.
Trần Thất vội vàng nói: "Lão tổ nhà họ Vi!"
Hôm nay, 8 vị lão tổ của các nhà họ Lý, Thẩm, Trịnh, Tưởng, Khương, Lưu, Tô, Mạnh đều đến, lúc này, lão tổ nhà họ Vi cũng đến.
Thành Trấn Tinh có 13 nhà, lão tổ nhà họ Dương đã chết, lão tổ nhà họ Trần trấn thủ đường nối Tây Sơn, hai nhà còn lại, Phương Bình biết còn có nhà họ Chu.
Nhưng 13 nhà, hắn chỉ biết 12 nhà.
Nhà cuối cùng, dù lần trước đi thành Trấn Tinh, hắn cũng chưa từng nhìn thấy người nhà đó.
Lúc này, Phương Bình không khỏi nói: "Thành Trấn Tinh có 12 vị lão tổ... Những người khác không tới sao?"
Lão tổ nhà họ Chu không tới, còn có một vị cũng không đến.
Trần Thất do dự một chút, mở miệng nói: "Chu lão tổ chắc là đang trấn thủ vực Nam Nhị Thập Lục, tình hình bên đó khá phức tạp. Còn..."
Trần Thất lắc đầu nói: "Không nói nữa, năm đó lão tổ nhà họ Tiêu và lão tổ nhà họ Lý có chút khúc mắc... mấy năm nay một mình trấn thủ một vực, không để ý tới bên ngoài, trên trăm năm rồi chưa trở về thành Trấn Tinh."
Phương Bình hơi nhíu mày, vấn đề nội bộ thành Trấn Tinh?
Trần Thất không nói, Phương Bình cũng không hỏi nữa.
15 vị tuyệt đỉnh Hoa Quốc, hôm nay đã xuất hiện 11 vị, Trương Đào nói không tiếc tất cả, mở ra cuộc chiến tuyệt đỉnh, lần này thật thực hiện rồi.
Lúc này, sự chú ý của Phương Bình đều trên chiến trường.
Lão tổ nhà họ Vi đến giúp phần nào hóa giải áp lực cho Thẩm Hạo Thiên. Nhưng tình thế vẫn gay go như cũ. Phương Bình thầm cầu nguyện, lão Trương đã chủ động mở ra trận chiến này... chắc chắn là có chuẩn bị.
"Lão Trương, ngươi đừng đùa đấy!"
Phương Bình có chút nóng nảy, nhưng lại không thể làm gì, hắn không hi vọng sau khi đại thắng chiến trường cấp 9, kết quả lại gặp tổn thất trên chiến trường tuyệt đỉnh, vậy thắng lợi hôm nay chẳng đáng là gì.
Giết trên trăm cấp 9, giết 3 vị Chân Vương, cũng không đáng để nhân loại tổn thất một vị tuyệt đỉnh.
Phương Bình sốt ruột, Thương Miêu lại là quan sát rất say sưa, nó muốn ăn xiên nướng, phát hiện không có, nhìn lướt qua Địa Thử, lại nhìn lướt qua Phượng Hoàng bị đánh gãy cánh.
Muốn ăn thịt nướng ghê! Xem chiến mà không ăn đồ nướng, giảm mất ba phần thú vị.
Đáng tiếc Địa Thử quá thối, chim lớn... chim lớn thế mà cũng ị, ghê tởm!
Thương Miêu hơi nổi nóng, lần nữa nhìn về phía mặt gương, mơ hồ nói: "Sao nhìn ai cũng thấy quen nhỉ. Tên béo kia… hình như năm xưa từng chải lông cho bản miêu, còn nói vuốt lông mèo có thể sống lâu, không biết có phải là hắn hay không..."
Phương Bình cứng người, ngươi nói Chiến Vương sao?
...
Đám người Phương Bình đang xem chiến.
Ngoài Ngự Hải Sơn, sau khi lão tổ nhà họ Vi đến, ai có thể đến đều đã đến.
Khí thế của Trương Đào vốn đã có chút yếu đi, bỗng nhiên lại tăng cao, khẽ thở dài: "Lật tung bàn cờ này... Khó!"
Dứt lời, quyển sách thủy tinh vốn đã đổ nát trước mặt Trương Đào bỗng nhiên khôi phục như ban đầu.
"Nếu đều đến cả rồi thì giết cho sướng tay thôi!" Trương Đào đột nhiên cười lớn.
Đạo Nhân Hoàng, đạo quy nhất... Chủ chiến, cũng chủ thủ!
Chỉ trong chớp mắt, quyển sách trước mặt hắn đã phóng to lên vô số lần!
Trước đây, Khổng Lệnh Viên chỉ dùng một cây quạt đã có thể khống chế 12 vị cấp chín. Khổng Lệnh Viên không phải là học sinh của Trương Đào, nhưng hắn cũng từng học hỏi từ Trương Đào.
Giờ khắc này, quyển sách trước người Trương Đào như một chiếc màn khổng lồ, nhanh như chớp bao vây mấy chục cường giả Chân Vương. Nhưng ông không bao vây đám người Phong Vương, mà là đám Chân Vương yếu xìu nhóm Hòe Vương.
Bao gồm cả Cơ Hồng, Hòe Vương, Trúc Vương, Thanh Lang Vương và những Chân Vương khác, những người này thực lực yếu, vẫn luôn công kích ở phía sau, có lẽ có đến bảy, tám người.
Giờ khắc này, quyển sách của Trương Đào đã phóng to ra, bao vây lấy bọn họ. Trong sách xuất hiện rất nhiều chữ viết.
"Thủ!"
"Hộ!"
"Phòng!"
"Ngự!"
"Trấn!"
"..."
"Trấn áp bọn họ một phút, chư vị, giết!"
26 vị cường giả Chân Vương, ngay lập tức có 7 người bị vây lại!
Đám người Phong Vương tức giận đến mức muốn rách cả mí mắt! Võ Vương... Quy nhất đạo của Võ Vương rốt cuộc đã hòa vào bao nhiêu đạo? Còn mạnh hơn hắn tưởng tượng!
Thực lực của tên này tuyệt đối đã ngang bằng với Điện Chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận