Toàn Cầu Cao Võ

Chương 766: Đừng Hạn Hẹp Như Thế!

Thành Cự Liễu thương vong rất nhiều, thành trì bị hủy hơn một nửa, mỏ khoáng dưới lòng đất bị nổ tung một mảng lớn. Lúc này đối phương chưa giận đến mức muốn tự bạo là tâm tính đã tốt lắm rồi, nếu đổi lại là người khác thì chắc đã bị tức đến phát điên rồi.
Phương Bình rùng mình, những người khác cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Mọi người đều yên lặng, mặt đối mặt nhìn nhau, lần này coi như là đã đắc tội chết với thành chủ rồi, lần sau nếu gặp phải bọn họ, có lẽ đối phương sẽ không coi bọn họ là con kiến mà đối đãi nữa, mà là kẻ địch phải giết chết.
Phương Bình dường như biết suy nghĩ của bọn họ, thản nhiên nói: "Hắn chưa gặp ta bao giờ, hắn cũng chưa cảm nhận được khí tức của ta, nhưng mấy người các ngươi e bị ghi sổ rồi."
Liễu Vương chưa từng gặp bọn họ nhưng mấy người này bị người ta truy sát lâu như vậy, tướng mạo và khí tức chắc chắn bị người ta nhớ kỹ rồi.
Muốn giết cũng là giết mấy người bọn họ trước.
Phương Bình bây giờ có đứng trước mặt Liễu Vương, hắn cũng không biết là Phương Bình hủy đi vương thành của hắn.
Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi, Lý Hàn Tùng khóc không ra nước mắt, ta cam đoan, xin thề luôn là lần sau không tới nữa!
Còn chưa nói tới đã ôm được bao nhiêu lợi ích thì đã phải chịu oan rồi.
Lần này mình là cấp năm, bị cấp chín nhớ nhung, nào còn dám tới nữa.
Phương Bình cũng hơi sụt sịt, lẩm bẩm nói: "Kẻ thù ở địa quật có hơi nhiều rồi, ba tên cấp chín, mấy tên cấp tám và một đám cấp bảy..."
Liễu Vương, cây Liễu Yêu, hai tên này nhất định sẽ giết Phương Bình.
Thành chủ thành Thiên Môn, Phương Bình nhất định phải giết chết hắn.
Ba tên cấp chín này chắc chắn là kẻ thù một mất một còn của hắn.
Chưa lên cấp chín thì còn hơi nguy hiểm.
Mấy người không nói gì, lão Lý cũng không hé răng.
Ừ, ngươi là thiên hạ độc nhất đấy!
Bao nhiêu võ giả từ xưa tới nay, chưa một vị võ giả trung cấp nào dám đối mặt đánh nhau với cao cấp.
Phương Bình thì hay rồi, kéo một đám cấp bảy thì đã đành, bây giờ lại còn có thêm mấy tên cấp chín.
Cứ như vậy, chờ đến khi Phương Bình lên cấp bảy, chắc kẻ thù cấp chín đã nhiều thành một đám không đếm nổi rồi, rốt cuộc sẽ là bao nhiêu? Khó nói.
...
Ầm!
Thành Cự Liễu lại truyền đến tiếng nổ kịch liệt!
Liễu Vương và cây Liễu Yêu to lớn đang nổi giận điên cuồng, bọn họ cảm nhận được khí tức của Triệu Hưng Võ, bất chấp, không thèm quan tâm nội thành nữa, rễ cây Liễu Yêu vụt khỏi mặt đất, vô số cành cây như cánh tay quất vào hư không!
Dưới sự tức giận, Liễu Vương tụ tập vô số năng lượng trên bầu trời, dẫn vào trong cơ thể, đánh ra một đòn sấm sét, hư không nổ tung, ánh sáng rực chói lòa như mặt trời thứ hai.
Hai vị cường giả cấp chín bộc phát sự phẫn nộ của mình, thực lực của Triệu Hưng Võ có mạnh đến đâu cũng bị đánh bay mấy chục dặm, không nói hai lời, hắn co cẳng bỏ chạy!
Điên rồi!
Cường giả của Nam Giang địa quật đều là kẻ điên sao?
Hắn cũng nhìn thấy hai tên cấp chín bộc phát toàn lực, mặt đất nứt ra, tường thành sụp đổ, vô số dân chúng địa quật chớp chết thảm.
Thật quá hung tàn!
Đây là lần đầu tiên Nam Giang địa quật mở ra, đúng chứ?
Lẽ nào cường giả ở đây đều như vậy?
Chẳng trách lão Trịnh trở về nói trận chiến ở Nam Giang địa quật vô cùng khốc liệt, dưới tình hình này, Ngô Xuyên còn có thể sống sót mới là lạ.
Hai tên cấp chín ngay cả sào huyệt của mình còn không quan tâm, thấy kẻ địch liền liều mạng, Ngô Xuyên chưa chết thật đáng được ăn mừng.
Vẻ mặt Triệu Hưng Võ mông lung, thật ra hắn cũng từng xuống vài địa quật.
Nhưng chưa từng gặp thành chủ và Yêu Thực nào liều mạng đến cực hạn như này, thật hiếm thấy.
Hắn chỉ là đuổi theo xem tình hình, chứ không có suy nghĩ muốn liều mạng.
Nhưng đối phương không nói hai lời, cũng không quan tâm sống chết của dân chúng, vừa nhìn thấy hắn đã bộc phát toàn lực, quá mức hiếu chiến rồi!
Nếu đổi là địa quật khác thì ông có thể hiểu được, mọi người đã đánh mấy chục năm gần trăm năm rồi, ai cũng đều thương vong nặng nề.
Nhưng ở đây, mới tới mà!
"Nhưng mà... Ai làm sập thành vậy?"
Nhìn về phía ánh kim yếu ớt ở xa, Triệu Hưng Võ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngay từ đầu mình gặp Lý Trường Sinh, hắn… hắn là thế nào?"
Triệu Hưng Võ hiện tại bối rối cực kỳ!
Lý Trường Sinh chưa chết, sau đó hắn ta dụ cấp chín tới.
Tên cấp chín này không truy sát Ngô Xuyên mà là lại truy sát Lý Trường Sinh.
Nơi này là một nơi rất kỳ quái, theo lý thuyết, nếu như đối phương muốn truy sát cũng nên truy sát Ngô Xuyên mới đúng, đối với cường giả mà nói, thông thường đều sẽ vây giết cường giả mạnh nhất trước, còn lại đều là cá đã nằm chết thớt.
Nhưng tên cấp chín mới vừa gặp lại không như vậy, mà chọn truy sát Lý Trường Sinh, lẽ nào là vì Lý Trường Sinh giết cấp tám của đối phương?
Hơn nữa, thành trì của đối phương bị đánh nổ rồi, ai có thể đánh nổ thành trì đối phương dưới mắt Yêu Thực hộ thủ?
Ngô Xuyên?
Không đúng, đến bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Ngô Xuyên, hắn đang ở phương xa mà!
Là Lý Trường Sinh làm sao?
Lý Trường Sinh ở ngay dưới mắt của Yêu Thực cấp chín, đánh nổ thành trì sao?
Triệu Hưng Võ đau đầu, trong lòng có nhiều thắc mắc không thể lý giải được, thôi bỏ đi, không quan tâm nữa, hai tên cấp chín hiện tại vẫn còn đang điên cuồng kia kìa.
Lần đầu tiên vào địa quật không phải là để liều mạng đánh chết nhau, mà là đặt cứ điểm. Lúc này liều mạng với đối phương cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa… Hắn đi rồi, hai tên cấp chín cũng không đuổi theo nữa, mà ở lại phòng thủ sào huyệt, chuyện gì vậy?
"Không đi đường nối không gian nữa sao?"
"Không đánh nữa?"
"Thế cục Nam Giang địa quật thật sự nhìn không thấu nha."
"..."
Cả đời này, Triệu Hưng Võ đã đi địa quật không ít lần.
Địa quật trong nước, tính cả lần này là lần thứ 23 rồi, hắn gần như đều đã đi qua.
Nhưng hắn thật sự không hiểu tình hình ở Nam Giang địa quật rốt cuộc là như thế nào.
Thật kỳ quái!
Thành này gần đường nối nhất, hiện tại trong thành có hai vị võ giả cấp chín, vậy mà rút quân không đánh nữa, thật là kỳ lạ!
Triệu Hưng Võ lắc lắc đầu, bỏ đi, không quản nữa, đi giúp Ngô Xuyên, sau đó trở lại chỗ đường nối rồi nói!
...
Hơn một tiếng sau.
Tại lối ra vào đường nối, Ngô Xuyên và Triệu Hưng Võ ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu, Triệu Hưng Võ chịu hết nổi, hắn hỏi: "Chuyện là thế nào? Không đánh nữa? Như vậy là cho chúng ta xây dựng thành rồi? Có phải có âm mưu gì không?"
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Trước kia, muốn lập một cứ điểm ở địa quật, nếu không đánh đến mức sức cùng lực kiệt, đối phương sẽ không từ bỏ.
Bởi vì địa quật chiếm thiên thời địa lợi, nhân loại cũng không thể phái đi nhiều cường giả xuống giao chiến, nếu không, sẽ dẫn ra càng nhiều cường giả ở nơi sâu xa.
Vì vậy, thông thường, nhân loại cấp chín vào địa quật cũng chỉ có một đến hai người, người thứ hai cũng rất ít khi ra tay, chủ yếu có mặt chỉ là đề phòng đối phương xuất thủ trước.
Nhưng hiện tại thì sao?
Thế cục Nam Giang địa quật không tốt lắm, hai thành hợp lực rồi Triệu Hưng Võ mới vào ra tay.
Nhưng Triệu Hưng Võ cảm thấy mình còn chưa làm gì, sau đó cũng không có ai tới công kích hắn.
Một bên phòng thủ sào huyệt không ra đánh, bên còn lại cũng vừa vội vàng trở về sào huyệt, không chịu tới nữa.
Ngô Xuyên cũng rất ngỡ ngàng, cau mày nói: "Có lẽ có âm mưu! Nhưng mặc kệ đi, việc cấp bách bây giờ là chiếm giữ đường nối, lập cứ điểm! Càng kéo dài thời gian thì càng có lợi với chúng ta!
Chỉ cần đường nối hoàn toàn ổn định, chúng ta bảo vệ được nơi này, vậy thì người của chúng ta có thể ra vào bất cứ lúc nào. Đến lúc đó có thể tự do vào có thể công, lui có thể phòng thủ, mạnh hơn bây giờ nhiều."
Mọi người mạo hiểm vào địa quật, chính là vì yên bình sau này.
Trước đó còn lo lắng người của địa quật đi ra trước, vì vậy mới liều chết xông vào.
Hiện tại người của địa quật không những không ra, mà còn ở lại sào huyệt phòng thủ bất động, vậy bọn họ cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện, đợi đó đi, xem ai hơn ai.
Mặc dù hai người không hiểu được rốt cuộc vì sao tình thế lại như thế này, nhưng đây là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận