Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2537: Phương Bình Ở Địa Quật

Vương Kim Dương thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Làm cái gì? Ngươi cần à? Tuyệt học nhiều chưa chắc là chuyện tốt, đến tuyệt đỉnh lại có thể suy luận, thật ra, bây giờ chúng ta tiếp xúc vẫn hơi sớm. Dứt lời, lại cười nói: "Tuyệt học không trên người ta, thứ đó mà mang theo người, bị người giết rồi thì chẳng phải là khiến cho tuyệt học nhân loại lộ ra ngoài sao"
"Nói nhảm ít thôi, ngươi để ở đâu rồi? Trở về cho ta mượn nhìn xem, gần đây ta cảm giác sắp bước vào bản nguyên rồi, có lẽ có chút tác dụng tham khảo.
Bên cạnh, Lý Hàn Tùng nhếch miệng, bật cười lớn nói: "Đúng vậy, trở về cho chúng ta mượn xem một chút.
Thành thật khai báo, ngươi thật sự không mang ở trên người?"
"Không" Vương Kim Dương cười nói: "Vội cái gì, thế này nhé, chúng ta tiếp tục theo dõi một lúc, lát nữa quay về, ta đi lấy cho các ngươi.."
"Bên này chẳng có gì hay ho mà theo dõi, núi Hoắc Đồng nhát như chuột, nào dám trêu chọc chúng ta. Lão Diêu không nói thì thôi, vừa nói... ta lại cảm thấy ngứa ngáy Lý Hàn Tùng cười tủm tỉm nói: "Hay là bây giờ lập tức quay về? Chúng ta không ra khỏi địa quật, chúng ta ở địa quật chờ ngươi, ngươi cầm tuyệt học vào đây, chúng ta ở thành Nam Mân chờ ngươi, cũng không làm chậm trễ nhiệm vụ.
Lão Vương cười mắng: "Chờ một lúc mà cũng không chờ nổi à? Thứ đó không thể tùy tiện mang vào địa quật, nếu bị người ta phát hiện, một khi cướp đi, thì phiền phức lớn.
"Có cái gì! Ai biết chúng ta có cái này? Ngươi cho rằng Lý lão sư ăn không ngồi rồi hả, tuyệt đỉnh không đến, ai có thể cướp đi đồ của chúng ta chứ?"
Lý Hàn Tùng cười lớn nói: "Nhanh lên nhanh lên, đi!"
Phải đi! Nơi này... dễ xảy ra chuyện.
Bọn họ còn chưa biết tình hình phía Phương Bình như thế nào, lão Diêu vừa mở miệng, bọn họ đã ý thức được e là có chuyện rồi. Mặc kệ có biến cố hay không, rời khỏi nơi này trước rồi nói, tránh để Phương Bình rơi vào vòng vây.
Tất cả tuyệt học của tuyệt đỉnh gần ngay trước mắt.
Trong bóng tối có người không?
Không biết!
Tốt nhất không có, nếu có... cấp Đế cũng phải động tâm.
Bởi vì, lúc này lão Lý cười nói: "Có cả tuyệt học của Bộ trưởng Trương và Tư lệnh Lý, ta đã từng xem qua, Phá Không Kiếm của Tư lệnh Lý còn đỡ, tuyệt học của Bộ trưởng Trương quá phức tạp, ta xem không hiểu" Lão Lý tiếp tục nói: "Nếu hai người bọn họ có hứng thú, Kim Dương, ngươi trở về lấy đi vào nhìn xem, không có gì đáng ngại. Hiện các tuyệt đỉnh kia đều đang tập trung vào Bắc Hồ và Đông Lâm, bên này có ta, không việc gì đâu"
"Lý lão sư đã nói như vậy, vậy không có gì đáng nói" Vương Kim Dương cười nói: "Nếu bị mất, Lý lão sư, ngài phải chịu trách nhiệm.."
"Miệng quạ đen!" Lão Lý cười mắng một tiếng, lập tức xuất phát, vừa đi vừa nói: "Xem ra lần này núi Hoắc Đồng không dính vào, như vậy cũng tốt, bằng không Phương Bình nhập cảnh cũng phiền phức.
Mấy người vừa đi vừa nói, bay về phía cửa đường nối.Trong tối, Địa Tuệ vốn chuẩn bị ra tay, bỗng thu động tác lại.
Tuyệt học của... tuyệt đỉnh nhân loại? Của tất cả mọi người? Võ Vương? Minh Vương?
Địa Tuệ thầm muốn hét lên kinh ngạc.
Đã sớm nghe nói các cường giả nhân loại này, thường xuyên có thể truyền thụ tuyệt học, nhưng bà ta không nghĩ tới, mấy người Võ Vương Minh Vương lại có thể tùy ý truyền bá tuyệt học, Phương Bình cũng thế, lại có thể chỉnh lý thành sách, tất cả đều giao cho Vương Kim Dương.
Võ Vương là ai?
Đây chính là cường giả tuyệt thế đã từng giết cường giả cấp Đế.
Tuyệt học của hắn, đừng nói cấp Đế, thánh nhân, Thiên Vương cũng động tâm.
Địa Tuệ lập tức thu lại sát ý trong lòng.
Đám người này thế mà không ra khỏi địa giới, định mang tuyệt học vào xem?
Lá gan bọn họ cũng quá lớn rồi.
Mấy người phía dưới, tốc độ không nhanh, bước đi có chút thong thả, Giới Vực cách thành Nam Mân trên nghìn dặm, tốc độ mấy người cũng chỉ bình thường, dựa theo tốc độ này, e là phải mất hai ba tiếng mới về đến nơi. Địa Tuệ thầm có chút lo lắng, cũng hơi do dự.
Nhưng nhanh chóng hạ quyết tâm, chờ một chút.
Chờ bọn họ đi lấy tuyệt học rồi mới ra tay.
"Không phải... bọn họ đã phát hiện ra bản tọa chứ?"
Địa Tuệ chợt nổi lên ý nghĩ như vậy, nhưng lại lập tức khẽ lắc đầu, thực lực mình mạnh hơn bọn họ rất nhiều, sao có thể bị những người này phát hiện được.
Nếu thật phát hiện rồi... một khi 4 người đều muốn đi, mình lập tức ra tay.
Nếu chỉ có Minh Vương Kim Dương đi, vậy chứng minh mấy người này không hề phát hiện ra mình.
Đợi bọn họ về đến thành Nam Mân thì tất cả sẽ rõ ràng.
Khi bà ta đang nghĩ ngợi thì mấy người Vương Kim Dương tiếp tục tán gẫu, cũng không sốt ruột, cũng không truyền âm.
Bọn họ không dám truyền âm.
Dù tuyệt đỉnh rất khó đánh vỡ hàng rào lực lượng tinh thần của bọn họ, nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng chưa chắc không ai làm được.
Cấp Đế có thực lực này, lặng lẽ làm được.
Phương Bình... cũng có.
Hắn có thể che đậy dao động lực lượng tinh thần của bản thân.
Dù thế nào, lúc này mấy người cũng đề phòng ngộ nhỡ, chỉ nói mấy chuyện không đâu, ví dụ như Bắc Hồ, ví dụ như Đông Lâm...
Bọn họ không thể đi thành Nam Mân.
Nhiều nhất cách thành Nam Mân 300 dặm, bọn họ nhất định phải dừng lại.
"Hi vọng không phải cấp Đế"
"Tốt nhất là không có ai, nếu thật có người... e là lần này phiền phức rồi"
Mấy người thầm nghĩ như vậy, nhưng không hề có biểu hiện gì khác thường, tiếp tục đi.
Khi bọn họ vừa rời đi không lâu, bóng dáng Phương Bình lóe lên tại nơi trước đó mọi người dừng lại rồi biến mất. Ở nơi Địa Tuệ xé rách hư không, lực lượng tinh thần của Phương Bình hơi dao động một chút, mũi hơi giật, ánh mắt có vẻ nôn nóng.
Có cường giả đến rồi! Hơn nữa còn đang bám lấy mấy người lão Vương!
Hắn cảm ứng được khí tức của mấy người lão Vương, nhưng Địa Tuệ thu liễm khí tức, ẩn thân trong không trung, lực lượng tinh thần mạnh hơn hắn, đối phương cố ý che giấu hành tung, nên hắn không cảm ứng được rõ lắm. Đương nhiên vẫn cảm ứng được chút!
Phương Bình đã cảm nhận được không trung dao động, có người đang di chuyển trong không trung phía trên nhóm người lão Vương.
"Điều khiển không gian dễ dàng hơn ta, thực lực đối phương ít nhất phải tuyệt đỉnh chặng "
5Phương Bình thầm lo lắng, không dám chậm trễ, cũng cẩn thận thu lại tất cả khí tức, nhanh chóng ngụy trang. Phương Bình nghĩ một chút, rồi bất chợt hiện thân.
"Đuổi theo phía sau chưa chắc là chuyện tốt... có lẽ... có thể ngăn ở phía trước"
Ánh mắt Phương Bình khẽ động, có lẽ mấy người lão Vương đã phát hiện gì đó, hiện đang đi về phía thành Nam Mân, có lẽ mình có thể đến khu vực ở giữa, làm chút gì đó. Cường giả bình thường đều sẽ cảnh giác, đánh lén từ phía sau, chưa chắc là lựa chọn tốt.
"Đúng, cản đường đi!" Nghĩ vậy, Phương Bình vội phá không, đi về phía trước.
Theo như hắn suy đoán thì dù mấy người lão Vương trở về, cũng sẽ không tới phía thành trì nhân loại. Mình tiếp tục chạy về phía trước chừng 300 dặm, cũng có thể tránh được một chút phiền toái.
Năm phút sau, bóng dáng Phương Bình thoáng hiện trong một tòa vương thành.
Mấy năm nay, thành Nam Mân không chiến đấu nhiều, cường giả không ít, chiến lực thành trì cũng đủ mạnh mẽ. Đây là một thành trì của Thiên Mệnh vương đình, thành chủ và yêu thú thủ hộ trong thành hình như đều nghỉ ngơi dưới đất.
Tốc độ Phương Bình cực nhanh, bất chấp tất cả, trực tiếp xuất hiện trong mỏ quặng dưới đất.
Lúc này, tại khu vực trung tâm mỏ khoáng dưới mặt đất có bóng dáng của một người một nhím.
Yêu tộc thủ hộ vương thành này là một yêu thú giống nhím, hình thể rất lớn. Hiện nó đang nằm sấp dưới mặt đất, hấp thu năng lượng từ xung quanh.
Bên cạnh, một bóng người ngồi xếp bằng dưới đất, cũng đang hấp thu năng lượng tu luyện.
Nơi này là cấm địa!
Nơi hai vị cấp 9 bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Nơi này, cũng không cần hệ thống phòng ngự.
Võ giả cấp 9 đến gần bọn họ, bọn họ có thể lập tức cảm ứng được.
Tuyệt đỉnh tới... vậy cứ chờ chết thôi, cũng không cần thiết bố trí phòng ngự làm gì.
Thành chủ và yêu thú đều đang nhắm mắt tu luyện, yêu thú nhím dường như cảm ứng được gì đó, đôi mắt khổng lồ hơi động đậy. Mà ngay trong lúc một người một yêu đang tu luyện, Phương Bình lặng lẽ lơ lửng đến trước mặt bọn họ.
Khi một vị cường giả có chiến lực tuyệt đỉnh có thể hoàn toàn thu liễm khí tức muốn tiếp cận cấp 9 khác, đó là chuyện quá đơn giản.
1755 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận