Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2742: Thiên Đế (2)

Thủ Tuyền Nhân không ngừng cười lớn: "Quá bình thường! Chó trông nhà chó giữ cửa, ngươi chính là chó trông nhà, còn muốn làm ông chủ hả?"
Dứt lời, lại không ngừng cười, nói: "Năm đó ta và Linh Hoàng không thành, bằng không, giờ cũng đang ở nhà chơi với mèo, ai lại chơi với đồ chó háo sắc nhà ngươi. Đừng nói, đúng là không thể đối xử hung dữ với Thương Miêu, biết đâu cuối cùng thành người một nhà.."
Ánh mắt Thiên Cẩu hung dữ, nó muốn cắn chết tên này.
Trong bóng tối, ông lão cười nói: "Cũng là vì tốt cho ngươi, nếu bảo vệ ngươi thì ngươi cũng sẽ không có thực lực phá tám như bây giờ...
Thiên Cẩu hừ một tiếng, cũng có lý. Nhưng vẫn không cam lòng nói: "Con mèo béo đó có tận mấy thanh thần khí, dựa vào cái gì bản vương không có?"
Ông lão hơi ngừng một chút, chậm rãi nói: "Ngươi cũng có, nhưng khi đó ngươi còn nhỏ, lão phu thu lại. Một cái dây xích chó, hiện cũng không biết đã bị ai cướp đi...
"Xích chó!" Ánh mắt Thiên Cẩu càng ngày càng khó chịu. Thủ Tuyền Nhân cười sặc sụa nói: "Cũng không tệ, xích chó không phải cũng tốt hay sao?"
Dứt lời, nhìn về phía bóng tối, cười nói: "Tiền bối, rốt cuộc Thương Miêu Thiên Cẩu đến từ đâu? Chẳng lẽ trước kia chó này là do người khác nuôi?"
"Ngươi mới được người nuôi á!"
Thiên Cẩu quét đuôi qua, Thủ Tuyền Nhân tránh đi, cười nói: "Bản tọa vốn là do người nuôi mà, đáng tiếc, ngươi không phải.
"Ngươi muốn chết!"
"Muốn chết thì sao?"
Một người một chó lời qua tiếng lại, mắt thấy đại chiến sắp nổ ra, trong bóng tối, ông lão khẽ cười nói: "Đừng Ầm ĩ! Lão phu cũng không biết chuyện đó, năm đó cũng chỉ nhận ủy thác của người ta mà thôi... Những việc này, không đề cập tới cũng được.
Nói xong, ông lão lại nói: "Chó, ngươi muốn đi Thiên Phần, tin tức mà ngươi vừa truyền lại cho lão phu, Thiên Phần cực kỳ nguy hiểm..."
"Này đồ cho mèo ăn, hiện bản vương là Thiên Đế!"
Thiên Cẩu cực kỳ bất mãn. Ông lão lại hơi dừng lại, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc nói: "Thiên Đế... ai bảo ngươi tự xưng Thiên Đế?"
"Hả?"
"Xằng bậy!" Đội trưởng đội bảo vệ mèo quát lớn: "Thiên Đế không thể nói xằng! Dễ chọc vào tai vạ! Ngươi vốn có thể không tai không nạn, trước đó gặp nạn này, có lẽ có liên quan đến danh xưng Thiên Đế"
Thiên Cẩu hơi sửng sốt, sau đó khinh thường nói: "Bản vương đánh khắp tam giới, chưa từng sợ hãi! Thiên Đế thì làm sao?"
"Ngươi...
Đội trưởng đội bảo vệ mèo có chút bất đắc dĩ, lúc lâu sau mới nói: "Tự giải quyết cho tốt, có một số việc, không thể làm loạn! Đáng tiếc năm đó lão phu chết quá sớm, nếu không, cũng sẽ không để ngươi tự xưng Thiên Đế."
"Đều đã qua rồi, nhắc đến những chuyện đó làm gì!" Thiên Cẩu không thèm để ý những chuyện này, nó không hề sợ hãi.
Đội trưởng đội bảo vệ mèo còn cần một ít thời gian để có thể khôi phục, Thiên Cẩu cũng không đi vào bát trọng thiên, chỉ đứng nguyên tại chỗ, nói: "Này đồ cho mèo ăn, ngươi sống rồi, tên năm đó giết ngươi sẽ không sống lại chứ?"
"Sẽ không" Đội trưởng đội bảo vệ mèo thản nhiên nói: "Năm đó lão phu đã chém vỡ đại đạo của hắn, làm vỡ nhục thân hắn, vỡ vụn thần trí của hắn, diệt sạch dấu ấn sinh mệnh của hắn, nếu như vậy mà còn sống, thì hắn đã sớm phá chín rồi."
Thủ Tuyền Nhân nói tiếp: "Tiền bối, thứ lỗi cho vãn bối nói thẳng, năm đó nghe nói người cũng đã chết hẳn rồi, chín Hoàng cũng quan sát cuộc chiến, nếu thật sự có dấu ấn sinh mệnh lưu lại, chín Hoàng có lẽ cũng biết, tại sao bây giờ tiền bối vẫn sống lại?"
Hắn khác đội trưởng đội bảo vệ mèo, thật ra, năm đó, hầu hết đám bọn đều bị ảnh hưởng, nên mới chết. Không ai thăm dò phải chăng bọn họ đã chết hẳn rồi, không ai cố ý đi tiêu diệt tất cả bọn họ.
Thủ Tuyền Nhân thậm chí không được tính đã chết, chỉ là hao tổn thực lực, giả chết ngủ say mà thôi.
Thiên Cẩu cũng gần như thế.
Còn về những tên khôi phục trong nhất trọng thiên, hầu hết đều là vì thế giới bản nguyên vẫn còn, chưa vỡ vụn, nghĩa là dấu ấn sinh mệnh vẫn còn, cho nên mới có thể sống lại.
Nhưng tên này, năm đó đánh với vị lãnh tụ Sơ Võ kia một trận, thật sự đã chết hẳn rồi.
Chín Hoàng cũng quan sát cuộc chiến!
"Vì sao sống lại.." Tiếng người già nua khẽ thở dài: "Có lẽ là có người không muốn lão phu tuỳ tiện chết đi, năm đó chắc là có người giữ lại một chút dấu ấn sinh mệnh của lão phu.
"Chín Hoàng làm ư?"
"Không rõ.." Giọng nói già nua cười: "Không phải chín Hoàng, thì là ba Đế Không nói bốn Đế, bởi vì thời kỳ ông chết, dù Chiến đã lộ ra thiên phú, hơn nữa thực lực cực mạnh, nhưng khi đó vẫn không được tính là Cực Đạo Thiên Đế, cũng giống ông, chỉ mới là cường giả chí tôn.
Đương nhiên, nếu ông lão giao đấu với Chiến, chưa chắc có thể địch lại Chiến.
Thiên Cẩu khẽ nói: "Có lẽ là Linh Hoàng làm! Sợ ngươi chết thật, không ai cho mèo béo ăn"
"Ha ha ha, cũng có khả năng!" Ông lão nở nụ cười.
Thủ Tuyền Nhân si mê nói: "Đúng thế, Linh Hoàng lòng dạ lương thiện...
"Tào lao!" Thiên Cẩu mắng một tiếng: "Người phụ nữ đó là bà điên, thích thì thích vô điều kiện, không thích thì hận không thể đánh chết! Ngươi chịu thiệt chưa đủ sao? Bản vương cũng đã bị đánh bao nhiêu lần...
"Đúng thế" Thủ Tuyền Nhân có chút mất mát nói: "Chân chó của ngươi cũng bị đánh gãy mấy lần, bằng không cũng không có câu đánh gãy chân chó...
Một người một chó, lại tiếp tục đấu khẩu.
Đội trưởng đội bảo vệ mèo bật cười, trong bóng tối, khí cơ lại dần dần mạnh lên, thất trọng thiên và bát trọng thiên đều hơi rung lên.
Lại một vị cường giả sắp sống lại.
Cường giả chí tôn!
Nhưng giờ đây còn chưa hoàn toàn sống lại, ngôi sao cũng chưa thắp sáng, trong bóng tối, ông lão chợt nói:
"Mấy năm trước, Lý Trấn hình như đã tới nơi này, lần này các ngươi sống lại, có nhìn thấy hắn không?"
"Lý Trấn?"
Thủ Tuyền Nhân hình như có chút ấn tượng, nhưng không quen lắm, Thiên Cẩu thì ngược lại, nó biết nhiều, cộng thêm trước đó còn cảm ứng được khí tức trên người Phương Bình, giờ nghe vậy khẽ nói: "Đã nhìn thấy, lúc bản vương khôi phục, lão già đó ở thế giới bản nguyên châm ngòi kêu bản vương đi giết Khôn Vương!"
Dứt lời, lại mắng to: "Sau khi ngươi chết, lão già kia đã từng cướp bóc mèo béo và bản vương!" Thủ Tuyền Nhân trợn mắt há mồm, sau đó cười lớn: "Ngươi đã từng bị cướp ư?"
"Bớt nói nhảm!" Thiên Cẩu bất mãn nói: "Ngươi biết cái gì! Lão già đó gần như là cường giả cùng thời với đồ cho mèo ăn, năm đó có lẽ đã phá bảy, giờ có khi cũng phá tám rồi...
Lão giả cười nói: "Tính ra hắn cùng thời với lão phu, nhưng nhỏ hơn một chút, sư phụ hắn thì gần tuổi với lão phu. Sư phụ hắn cũng là võ giả cuối cùng thời kỳ Sơ Võ, Sơ Võ giả chân chính...
Thời kỳ cuối cùng cũng là thời gian trước khi đại mở ra thời đại con đường bản nguyên, đợi đến khi bản nguyên trở thành xu hướng thì thế gian này không còn võ giả Sơ Võ chân chính nữa.
Cái gọi là Sơ Võ, là hoàn toàn đi con đường của mình.
Đi từ khi hoàn toàn không biết gì cả!
Không có tiền nhân chỉ điểm, không có con đường phía trước có thể tìm ra, chỉ có một thân một mình tự tìm tòi, khai sáng võ đạo khi không biết gì, đó mới là Sơ Võ.
"Hắn chắc chắn là phá tám, vài năm trước, khi hắn đến, dù lão phu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng có chút ý thức, có thể đến nơi này thoải mái tự nhiên, đương nhiên là phá tám, chỉ không biết đi được bao xa.
Phá tám, khoảng 20 triệu cal – 40 triệu cal đều là phá tám.
Chênh lệch giữa khoảng này cũng rất lớn.
Trấn Thiên Vương có đến đây, có nghĩa có thực lực phá tám, bây giờ Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân còn đang ở thất trọng thiên, trước kia, Trấn Thiên Vương đã chân chính đi vào bát trọng thiên.
Ông lão hỏi không phải để nghiên cứu thực lực Trấn Thiên Vương, mà hơi có vẻ nghi ngờ nói: "Lý Trấn tới đây, chắc cũng cảm nhận được gì đó, biết lão phu còn sống, nhưng không hề nói gì, đứng một lát liền rời đi, hắn tới nơi đây làm gì?"
Thiên Cẩu thản nhiên nói: "Ai mà biết! Tên này đừng để ta gặp được, chờ bản vương khôi phục thực lực, ta sẽ cắn chết lão già này! Nhưng ngôi sao của lão ấy ảm đạm, có phải bị thương rồi hay không?"
"Vậy thì không rõ" Đội trưởng đội bảo vệ mèo trở nên yên lặng, không nói gì nữa.
1788 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận