Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1622

Trương Đào tỏ vẻ tiếc nuối, đáng tiếc, năng lực nghịch thiên như vậy, bị thằng nhóc này khống chế rồi. Nếu đổi lại là mình... giả mạo đến vùng cấm, chắc chắn vùng cấm sẽ đại loạn. Một vị lúc nào cũng có thể xuất hiện bên người, lúc nào cũng có thể tấn công Chân Vương, ẩn náu ở bên cạnh họ, sẽ là cảnh tượng thế nào?
Người người sợ hãi!
Các Chân Vương còn có tâm tư tấn công Trái Đất ư? Không giết được người ẩn núp này, các Chân Vương ngay cả cửa cũng không dám ra.
Tiếc nuối thì tiếc nuối, Trương Đào cũng không cưỡng cầu, mở miệng nói: "Nếu ngươi giả mạo hậu duệ Chân Vương, thì xem may mắn thôi. Chân Vương yếu hơn thì phân hóa thể cũng khá cứng, không quá sinh động. Nhưng nếu là Chân Vương mạnh, thì phân hóa thể của bọn họ sẽ rất sinh động, có thể cảm ứng được tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Đương nhiên, không có bao nhiêu người có thực lực này. Hơn nữa còn phải xem là dùng bao nhiêu tinh thần lực. Ví dụ như Trấn Thiên Vương, hắn có thể làm được, thế nhưng phân hoá thể của hắn không chứa được nhiều lực lượng tinh thần, nên cũng không được sinh động lắm.
Không phải ai cũng mạnh như ta, cũng không phải người nào cũng giống như ta, phân hóa thể cho ngươi đều chứa rất nhiều lực lượng tinh thần. Nhóc con, ngươi lãng phí hai bản phân hoá thể của ta, lực lượng tinh thần của ta ít nhất bị cắt mất 10%, việc này ngươi tự xem mà làm. Nếu không phải vì ngươi, có lẽ bây giờ ta đã đột phá đến cảnh giới Hoàng Giả rồi."
Phương Bình trợn trắng mắt, nói thế mà không thấy ngại luôn á hả?
Sau đó, Trương Đào lại nói thêm chút tình huống, hắn hiểu rõ tình huống. Phương Bình cũng ghi nhớ từng cái một, sau khi nói xong, Phương Bình mới hỏi: "Bộ trưởng, lần này ta đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế, ngài đành vắt chày ra nước sao?"
Trương Đào đen mặt, ta đâu có kêu ngươi đi? Tự ngươi nhất định phải đi, bây giờ còn tìm ta muốn chỗ tốt, ta nghèo như vậy, làm gì có chỗ tốt cho ngươi chứ?
"Không thể mang theo phân hóa thể, thứ này không bỏ vào nhẫn chứa đồ được, đem theo sẽ rất dễ bị phát hiện."
"Ý ta không phải cái này, ta nói cái khác cơ. Ví dụ như tinh hoa sinh mệnh nè, cho ta 80-100 cân là được. Đá năng lượng cái gì, cho ta xin mấy tấn là được. Hoặc là Thiên Kim Liên á, cho ta mấy chục đóa..."
"Không có!” Trương Đào từ chối thẳng thắn.
Phương Bình bi thương, nhẹ giọng nói: "Vậy thì thôi, chết ở địa quật thì chết ở địa quật đi, ngày 8 ngài cứ gạch tên ta đi, xem như ta chết rồi."
"Được."
"..." Phương Bình đau lòng muốn chết, ngươi đồng ý thẳng thắn vậy luôn!
Trương Đào nói tới nói lui, cuối cùng giãy dụa nửa ngày, nhăn nhăn nhó nhó, vẫn lấy một bộ khôi giáp ra, ném cho Phương Bình, than thở: "Cho ngươi mượn, trở về trả cho ta."
Phương Bình nhận lấy, ánh mắt sáng ngời, mở miệng nói: "Áo giáp thần binh cấp tám? Ngài có cái này, sao không lấy ra sớm chứ? Còn mỗi ngày khóc than, ngài cũng là tuyệt đỉnh rồi, dùng cái này cũng vô dụng, còn giấu đi... Đây không phải là lãng phí sao?"
Trương Đào tức giận nói: "Giấu cái gì mà giấu? Ngươi biết cái gì, áo giáp này trước đây bị tổn hại, không dùng được, ông đây phải bỏ tiền ra sửa mới sử dụng lại được. Vừa mới sửa xong là cho ngươi mượn rồi. Đúng rồi, áo giáp này không quá may mắn, ngươi tự xem mà dùng."
"Không may mắn?"
"Chủ nhân từng dùng nó đều chết hết rồi, chết rồi thì thôi, áo giáp lại còn y nguyên, không biến mất, ngươi nói có phải là vận rủi hay không? Hầu như đều là vừa lấy áo giáp ra là đã bị người đánh thành thịt vụn, ngay cả áo giáp cũng bị hư. Mà không phải một lần, ba lần rồi! Ngươi là người thứ tư, hi vọng lần này sẽ không xui xẻo như vậy."
Phương Bình không nói gì, cũng mặc kệ, áo giáp cấp tám là thứ tốt. Thần binh áo giáp là loại thần binh quý giá nhất. Bộ thần khải của Đầu Sắt, ngay cả Lão Trương cũng có chút thèm, có thể thấy được nó quý giá đến mức nào.
Giá trị của thần khải cấp tám cũng tương đương với thần binh cấp chín rồi.
Ít nhất cũng tầm trăm tỉ!
Lão Trương nói là cho mượn, Phương Bình lại trực tiếp dứt khoát nói: "Cái này xem như là thù lao và lợi tức, ngài thiếu ta một đống tiền, cái này bây giờ là của ta. Chờ ta đến cấp chín, đến tuyệt đỉnh, ta không cần nữa, lại tặng cho ngài."
"Hừ!" Trương Đào hừ một tiếng, ta thiếu ngươi tiền á? Ngươi dám nói thêm câu nào nữa, ông đây bảo đảm đập chết ngươi!
Nhưng Phương Bình nói đấy là thù lao, hắn cũng lười quản, ngươi muốn nói gì thì nói. Chờ nuôi mập lên rồi nhổ lông cũng không muộn.
Hai người nói chuyện đến đây cũng xem như chốt hết rồi.

Rời khỏi tầng cao nhất, Phương Bình hội họp với lão Vương đang chờ phía dưới. Hai người đi bên ngoài cao ốc, người đi đường vội vã, không ít người đều kết bè kết lũ thảo luận về địa quật. Có người tiều tụy lo lắng, có người ý chí chiến đấu sục sôi, nóng lòng muốn thử.
Vương Kim Dương nhìn một hồi, cũng không hỏi Phương Bình ban nãy đi làm gì, mở miệng nói: "Sắp tới có thể ta sẽ đi Vương Chiến Chi Địa."
"Hả?"
"Cảnh giới tăng không đủ nhanh, ta bây giờ mới đến cấp bảy trung kỳ, tốc độ quá chậm. Chỉ có đi Vương Chiến Chi Địa, mới có thể nhanh chóng tiến bộ."
"Ngươi là bạn của ta, bọn Cơ Dao đều biết..."
"Không sao, Vương Chiến Chi Địa tốt xấu gì cũng có chút công bằng, ở khu vực cấp bảy, ta chưa chắc đã sợ ai. Lát ta sẽ hỏi thử Đầu Sắt và lão Diêu, nếu tình huống cho phép, thì chúng ta cùng đi. Nếu có Đầu Sắt cùng đi, dù cường giả cấp tám có vượt giới lao đến, cũng chưa chắc có thể giết chúng ta."
Lão Vương nói như vậy, Phương Bình cũng không tiện nói gì. Mọi người đều có con đường của riêng mình, Phương Bình cũng không thể vẫn luôn hành động cùng bọn họ. Bây giờ hắn đã đến cấp tám, nhóm người lão Vương đều thành người liên lụy rồi.
Lão Vương cũng hiểu, nên cũng không hỏi Phương Bình định làm gì, những thứ bây giờ Phương Bình phải làm, hắn không tham gia được. Giống như Tần Phượng Thanh trước đây vậy, Phương Bình cấp bảy, hắn mới cấp sáu, Phương Bình đi làm nhiệm vụ, Tần Phượng Thanh cũng không tham gia được.
"Cẩn thận đấy."
"Ngươi cũng vậy."
...
Ngày mùng 2 tháng 11, Ma Võ, trong Tháp Thủy Tinh.
Lão Lý cau mày nói: "Thật sự muốn đi sao?"
"Vâng." Phương Bình thở ra một hơi, mở miệng nói: "Hết tiền rồi."
"Hả?" Lão Lý lại lần nữa cau mày!
Hết tiền á? Phương Bình còn có cái mỏ quặng ở đây cơ mà, sao lại hết tiền?
Nhưng ông cũng khá hiểu Phương Bình, cũng biết một ít tình huống, suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy mấy ngày tới, chúng ta sẽ chủ động gây chuyện, thuận tiện giết chết một ít cường giả. Nếu ngươi muốn giả mạo, tốt nhất là giả mạo người ngoài thành, ngươi không quá quen thuộc tình huống nội thành, tùy tiện giả mạo người khác sẽ rất dễ sơ hở."
"Nhưng địa vị của người ngoài thành lại không cao."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Địa vị thấp vào vùng cấm thì cũng chỉ là nhân vật thấp bé. Thành chủ thành Yêu Quỳ có con cháu gì không?"
"Không biết." Lão Lý thẳng thắn trả lời, nhân loại căn bản không vào được thành Yêu Quỳ, sao mà biết được chứ.
"Vậy thừa dịp các ngươi đại chiến, ta sẽ trà trộn vào thành. Tốt nhất là dẫn luôn cây hoa hướng dương thành tinh kia ra đi, nó ở trong thành, cảm giác rất mạnh, e là sẽ rất khó tiến vào trong thành."
"Nếu đại chiến xảy ra thì giải thi đấu võ giả thanh niên tranh bá có bị hoãn lại hay không?"
"Chắc là không, nhưng nếu thành chủ chết thì không biết."
Lão Lý lắc đầu nói: "Thành chủ thành Yêu Quỳ không dễ giết như vậy, hắn cũng là cường giả lĩnh ngộ bản nguyên. Bây giờ bọn họ đã khôn hơn rồi, vừa có đánh nhau, chẳng mấy chốc sẽ có nhiều cấp chín đến cứu viện. Trừ phi có thể giết đối phương trong chớp mắt, nhưng ta và lão Ngô có liên thủ cũng không thể giết cường giả bản nguyên ngay lập tức được.”
"Không sao." Phương Bình cười nói: "Không cần phải vội, thành Yêu Quỳ sớm muộn cũng sẽ diệt. Nếu không giết được đối phương, giải thi đấu cũng sẽ không dừng, phải ra tay sớm, mấy ngày nay rất nhiều võ giả thanh niên chạy tới thành Yêu Quỳ, chắc là sắp bắt đầu rồi."
"Vậy thì đêm nay!" Lão Lý cũng thẳng thắn, nhanh chóng xác định thời gian.
Sau đó trầm giọng nói: "Lần này ngươi bí mật lẻn vào, đừng để bại lộ, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ngươi, không biết có tai mắt của tà giáo ẩn nấp hay không. Dù sao tới giờ vẫn không ai biết Đại Giáo Hoàng là ai, một vị cường giả tuyệt đỉnh ẩn náu, ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Ta biết." Phương Bình gật đầu, mở miệng nói: "Mấy ngày nay ta sẽ tuyên bố bế quan, củng cố cảnh giới, khống chế sức mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận