Toàn Cầu Cao Võ

Chương 389: Tập trung ở Nam Giang

Đường Phong nói một hồi, Phương Bình đợi ông nói xong, mở miệng hỏi dò nói: “Kiểu tụ tập quy mô lớn này, trực tiếp sai quân đội mang theo vũ khí nóng tác chiến, không phải càng có hiệu quả hơn sao thầy?”
Đường Phong lắc đầu nói: “Hiện tại đang luyện binh, luyện binh cho Nam Giang, hiểu ý của tôi không?”
“Thầy muốn nói...”
“Đúng, tương lai binh sĩ gác tại lối vào địa quật, rất khó điều từ các nơi đến, cùng lắm là điều động một vài người trong lãnh đạo cấp cao thôi.
Mà nền móng binh lực đa số đều là tân binh.
Lần này, mượn nhờ cơ hội này, cho tân binh thích ứng hình thức tác chiến vũ khí lạnh, bao gồm việc cho các em thích ứng, thanh tẩy võ giả tà giáo cũng là lựa chọn tốt.
So với sinh vật địa quật, võ giả tà giáo không thành hệ thống, lực chiến không mạnh, là đối tượng thử nghiệm thích hợp nhất.
Người, nhất định sẽ chết nhiều, nhưng hiện tại chết nhiều người, tương lai sẽ rất ít người chết.”
Phương Bình khẽ gật đầu, lại nói: “Chúng ta hành động với quy mô lớn như vậy, tà giáo không biết sao?”
“Biết.”
Đường Phong không vấn đề nói: “Lần này lấy gậy ông đập lưng ông, tà giáo tụ tập, trước đó chúng ta đã phát hiện được rồi, có ý cho quân đội với võ giả vây quét, cho bọn họ không tự giác tụ tập một chỗ.
Mục đích chính là vì một lần luyện binh quy mô lớn này.
Mặc dù là luyện tân binh, nhưng hiện tại đã có 9 vị Tông sư ở Nam Giang phong tỏa trận chiến, cùng một nhánh quân đội công nghệ cao hiện đại hóa tác chiến ở ngoài, sẵn sàng đợi lệnh bất kỳ lúc nào.
Đối phương hoặc là lựa chọn giao chiến với võ giả, hoặc là lựa chọn chạy trốn, sau đó bị vô số pháo đạn ném tới!
Em cảm thấy, bọn họ đã biết kết quả sẽ như vậy, sẽ lựa chọn thế nào?”
“Hiện tại tạm thời chúng ta phải đối mặt chính là một đám thú cùng đường bị nhốt?”
“Có thể nói như vậy, vì vậy, các em cẩn thận, nếu đã là vì luyện binh… Tỉ lệ tử vong thích hợp tử vong sẽ được cho phép, cũng là cần thiết.
Tổn hại không quá ba phần mười, vậy trận chiến sẽ luôn là trận chiến của chúng ta!”
“Ba phần mười!”
Con ngươi của Phương Bình hơi co lại, tỉ lệ thương vong quá cao rồi.
Đương Phong lạnh lùng nói: “tà giáo là thực lực thấp nhất trong chiến trường, nếu để đánh tới mức tỷ lệ thương vong ra ba phần mười, vậy khi vào đại quật, tỷ lệ thương vong của chúng ta chính là 99%!”
Không ai nói nữa.
“Đều chuẩn bị một chút, ngay đêm hôm nay chúng xuất phát, tập hợp với đội ngũ khác.”
...
Phương Bình thở ra một hơi, lại phải trở về Nam Giang rồi.
Nhưng không giống với lần trước, lần trước là vì nhiệm vụ, thuận tiện về thăm nhà.
Lấy này, lại là vì tham gia chiến tranh võ giả quy mô lớn.
“Cửa vào địa quật, thế mà xuất hiện ở Nam Giang.”
Phương Bình khẽ thở dài một tiếng, Nam Giang, hai năm này có lẽ sẽ loạn một trận rồi.
Những người khác đều nhao nhao rời đi, Phương Bình bọn họ cũng ai nấy trở về chuẩn bị, thuốc, vũ khí, những thứ này đều nên chuẩn bị thật tốt.
Buổi tối, Phương Bình đến biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu không ở đó, không biết đã đi đâu.
Phương Bình thấy thế cũng không ở lại, nghe nói thời gian này chính là thời điểm con gái của Lữ Phượng Nhu qua đời, những ngày này trạng thái của Lữ Phượng Nhu không phải quá tốt, hiện tại có thể đang phát tiết ở địa quật.

Nam Giang.
Thành phố Thương Nam.
Nam Giang mặc dù nằm ở dải đất bình nguyên, nhưng không có nghĩa Nam Giang không có núi rừng.
Thương Sơn, chính là dãy núi lớn vắt ngang qua Nam Giang, bao gồm Dương Thành, đều nằm trong phạm vi của sơn mạch này.
...
Xe chậm rãi chạy vào khu vực Thương Nam.
Trên xe, Đường Phong bình tĩnh nói: “Những người này, trước mắt đều bị bao vây trong khu vực Thương Nam, lưng dựa vào Thương Sơn.
Cứ điểm chúng ta cần vây quét nằm dưới chân Thương Sơn, vốn là một thôn xóm, sau đó dần dần bị bỏ hoang.
Dân trong thôn đi làm thuê, định cư ở thành phố, chỉ còn lại mấy người già ở lại...”
Có người cau mày nói: “Mấy người già...”
“Bị giết rồi.”
Có nữ sinh không đành lòng nói: “Thầy, không phải nói có kế hoạch đem đối phương thúc dồn vào một chỗ sao?"
Đường Phong bình tĩnh nói: “Kế hoạch có chu đáo chặt chẽ cũng hoàn toàn không thể làm theo kế hoạch đề ra, kế hoạch ban đầu không phải là đem đối phương đẩy đến thôn này, mà là đẩy đối phương đến một thôn xóm hoàn toàn bỏ hoang giữa sườn núi.
Nhưng là người nên sẽ luôn có điều không ngờ tới, kế hoạch cũng hoàn toàn không phải hoàn theo ý nghĩ của chúng ta.
Xuất hiện điều không ngờ như vậy, nói câu máu lạnh một chút, đây là chuyện nằm trong phạm vi mọi người chịu đựng được.”
Mọi người không lời gì để nói, nhiều võ giả tà giáo bị vây nhốt ở đó, so với việc mấy người già bị giết hình như rất đáng giá.
Nhưng hành vi những người này được coi là hy sinh, bọn họ sẽ cảm thấy đáng không?
Đường Phong chuyển chủ đề, rất nhanh tiếp tục nói: “Thôn xóm nằm ở chân núi, chúng ta đã bố trí phòng tuyến ở lối ra lớn và các lối ra nhỏ khác xung quanh núi.
Nhưng gần đây không có.
Cũng chính vì vậy, đối phương có thể chạy trốn lên núi bất cứ lúc nào, địa hình trên núi tương đối phức tạp, đến cuối cùng, các em có thể sẽ phải chiến đấu theo kiểu truy kích ở rừng cây.
Bản thân phải cẩn thận chút, địa hình phức tạp, môi trường phức tạp, nguy hiểm càng lớn!”
Phương Bình mở miệng nói: “Trong thôn có bao nhiêu người? Đều là võ giả sao?”
“Không, có người bình thường… nhưng, lúc này, cho dù là người bình thường hay là võ giả, đều giết sạch không bỏ sót!”
Đường Phong giọng điệu điềm nhiên nói: “Nhớ kỹ, không ai được sống, toàn bộ giết sạch!”
Về số lượng, có lẽ khoảng 300 người, trong đó người bình thường có bao nhiêu, tạm thời không có đáp án.”
“300 người?”
Mọi người có chút bất ngờ, Vu Hướng Haa lên tiếng nói: “Thầy, lực lượng võ đại chúng ta tổng cộng bao nhiêu người?”
“Ma Võ 97 người, Kinh Võ 80 người, Nam Giang ba trường võ đại tổng cộng khoảng 40 người, những võ đại khác, chủ yếu là các trường võ đại ở ba tỉnh miền Nam, Nam Hồ và Nam Trạc có lẽ khoảng 60 người.”
“Vậy là gần 300 người rồi...”
Vu Hướng Hoa suy nghĩ một chút nói: “Nhân lực của chúng ta tương đương họ, yếu nhất cũng là võ giả cấp hai, bọn họ còn có người bình thường...”
Lực lượng như vậy, thật sự sẽ gian nan như vậy sao?
Đường Phong lại là hừ nhẹ nói: “Đừng xem thường bất cứ người nào, bằng không, các em sẽ chết càng nhanh!
Huống hồ, trong đám người đó, võ giả cấp ba chưa chắc sẽ ít.
Cụ thể bao nhiêu, do chính các em thăm dò.”
Phương Bình chen vào nói: “Có võ giả trung cấp ba không?
“Không biết.”
Phương Bình cạn lời, vậy thì nói làm gì?
Không biết?
Nói như vậy, có thể sẽ có rồi?
Một đám võ giả cấp hai, riêng võ giả cấp ba, đối mặt với võ giả trung cấp ba, có thể là vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ lấy mạng đi lấp.
...
Trong khi mọi người nói chuyện, bóng đêm càng lúc càng đen.
1 giờ sáng, xe dừng ở một căn cứ quân đội tạm thời đóng tại Thương Nam.
Xe Ma Võ vừa đến, rất nhanh lại có một chiếc xe cũng dừng ngay trước cửa.
Phương Bình mọi người xuống xe, dựa vào đèn cổng nhìn xung quanh.
Kết quả nhìn thấy một vài người quen.
Cách một khoảng, Phương Văn Tường căm hận trừng mắt nhìn Phương Bình.
Phương Bình thấy thể đưa tay ra xoa xoa đôi bàn tay chỉ, mở miệng nói: “Trả tiền!”
Phương Văn Tường sắc mặt đen như mực, lại không nhìn cậu nữa.
Phương Bình bĩu môi, thằng này nợ mình một viên thuốc, mình nhớ kỹ rồi, lúc đó là Khí Huyết Đan cấp một, mình hiện tại đã cấp ba rồi, nước lên thì thuyền lên, ít nhất cũng là thuốc cấp ba.
Ngoại trừ Phương Văn Tường còn có Hàn Húc, Lý Nhiên, Trương Chấn Quang, những người này trước đó tham gia cuộc thi đấu giao lưu, bây giờ đa số đều ở đây.
Cách cuộc thi đấu giao lưu cũng sắp được 4 tháng rồi, lúc đó đều là võ giả đỉnh cấp một, hiện tại cũng gần như đều bước vào cấp hai, thậm chí không phải là mới bước vào.
Ngoại trừ Kinh Võ với Ma Võ vừa đến, những sinh viên võ đại ở nơi khác trước đó cũng đến rồi.
Lúc Phương Bình bọn họ lần lượt bước vào căn cứ, có một vài sinh viên võ đại cũng bị đánh thức, lúc này một vài người đi ra doanh trại.
Kết quả, Phương Bình nhận được rất nhiều cặp mắt phẫn nộ!
Người Nam Võ, nhìn thấy cậu đều làm dáng vẻ tức giận bất bình.
“Không thua nổi a, nhìn cái gì mà nhìn!”
Phương Bình không tức giận hừ một tiếng, nhìn cái rắm, bản thân thi đấu đánh thắng rồi, lẽ nào đây cũng là phạm pháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận