Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2366: Phương Bình, Bản Vương Phải Giết Ngươi! (3)

Bình Sơn Vương chạy theo truy sát Phương Bình, phía sau, Hòe Vương mấy lần muốn ra tay, Bình Sơn Vương đều tức giận mắng hắn!
"Hắn dám đả thương bản vương, sỉ nhục này, bản vương phải tự mình rửa!"
"Hòe Vương, lăn xa một chút!"
"Ngươi nghĩ chỉ một thần tượng mà bản vương cũng không giết được sao?"
Bình Sơn Vương gào thét, quá phẫn nộ! Sắc mặt Hòe Vương thay đổi, khẽ rên một tiếng, cái tên này, bình thường chẳng bao giờ thấy người sĩ diện như vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, biết Phương Bình không có thực lực Chân Vương mới mạnh miệng như thế! Nhìn một hồi, thấy Bình Sơn Vương sắp đánh nứt nhục thân của Phương Bình, Hòe Vương cũng không ở lại nữa, nhanh chóng chạy đi giết những người khác. Cửa Chúng sinh không nằm trong tay Phương Bình, Phương Bình lại đang bị Bình Sơn Vương nhìn chằm chằm. Tuy cũng có khá nhiều Chân Vương muốn giết hắn, nhưng Phương Bình có đối thủ, còn là một vị Chân Vương muốn lấy lại mặt mũi, bọn họ cũng không muốn vả mặt Bình Sơn Vương.
Phương Bình đúng là không địch lại Bình Sơn Vương. Dù trong Số các Chân Vương, Bình Sơn Vương chỉ có thể xem là kẻ yếu, nhưng sau khi bắt đầu chém giết, Phương Bình vẫn rơi vào thế yếu. Nhưng có thể đánh với Chân Vương đỉnh phong đến mức này, Phương Bình hoàn toàn mạnh hơn Kỳ Huyễn Vũ rồi. Sắc mặt Phương Bình vô cùng trầm trọng, hắn không nói gì nữa, cố gắng chống lại Bình Sơn Vương, chủ yếu phòng thủ chứ không tấn công. Trương Đào không thể phá vỡ vòng vây, vẫn chưa đến lúc, hiện tại hắn chỉ có thể chống cự, chờ Trương Đào bạo phát. Ngay khi Phương Bình đang cố gắng chống cự thì, bên tai bỗng nhiên có tiếng người nói.
"Phương Bình, bản vương không muốn đối địch với bất kì ai... Lần này bản vương bị ép phải đến, Phục Sinh Chi Địa có Phục Sinh Chi Chủng hay không, bản vương không thèm quan tâm, mấy năm qua, bản vương cũng chưa bao giờ tham chiến với Phục Sinh Chi Địa..."
"Ở đây ta và người đều là người yếu, bản vương cũng không sợ nói rõ, bây giờ... Chúng ta liên thủ vừa đánh vừa chạy ra khỏi khu vực giao chiến, người đi đường người, bản vương đi đường của bản vương..."
Phương Bình dại ra!
"Rời khỏi nơi này, nơi này quá nguy hiểm! Rời khỏi đây, bản vương sẽ nói ngươi đã chạy trốn, nếu lần này Phục Sinh Chi Địa có Chân Vương đào mạng, đừng tìm bản vương báo thù, nếu Võ Vương vẫn có thể tiếp tục sống, nói cho Võ Vương, bản vương không muốn là địch với các ngươi..".
"Với lại, bản vương cũng sẽ không hợp tác với các ngươi, mấy câu ban nãy chỉ có người biết ta biết, bản vương sẽ không thừa nhận, các ngươi cũng đừng hòng kéo bản vương xuống nước..."
Bình Sơn Vương nói rất thẳng thắn, ta không giết người, hai ta rời khỏi chỗ này, sau đó bỏ chạy. Người chạy đi đâu, chết hay sống, cũng không liên quan đến ta. Còn ta thì, ta chạy đường ta, các ngươi cũng đừng kéo ta xuống nước, ta không tham gia, cũng không muốn đầu cơ trục lợi, không muốn ban ơn lấy lòng Chân Vương Phục Sinh Chi Địa. Ta không cần. Các ngươi cứ xem như ta không tồn tại là được! Bình Sơn Vương nói xong, biến sắc, quát: "Người này là đối thủ của bản vương!"
Phương Bình không thể chết được! Hắn mà chết... thì đi đầu tìm đối thủ phù hợp như thế nữa! Tấn công những người khác rất nguy hiểm, nhưng đánh với Phương Bình thì ngang tay, tuy rất mất mặt, nhưng còn hơn là phải bỏ mạng. Không thấy ban nãy Trấn Thiên Vương tiện tay ném một vị Chân Vương đi, đối phương chết ngay lập tức sao? Vị Chân Vương bị ném ra ngoài đó còn mạnh hơn hắn đấy. Cho nên Phương Bình không chỉ không thể chết, mà còn phải chiến đấu với hắn đến cùng, ai nhúng tay giết Phương Bình, thì chính là muốn mạng già của Bình Sơn. Nhưng mới vừa gào xong, sắc mặt Bình Sơn Vương đã thay đổi! Trong giây phút đó, một vị nữ tử tuyệt đẹp xuất hiện cạnh bọn họ. Không gây quá nhiều động tĩnh, chỉ nhìn hai người, đặc biệt là Phương Bình, nhìn Phương Bình, nhìn kiếm trong tay hắn, hơi nhíu mày. Thanh Liên Đế Tôn! Sắc mặt Bình Sơn Vương tái mét, Đế Tôn núi Vương Ốc? Sao đang yên đang lành mà cô ta lại chạy đến đây! Giúp Phương Bình hả? Phương Bình không chờ Thanh Liên Đế Tôn mở miệng đã truyền âm nói: "Người kia bảo ta nói cho ngươi biết, đừng tìm hắn, hắn đã chết!"
Hơi thở Thanh Liên đột nhiên biến động! Cô ta truyền âm với Phương Bình, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Người kia... Ý ngươi là hắn không chết? Hắn còn sống?"
Nếu không phải là vậy, Phương Bình nói lời này để làm gì! Hoàng tử thật sự chưa chết sao?
"Chết rồi, nhưng cũng không chết... Nhưng bây giờ không thể giải thích rõ ràng, ta cũng không có thời gian..."
Sắc mặt Thanh Liên liên tục biến đổi! Rốt cuộc hoàng tử đã chết hay chưa? Sư tôn tìm kiếm đã nhiều năm, tìm đến điên rồi, bây giờ để binh của hoàng tử lại xuất hiện trong tay Phương Bình, Phương Bình từng gặp hoàng tử sao?
"Nói, hoàng tử ở đâu? Ngươi gặp hắn ở đâu? Ngươi lấy đế binh ở đầu..."
Thanh Liên không nhìn Bình Sơn Vương, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Phương Bình, chờ đợi hắn trả lời. Phương Bình không có thời gian để ý đến cô ta, hắn nhìn Thẩm gia lão tổ bị mấy người bao vây, Thẩm gia lão tổ đã sắp không địch lại, kim thân bị đánh nát một nửa, mà bây giờ chỉ mới khai chiến mà thôi.
"Hỗ trợ, không cần giúp ta, đánh giết những người kia, ta sẽ cho người biết tất cả!"
"Vô liêm sỉ..."
"Bà già ngươi mới vô liêm sỉ! Nếu ngươi không giúp, ông đây cũng phải đi bán muối, ngươi đừng hòng lấy được tin tức gì, ta không thèm nói cho ngươi! Bây giờ người kia còn chưa ngỏm đầu, vẫn còn một chút hy vọng sống, hắn cho ta đế binh là muốn nhờ ta cầu viện, để sư phụ của người đến tìm hắn, ngươi không giúp, ông có chết cũng không nói cho ngươi!"
Lực lượng tinh thần của Phương Bình kịch liệt gợn sóng: "Muốn biết thì giúp ta! Bằng không, ngươi cứ để vị hoàng tử kia chốn cùng ta đi! Ta mà sắp ngỏm á, ta gào lên cho tất cả mọi người đều biết, để xem sư phụ ngươi có giết người hay không?"
Sắc mặt Thanh Liên tái xanh! Nếu sự tôn biết... Sư tôn biết mình biết tung tích của hoàng tử, lại bỏ qua cơ hội... Dù lời của Phương Bình có thể là giả, nhưng đế binh nằm trong tay Phương Bình, không sợ lỡ như, chỉ sợ là thật! Nếu hoàng tử thật sự không chết, đang chờ cứu viện... Nếu mình bỏ qua cơ hội lần này, khiến hoàng tử phải chết, sự tôn có thể sẽ giết mình! Tâm lý Thanh Liên thay đổi không ngừng, Phương Bình lại không quan tâm cô ta đang nghĩ gì. Nếu là lúc khác, có lẽ hắn sẽ chọn lấy một ít thứ tốt, hoặc là đổi Trảm Thần Đao lại, thế là đã được rồi, người kia giúp hắn trong chiến trường không gian, tuy hắn có hoài nghi mục đích của đối phương, nhưng trao trả đế binh cho chủ cũ hắn vẫn có thể làm được. Nhưng bây giờ... Phương Bình mặc kệ chuyện mình làm có để tiện hay không, kéo núi Vương Ốc xuống nước chung rồi nói sau!
"Giết!"
Vào thời khắc đó, bên cạnh, Thẩm gia lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, bùng nổ khí tức mạnh mẽ, đánh bay một vị Chân Vương, nhưng lại bị hai đại Chân Vương đánh nổ đầu. Phương Bình lạnh mặt, không nói hai lời, lao thẳng đến chỗ kia. Còn Bình Sơn Vương... thấy Phương Bình không đề phòng, không đỡ... suýt chút nữa đã tức hộc máu! Ta có nên giết hắn hay không? Bây giờ mà Phương Bình lại không nhìn hắn, không đề phòng, cũng không đỡ hắn, ngươi có tin ta đánh chết người ngay không? Làm gì có ai như thế chứ! Nhưng nếu đập chết Phương Bình, mình phải làm sao bây giờ? Bình Sơn Vương giận dữ, một giây sau, hắn cắn răng, xuất hiện trước mặt Phương Bình, ầm ầm va vào Phương Bình đang nhanh chóng phá không, Bình Sơn Vương bay ngược hơn trăm mét... Phương Bình không quản, Thanh Liên Đế Tôn suýt chút nữa đã nghĩ mình gặp ảo giác! Thế là thế nào? Một vị Chân Thần bị Phương Bình đánh bay, miệng phun máu tươi, Phương Bình đầu có mạnh đến thế!
"Đáng chết, Phương Bình, bản vương phải giết ngươi!"
Bình Sơn Vương gào thét, nhanh chóng đuổi theo Phương Bình, nhưng chủ yếu vẫn là để tránh xa Thanh Liên Đế Tôn. Phương Bình phá không lao đến, muốn giúp Thẩm gia lão tổ. Nhưng Thẩm gia lão tổ lại lắc đầu với hắn, đi đi! Phương Bình không đủ thực lực để cứu người! Đúng lúc đó, Trương Đào gầm dữ dội, quát lên: "Đến giúp ta!"
Trương Đào vừa bị một vị cường giả Đế Tôn chặt đứt Huyết Đao.thậm chí trường kiếm còn tạo ra ánh lửa lấp lóe trên người ông. Địa quật không có lửa! Nhưng hiện tại, vẫn có người chém ra ánh lửa. Ông vừa nói xong, phía nhân loại, nhiều vị tuyệt đỉnh phẫn nộ gào thét, mạnh mẽ lao đến chỗ Trương Đào, Trương Đào không thể chết. Thẩm gia lão tổ bị thương không nhẹ, nhưng ông cũng bạo phát khí cơ, cực kỳ mạnh mẽ, chạy đến chỗ Trương Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận