Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1043

Dù có thể che lấp khí tức, nhưng hai người là hai mục tiêu sống sờ sờ, cũng không ẩn thân, yêu thú ở Cực Tây nhiều, xác suất bị phát hiện rất lớn.
Ban ngày, ngự không cũng là một mục tiêu gây chú ý lớn. Về việc đào hầm... đào mấy ngàn dặm, đào đến khi trút hơi thở cuối cùng, Phương Bình cũng đào không nổi. Hơn nữa, nơi này yêu thú yêu thực tung hoành, yêu thực yêu thú sống trong lòng đất cũng nhiều, yêu thú yêu thực ở cấm địa thực ra còn nguy hiểm hơn cả vương thành nhiều.
Ít nhất vương thành sẽ không loạn như vậy.
...
Một lát sau, Phương Bình và Vương Kim Dương khởi hành, màn đêm lại buông xuống.
Ngày và đêm ở địa quật chuyển đổi trong nháy mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Đêm đen vô cùng.
Đây là buổi tối thứ hai từ khi Phương Bình tiến vào Thiên Nam địa quật.
Mà trong lúc Phương Bình và Vương Kim Dương vừa bay qua tòa vương thành thứ ba, tiến vào Cực Tây... hai người lập tức bay ngược trở về!
Chạy trốn khỏi tử vong trong mấy phút, chạy về gần tòa vương thành thứ ba, Phương Bình mới nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng mắng: "Đậu xanh, cái quái gì!"
Mấy chục dặm ở phía trước, trong không trung có một đàn chim trông như quạ đang nghỉ ngơi!
Phương Bình chưa từng nghe nói có loài yêu thú nào ban đêm không hạ cánh xuống hoặc không đậu trên cây nghỉ ngơi. Những con yêu thú này lại lơ lửng trên trời nghỉ ngơi!
Hơn nữa, lúc đến gần bọn chúng, Phương Bình cảm ứng được khí tức của yêu thú cấp bảy.
Đó là con đầu đàn!
Vương Kim Dương vẫn còn sợ hãi, nơi đó không chỉ có một con yêu thú cấp bảy, còn có hàng ngàn con yêu thú khác, không ít cấp năm cấp sáu. Nếu Phương Bình và hắn cùng xông vào, có chết cũng không biết mình chết như thế nào.
"Chẳng trách đội hộ tống thành Sắc Vi đi rất chậm..."
Vương Kim Dương thở phào, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ? Đi đường vòng sao?"
Phương Bình nhìn xung quanh một lần, nếu đi đường vòng... Phía Nam là biên giới Cấm Kỵ Hải. Phía Bắc, rất có thể sẽ đi ngang qua vùng cấm địa. Đương nhiên, hai chỗ cách nơi này rất xa, trên đường còn có một khu thung lũng.
Nhưng ở đây có bầy chim này, những nơi khác lẽ nào không có sao?
Suy nghĩ một chút, Phương Bình mở miệng nói: "Trước hết bay về hai phía xem sao đã, tìm xem có khe hở nào để lách qua hay không."
"Được!"
...
Nửa giờ sau.
Phương Bình và Vương Kim Dương lại trở về, lúc này, sắc mặt của Phương Bình vô cùng khó coi, thấp giọng mắng: "Cực Tây là tổ yêu thú sao? Đậu móa, đâu đâu cũng có yêu thú yêu thực!"
Bọn họ vừa mới bay về phía Nam hơn 10 dặm, vừa chuẩn bị tiếp tục bay về phía Nam, bay được thêm một chút, một cây đại thụ chọc trời bỗng nhiên bay thẳng lên cao, cành lá quật vào hư không, kém chút nữa đập Phương Bình và Vương Kim Dương bay hồn.
Yêu thực ở đây khác với bộ tộc yêu thực thủ hộ. Yêu thực thủ hộ bình thường sẽ không rút rễ nhảy bật lên không như vậy, bọn chúng rất hiếm khi hành động, mà yên lặng như một vật chết. Nhưng yêu thực ở đây rất hoang dã, động một chút là rút rễ phóng thẳng lên trời!
Không chỉ như vậy, ở phía Nam xa xa, có hai con yêu thú cấp bảy đang tỏa năng lượng sáng khắp một vùng, không biết chúng nó đang chiến sinh tử hay đang chơi đùa.
Phía Bắc cũng có yêu thú rít gào, xao động bất an. Cực Tây loạn hơn Phương Bình nghĩ rất nhiều.
Hắn cho rằng trời tối thì những yêu thú yêu thực này sẽ không hành động, nhưng hắn quên, đa số động thực vật vốn thích hoạt động vào ban đêm.
Loạn như vậy, dù Phương Bình ẩn giấu khí tức, hắn cũng phải cẩn thận kẻo bị dư âm lan đến. Một khi bị lan đến, hai người cũng rất dễ bị phát hiện.
Phương Bình im lặng chốc lát, quay đầu liếc mắt nhìn tòa vương thành cách đó không xa, bỗng nhiên cắn răng nói: "Loạn đúng không? Vậy thì làm cho càng loạn hơn! Loạn thành một đống, ta không tin chúng ta không có lối đi!"
"Phương Bình, ngươi muốn làm gì?"
Lão Vương cảnh giác nhìn hắn, Phương Bình nói: "Còn có thể làm gì. Như cũ, dụ yêu thú công thành, sau đó thừa dịp hỗn loạn, chúng ta đi!"
"Quá nguy hiểm!"
"Như nhau thôi!"
Phương Bình trầm giọng nói: "Nếu không, chỉ có thể đi ven bờ Cấm Kỵ Hải, hoặc đi qua cấm địa Vạn Yêu Sơn, ta thấy hai chỗ này còn nguy hiểm hơn!
Ở đây tốt xấu gì cũng là một số yêu thú cấp bảy cấp tám, ven bờ Cấm Kỵ Hải không nói, ở Vạn Yêu Sơn có không ít cấp chín."
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên ngồi xuống đào một cái hang, không lâu sau, hắn nhìn lão Vương nói: "Vương ca, ngươi trốn trong đây một lát, ta dẫn dụ đàn chim kia đến, chờ khi mở được đường, chờ ta quay lại rồi chúng ta đi!"
"Ngươi muốn đi một mình?"
"Ta cấp sáu, ta nhanh hơn ngươi, để ta toàn lực bạo phát, cấp bảy cũng khó đuổi theo ta, ta cũng nhẹ nhàng hơn."
Vương Kim Dương không tiếp tục nói nữa, buồn không lên tiếng, chui vào hang ngầm, thu lại tất cả khí tức.
Nếu không cẩn thận dò xét hoặc cố ý điều tra nơi này sẽ rất khó phát hiện nơi đây có có người.
Phương Bình cũng không nói nhiều, ngự không rời đi!
Hắn vừa đi, ánh mắt Vương Kim Dương ở trong hang nghiêm nghị hẳn, xương cốt bỗng nhiên đổ nát!
Phương Bình nói Tần Phượng Thanh là bao tải, sẽ liên lụy, hắn có gì khác?
Hắn muốn thử một chút, xem có thể thức tỉnh kim cốt hay không. Nếu như có thể, cốt tủy đã sớm rèn xong, có thể rèn được thể chất kim cốt mạnh hơn cả Lý Hàn Tùng!
Đến lúc đó, chỉ cần là dưới cấp bảy, dù là tinh huyết hợp nhất, hắn cũng sẽ có cách chống lại, chứ không phải không có cách kháng cự.
...
Phương xa.
Phương Bình che lấp hơi thở, cẩn thận từng li từng tí bay đến gần đàn quạ. Khi vừa đến gần, Phương Bình đột nhiên bùng nổ khí tức võ giả địa quật cấp sáu, chém ra một đao, mấy con chim ở phía ngoài lập tức bị tiêu diệt, máu thịt tung tóe.
"Quác quác!"
Lúc này, ở khu trung tâm, một con quạ đen đau lòng kêu lên, sau đó, hàng ngàn con quạ bắt đầu bu vào đánh Phương Bình.
Phương Bình vội vàng quay đầu về phía tòa thành thứ ba, tốc độ nhanh vô cùng, thậm chí gần như có tiếng nổ truyền ra.
Chạy trốn với tốc độ nhanh nhất, mặc kệ hậu quả ra sao, tốc độ của Phương Bình hoàn toàn không kém con quạ đầu đàn cấp bảy chút nào.
Tiếng xé gió vang vọng trong đêm đen.
Ở phương xa, trong tòa thành thật lớn kia, có người hình như cũng nghe được động tĩnh, không lâu sau, một luồng khí tức cấp bảy bay lên.
Phương Bình không bay nữa, đến khi đến gần vương thành, hắn đột nhiên thu lại toàn bộ khí tức, lập tức rơi xuống mặt đất, chớp mắt biến mất.
Phía sau, một đàn chim truy sát chạy tới, đến nơi Phương Bình biến mất, chúng nó bắt đầu kêu loạn lên.
Trong vương thành, một vị cường giả cấp bảy ngự không đến, chợt quát lên: "Hắc Dực Vương, ngươi vượt giới (1) rồi!"
Thú Vương không nhất thiết phải là cường giả cấp vương giả. Con thú mạnh nhất của một tộc cũng được gọi là Vương.
Vương thành và yêu thú ở Cực Tây từng có thỏa thuận, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Bây giờ Hắc Dực Thú Vương dẫn bộ tộc của nó tự tiện xông vào địa bàn của vương thành, nghĩa là nó đã vi phạm thỏa thuận rồi. Nếu như hai vị vương giả không có mặt ở đây, sớm đã có vương giả ra tay xua đuổi chúng đi rồi.
"Quác!"
Tiếng kêu pha chút phẫn nộ vang lên, con quạ đầu đàn kia vô cùng tức giận! Vạn Yêu Sơn từng có lệnh, yêu thú ở Cực Tây không được phát sinh xung đột với nhân loại ở vương thành. Nhưng đó chỉ trong trường hợp đối phương không chủ động chọc phá mà thôi!
Hiện nó và cả tộc đang nghỉ ngơi, thế mà lại vị võ giả vương thành đánh lén, còn tiêu diệt mất một số hậu duệ của nó, điều này khiến quạ đen không thể nhịn nổi.
Về phần tòa vương thành ở biên giới Cực Tây, yêu thú thủ hộ và vương giả đều đã rời đi, yêu thú quạ đen đã sớm cảm ứng được, nó còn biết đa số thống lĩnh và tôn giả cũng không trong thành, nên nó cũng không sợ hãi. Lúc này, nghe đối phương quát nạt mình, quạ đen cũng gào thét quang quác liên tục.
Trên bầu trời vương thành, cường giả cấp bảy nổi giận nói: "Không phải võ giả thành Ngão Xỉ gây nên!"
"Quác quác!"
"Nói láo! Bản thống lĩnh biết tất cả chiến tướng trong thành Ngão Xỉ, người ngươi vừa mới nói, không phải là võ giả của thành Ngão Xỉ!"
"Quác quác!"
"..."
Một người một yêu đối thoại qua lại, lát sau, quạ đen nổi giận đùng đùng, mang cả tộc gồm hàng ngàn quạ nhỏ rời đi.
Nơi này dù sao cũng là vương thành, mặc dù mất đi mấy con yêu thú trung cấp khiến nó vô cùng tức giận, nhưng nếu không phải không còn cách nào khác, những yêu thú này cũng không dám tấn công vương thành.
"---
(1) Vượt giới: vượt biên khi không được cho phép, xâm phạm lãnh địa đối phương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận