Toàn Cầu Cao Võ

Chương 966: Lộ Ra Một Góc

Tưởng Siêu ngừng một lát rồi tiếp tục: "Lần trước Bộ trưởng Trương ra tay chính là vì phải đánh lui con yêu thú muốn vượt giới này, ngoài ra một vị lão tổ thì giằng co với cường giả của phái Yêu Thực.
Vị cường giả phái Yêu Thực kia nói đó là yêu thú hoang dã, không liên quan đến bọn họ, biến thái nói, có lẽ là lừa gạt chúng ta.
Dù sao ta cũng cảm thấy lừa chúng ta, nếu thật sự hai phái liên thủ, chúng ta xong đời rồi.”
Tưởng Siêu thở dài nói: “Vì vậy bây giờ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, khi hai bên liên thủ chúng ta hoàn toàn xong đời, lão tổ không chạy cũng phải bỏ mạng. Nhưng hai bên chưa đánh, chứng tỏ nội bộ phái Yêu Mệnh vẫn chưa thống nhất ý kiến.
Rất phức tạp!
Tóm lại, ta cảm thấy nhân loại hết hy vọng rồi, nhiều năm như vậy, bây giờ thăm dò được chính là một dấu hiệu.
Các ngươi nói xem có tuyệt vọng không?”
Tưởng Siêu thở dài nói: “Ta tuyệt vọng đến không muốn tu luyện, trước đây không thể nào nói được với mấy tên ngu ngốc kia, nói với các ngươi, là muốn các ngươi cũng tuyệt vọng, tránh cho các ngươi cảm thấy ta thật sự vô dụng, chỉ muốn ăn rồi chờ chết.”
Phương Bình thản nhiên nói: “Có gì mà đáng tuyệt vọng chứ, chờ chết mới thật sự là tuyệt vọng, thay vì dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình! Đợi khi ngươi đến cấp chín tuyệt đỉnh, cho dù thật sự không đánh lại, thì ít nhất cũng có thể chạy.”
“Nói cũng đúng…” Tưởng Siêu gật đầu, tiếp đó đột nhiên mắng chửi: “Bớt lừa ta! Đừng nói cấp chín tuyệt đỉnh! Nói cấp chín thôi! Đậu xanh, đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau luôn đấy!”
Tưởng Siêu cam chịu nói: “Cấp chín và cấp chín tuyệt đỉnh thật sự không giống nhau! Những năm qua, ta nói là trăm năm qua, số lượng cấp chín còn sống tại Hoa Quốc và có mặt trên bảng xếp hạng là 33 người, thực ra thành Trấn Tinh vẫn còn năm, sáu vị chưa vào bảng xếp hạng, chính phủ có lẽ cũng giấu bớt mấy người đi rồi.
Tổng cộng có lẽ không đến 50 người, những người này, trong đó khoảng 30 người đột phá trong trăm năm qua, chưa tính số người hy sinh.
Điều này có nghĩa, bình quân 3 năm xuất hiện một cấp chín.
Nhưng ngươi có biết trăm năm qua, xuất hiện bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh không?”
“Hai người.” Phương Bình trợn mắt nhìn hắn, vừa nãy không phải ngươi đã nói rồi sao?
“Đúng, ngươi cũng biết hai người này!”
Tưởng Siêu bất lực nói: “Tư lệnh Lý là người vô cùng tài giỏi, 20 tuổi cấp sáu, 25 tuổi cấp bảy, 35 tuổi cấp tám, 50 tuổi cấp chín, 70 tuổi cấp chín tuyệt đỉnh, hiện tại cũng đã đột phá được một vài năm.
Bộ trưởng Trương…Cũng là một tên yêu nghiệt, năm nay hình như 85 tuổi?
Cấp bốn bước vào địa quật, tự nhiên có bánh từ trời rơi xuống, một thi thể yêu thực cấp chín nguyên vẹn bỗng nhiên rơi xuống trước mặt ông ấy!
Lão Trương uống sinh mệnh tinh hoa đến đỉnh cấp năm, sau đó rèn được kim cốt và kim thân từ trong ra ngoài, gần giống như ngươi bây giờ.
Ông ấy còn đào được hạch tim và hạch não của yêu thực cấp chín, ngắn ngủi mấy năm đột phá đến cấp bảy, chế tạo ra thần binh cấp chín dùng, dựa vào uy lực của thần binh làm được rất nhiều chuyện lớn…
Dù sao cũng là người rất giỏi, đánh thẳng một đường đến cấp chín tuyệt đỉnh.
Hai người đó đều là người có số may mắn, cứ như vậy đến gần trăm tuổi mới đột phá lên cấp chín tuyệt đỉnh, sao ta có thể so sánh được?
Vì vậy, ngươi nói những lời này đều thừa thãi, nếu có chút hy vọng, ta có thể từ bỏ sao? Ngươi thật sự cho rằng ta nhát như vậy sao?”
Hắn vừa nói xong, Tần Phượng Thanh giễu cợt nói: “Ngươi không nhát thì ai nhát? Ta không sợ, năm nay ta cấp năm, năm sau… Không! Nửa năm sau cấp sáu, sang năm thành Tông sư, 30 tuổi làm cường giả tuyệt đỉnh!”
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vậy ngươi không thể dựa vào nhặt xác cấp chín được, phải nhặt được xác của tuyệt đỉnh cấp chín mới được, một con không đủ, phải mấy con.”
Nói xong, Phương Bình nhịn không được mắng: “Nhặt được xác yêu thực cấp chín còn phải mang theo sinh mệnh tinh hoa, Bộ trưởng Trương chẳng lẽ là con riêng của trời sao?”
Đừng đùa!
Nhặt xác, cấp bốn nhặt xác yêu thực cấp chín, mà lại còn nguyên vẹn.
Đây là khái niệm gì?
Xác suất gì?
Người ta đánh rắm cũng có thể khiến hắn tan thành tro bụi, vậy mà bị lão Trương nhặt được, chỉ với điểm này, Phương Bình cảm thấy người khác có mất mạng thì lão Trương vẫn sống nhăn răng.
Tưởng Siêu nhún vai, ngươi không phục không được.
Yêu thực cấp chín, cho dù cường giả tuyệt đỉnh cũng khó mà tiêu diệt được.
Không phải tiêu diệt không được mà là đến cảnh giới cấp chín, ngươi không thể dễ dàng tiêu diệt người ta, dễ gây ra đại chiến.
Cho dù tiêu diệt được, vậy nhất định phải gói lại mang đi sạch sẽ, không mang đi được cũng phải tiêu hủy, không được để lại.
Tóm lại, Trương Đào cứ thế mà nhặt được xác yêu thực cấp chín nguyên vẹn, hắn phục sát đất.
Lúc này, Phương Bình không thèm để ý đến Tưởng Siêu nữa.
Rất nhiều chỗ không hiểu bây giờ đã biết được một ít.
Phái Yêu thực và phái Yêu Mệnh quả nhiên đối lập.
Sở dĩ địa quật vẫn chưa tấn công toàn diện là vì các cường giả tuyệt đỉnh kiềm chế lẫn nhau.
Mấy năm qua, tình hình chuyển biến xấu, có liên quan đến việc Dương gia lão tổ hy sinh, nhân loại bớt đi một vị cường giả tuyệt đỉnh, và cũng liên quan đến chuyện của hai phái của vùng cấm.
Kinh Đô đại chiến nguyên nhân là yêu thú vượt giới từ trong vùng cấm muốn chạy đến Kinh Đô địa quật, mới có chuyện Bộ trưởng Trương ra tay.
Nhân loại không dám tập trung toàn lực vây quét một địa quật, cũng là vì những cường giả này đang kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng từ cục diện nhân loại bị áp chế có thể thấy, những vị lão tổ tuyệt đỉnh đó e là cũng luôn bị lép vế, chỉ có thể đấu tranh vì quyền lợi và không gian sinh tồn của nhân loại.
Nội bộ của vùng cấm chia làm hai phái.
Xung quanh vùng cấm là Ngự Hải Sơn, nơi các cường giả tuyệt đỉnh của nhân loại trấn thủ.
Bên ngoài Ngự Hải Sơn, là bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc và 108 vực nhỏ.
Bao bọc bên ngoài chính là Cấm Kỵ Hải.
Lúc này, Phương Bình tương đối có nhận thức rõ ràng về địa quật.
Hơn nữa, bên trong 108 vực nhỏ, còn có Giới Vực Chi Địa, nơi bí ẩn bị che lấp, cũng vô cùng nguy hiểm.

Hỏi rõ những chuyện này, Phương Bình ăn một miếng thịt chó.
Mùi vị không tồi, năng lượng rất nhiều, đồ tốt, cho Tưởng mập ăn có hơi lãng phí.
Phương Bình cũng ăn thêm mấy miếng, Tần Phượng Thanh sớm đã ăn rồi.
Ăn được một lúc, Phương Bình lại nói: “Tông phái có quan hệ gì với các ngươi không?”
“Không có.”
Tưởng Siêu cũng đang ăn, miệng đầy dầu mỡ, mơ hồ nói: “Tông phái thực ra bị diệt môn rồi, rất lâu trước kia đã diệt rồi! Thậm chí có thể tìm hiểu ngược về thời Tống, lúc đó cường giả của giới Tông phái cũng biến mất không thấy nữa hoặc đã chầu ông bà hết rồi.
Dù sao từ đó trở đi giới Tông phái chỉ còn là mèo bệnh, cấp ba cũng xưng là tôn.
Thành Trấn Tinh chúng ta không phải đến từ giới Tông phái, đương nhiên, cũng có chút quan hệ…Bởi vì hiện tại, vài Tông phái mới lập không lâu là của thành viên từ thành Trấn Tinh.
Lai lịch của các lão tổ… không rõ, căn bản không biết bọn họ sống bao lâu rồi, dù sao thì từ lúc ta có nhận thức đến nay, những lão tổ này đã là cường giả tuyệt đỉnh và trấn áp đường nối ở Ngự Hải Sơn rồi.”
Phương Bình nhịn không được nói: “Nhiều năm như vậy, vẫn là cường giả tuyệt đỉnh sao? Có phải đến cực hạn võ đạo rồi không?”
“Có lẽ là vậy.”
Tưởng Siêu vô trách nhiệm nói: “Ta cũng không phải là cấp chín tuyệt đỉnh, sao mà biết được.”
Phương Bình không hỏi chuyện này nữa, lại nói: “Thực lực của thành Trấn Tinh thế nào?”
Tưởng Siêu tò mò nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Hỏi thôi, xem nhân loại thực lực rốt cuộc đến mức nào.”
Tưởng Siêu trừng mắt nhìn cậu một cái, tùy tiện nói: “Cũng không tính là bí mật gì, ngươi không biết là do thực lực của ngươi quá thấp, rất nhiều người đều biết.
Ngoại trừ những lão tổ tuyệt cường giả tuyệt đỉnh, còn có một vài người lớn tuổi cấp chín, có lẽ là 10 người…”
“Không phải ngươi nói chỉ có năm sáu người thôi sao?”
Tưởng Siêu tức giận nói: “Ta nói là năm sáu người chưa lên bảng xếp hạng, ngươi thật sự cho rằng bọn ta hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài à! Còn lại mấy người đều đang nhậm chức ở các bộ phận, được xếp vào bảng xếp hạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận