Toàn Cầu Cao Võ

Chương 985: Mở Rộng (3)

"... Chờ chính phủ đến bao giờ?"
"Tự chúng ta chủ trương nỗ lực, đến khi làm gần xong rồi, chỉ cần chính phủ thuận nước đẩy thuyền, thế thì đơn giản rồi.
Chuyện vốn cần một năm mới có thể hoàn thành, nếu chúng ta chủ động tranh thủ, có lẽ chỉ cần ba tháng, hoặc một tháng là hoàn thành rồi!
Võ đạo tất tranh!
Đây là câu nói võ giả nào cũng biết. Nhưng hiện thực thì sao... Mọi người có nghĩ đến chủ động tranh thủ, chủ động tranh giành một chút lợi ích này chưa?
Được chăng hay chớ, người đời trước như vậy, chúng ta cũng như vậy, đây là suy nghĩ lối mòn của rất nhiều người.
Nhưng đời trước là đời trước, năm đó là năm đó, tình thế bây giờ khác rồi!
Mọi người đều là học viên tinh anh của võ đại, lẽ nào không nhận ra tình thế ngày càng tệ sao?
Có lẽ là vì nhiều người sắp tốt nghiệp rồi, nên không nghĩ nhiều. Nhưng bởi vì sắp tốt nghiệp, nên các ngươi cảm thấy không cần tranh thủ lợi ích cho võ đại sao?
Võ đại không chỉ là võ đại, đây là một tập thể công khai chiêu sinh toàn xã hội, không phải tông phái, gia tộc, cũng không phải Quân bộ quân sự, quân khu.
Chúng ta là người đại diện cho toàn xã hội, đại diện cho toàn dân!
Chúng ta thúc đẩy những chuyện này, vậy có một số chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bây giờ, điều cần làm chính là để cho chính phủ nhìn thấy thái độ của chúng ta... nói thật, đối với Ma Võ và Kinh Võ, thúc đẩy những chuyện này thực ra chẳng có ý nghĩa gì, bọn ta vốn hưởng thụ những lợi ích này!
Bọn ta là người hưởng lợi, theo lý thuyết, ta ước gì các ngươi đừng có hành động gì, để bọn ta tiếp tục hưởng lợi.
Nhưng võ đại là một thể thống nhất, mọi người đều là học viên, chúng ta là người ưu tú, đứng trên đỉnh cao, sẽ phải suy nghĩ cho lợi ích của các học viên..."
Lưu Thế Kiệt của Hoa Quốc Võ Đại im lặng nghe, đến lúc này mới mở miệng nói: "Nếu như chuyện thống nhất giá và tham gia trang web thương mại chỉ là để thúc đẩy quyết sách của chính phủ, vậy trang web cuối cùng sẽ trở thành đồ trang trí."
Phương Bình cười đáp: "Điều này phải chờ chúng ta thử nghiệm và nỗ lực rồi! Về sau, suy nghĩ của ta là, để mấy công ty lớn trở thành nhà cung cấp chủ yếu, để bọn họ tự tham dự vào, hàng năm không cần gửi dược phẩm binh khí cho các trường nữa, mà trao tặng hạn mức điểm thưởng có thể đổi.
Cứ như vậy, có thể tiết kiệm nhiều phiền toán, cũng càng thêm tính công khai.
Tác dụng của trang web thực ra còn một con đường phát triển khác... Ngoài ra, ta có một ý nghĩ không chính đáng khác."
Phương Bình cười thần bí: "Bây giờ, những thu hoạch của mọi người ở địa quật, đều bị các công ty trực tiếp thu mua... Ta nghĩ, sau này có thể mở một khu vực chuyên buôn bán dành cho cá nhân.
Hiện tại, mọi người đều thấy trang web thương mại của ta rồi chứ?
Có cạnh tranh mới có áp lực, khi chúng ta thu hoạch được nhiều thứ hay ho ở địa quật mà không còn bán cho các công ty lớn, mà sử dụng trang web giao dịch tư nhân, hoặc giao dịch với một số xí nghiệp nhỏ lẻ, vậy thì khác rồi. Chúng ta có thể dùng những tài nguyên chúng ta không cần để đổi lấy những thứ chúng ta cần.
Có nhiều người thực ra đều tích trữ một số thứ bản thân không dùng được, nhưng lại không muốn bán ra, vì sao?
Bởi vì tiền tài và điểm thưởng đôi khi không hẳn có thể mua được thứ mình muốn ở trường.
Nhưng đã có trang web, mọi người thậm chí có thể tiến hành vật đổi vật... Thậm chí, mọi người có thể giao dịch cả thần bình! Hoặc là, lấy lượng lớn đá năng lượng đổi lấy một ít tinh hoa sinh mệnh, dùng đá năng lượng đổi quả năng lượng... những chuyện này sẽ là chuyện hết sức bình thường.
Vì sao hiện tại chúng ta không có những giao dịch này?
Bởi vì mạng lưới quan hệ của chúng ta quá hạn chế rồi!
Hạn chế trong khu vực, hạn chế trong trường, hạn chế giữa các địa quật!"
Phương Bình thở một hơi, tiếp tục diễn thuyết: "Trước đây, chúng ta không có điều kiện này, chính phủ muốn thúc đẩy cũng khó mà làm được. Nhưng hiện tại, chúng ta đã có điều kiện này, sao lại không làm?
Đừng nghĩ cái gì cũng nên chờ chính phủ, các bộ các ngành đều rất bận, đều đang bận rộn chống đỡ sự tấn công của địa quật.
Chuyện cỏn con này, ta thấy chúng ta chủ động thực hiện sẽ tốt hơn.
Mọi người cũng thấy đấy, bởi vì có người thử nghiệm, mới có sự thay đổi trong nếp sống hằng ngày, mới có sự ra đời của trang web thương mại điện tử. Nếu không ai thử nghiệm, liệu bây giờ chúng ta có thể có mạng lưới thương mại điện tử như bây giờ không?
Ngày xưa, tài nguyên võ đạo khan hiếm, nhưng ngày nay, chúng ta có tận 23 địa quật, tài nguyên vẫn khan hiếm sao?
Ai cũng giữ lại, ngươi giấu ta giữ, không ai lấy ra dùng, giữ lại làm gì, dưỡng lão à?
Chờ khi trang web xuất hiện một số thứ mọi người cần, những tài nguyên này sẽ được lấy ra, được giao dịch, khi đó mới chính là tận dụng..."
Nhất thời, mọi người đều trầm mặc.
Lát sau, có người hỏi: "Vậy ai quản lý trang web?"
Phương Bình cười cười nói: "Trước tiên đương nhiên vẫn để cho phía nhà quản lý quản lý trang web rồi. Nhưng sau này, chúng ta sẽ giao quyền điều hành về cho chính phủ, chuyện như vậy, đương nhiên chính phủ thích hợp nhất!"
"Hơn nữa, trang web cũng chỉ là một nền tảng, cũng không phải là nơi giữ tài nguyên, mọi người hiểu ý ta không?"
Có người lạnh nhạt nói: "Vậy cũng khó nói, nếu như xuất hiện một số thứ tốt, phía quản lý đương nhiên sẽ phát hiện đầu tiên, thậm chí trực tiếp giấu đi tin tức, không cho người khác đổi lấy... Chuyện này rất hay xảy ra chứ?"
Phương Bình nhíu mày nói: "Ăn cũng không ăn no, bây giờ suy nghĩ đến chuyện này có phải hơi sớm rồi không? Đương nhiên, nếu mọi người không yên lòng, vậy thì cùng nhau quản lý, như vậy cũng có nghĩa là... Mỗi trường đầu tư 300 - 500 triệu, chiếm phần trăm cổ phần.
Sau đó ủy thác cho nhà quản lý, để các trường giám sát hoặc để chính phủ trực tiếp giám sát, như vậy được chưa?"
300 - 500 triệu đối với một trường võ đại mà nói, thật ra cũng không tính là gì. Phương Bình cũng nói, chỉ là ý định mà thôi.
Nhưng vẫn có người nghi vấn: "Vậy sao không để mỗi trường đầu tư vài triệu thôi..."
Phương Bình kém chút chửi thề, miệng cười nhưng lòng mắng mỏ nói: "Vậy thì không được, mỗi trường 300 - 500 triệu, gom được tầm năm ba chục tỷ, thật ra sử dụng để làm tiền cọc. Tiền cọc này sẽ không vào túi riêng của ai cả, chủ yếu là vì đề phòng một số phiền toái có thể xảy ra sau này, dùng để bồi thường, hoặc bù đắp những tổn thất khác. Đó là mục đích sử dụng của số tiền này.
Hơn nữa, nếu không có nguồn tài chính này, cũng khó có thể khiến mọi người yên tâm.
Chúng ta có thể tìm bên thứ ba công chứng, thậm chí trực tiếp giao nộp cho chính phủ, xem như khoản dự chi sau này.
300 - 500 triệu, đổi lấy đãi ngộ tương tự với danh giáo, chuyện này mà các ngươi cũng suy nghĩ lâu như vậy, vậy thôi bỏ đi. Có bàn tiếp cũng không có ý nghĩa.
Các vì thử hỏi lương tâm xem, Ma Võ có cần thúc đẩy chuyện này không?
Một số người có lẽ cảm thấy Phương Bình ta có lợi ích gì khi làm chuyện này, nhưng mọi người nghĩ thử xem, có lợi cho ta lắm sao?
Cùng lắm, ta để công ty ta phụ trách vận chuyển, kiếm lời vài đồng, có lẽ đó chính là lợi ích lớn nhất của ta rồi, đúng chứ?"
Tần Phượng Thanh bên cạnh nghi ngờ nhìn hắn. Hình như... không có nhiều chỗ tốt lắm.
Ngay cả cổ phần trang web cũng muốn chia cho các trường, Phương Bình cùng lắm nắm nhiều cổ phần hơn một chút, nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì sao?
Phương Bình tiếp tục nói: "Hoặc là như vậy đi, định giá trang web là 100 tỷ, chia làm 1000 cổ phần, 100 triệu một cổ phần, các trường chia nhau mua. Tiền mua cổ phần, ta đã nói trước đó rồi, chủ yếu dùng để quản lý trang web hoặc chi phí bất ngờ, không là của ai cả.
Nhưng là người kiến nghị và là người khởi xướng, ta sẽ giữ một hai trăm cổ phần, nhưng sẽ không nộp tiền, như vậy, mọi người nghĩ sao?"
Phương Bình thấy bọn họ không nói lời nào, lại nói: "Bản thân trang web không đáng giá, nhưng chúng ta cũng phải ký hiệp nghị, không được mua bán cổ phần, như vậy, cổ phần bao nhiêu cũng không có ý nghĩa, chỉ là danh nghĩa mà thôi. Nếu thật sự để cho mọi người giữ nhiều cổ phần, các ngươi ngược lại không có tư cách thu phục mọi người..."
Phương Bình nói miệng lưỡi khô đắng, nếu không phải gần đây không có cách nào xuống địa quật, ta sẽ chẳng thèm để ý đến các ngươi rồi.
Điểm tài phú còn thiếu một chút mới đủ 100 tỷ, nếu không, hắn thật chẳng muốn chơi với mấy người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận