Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2139: Chiến Thiên Cung

Trong lúc trò chuyện, nhóm mấy người một yêu đã đến một tòa cung điện màu đỏ máu trước mặt mọi người.
Phương Bình nhíu chặt lông mày!
Cung điện này có gì đó hơi ghê rợn, có vẻ hơi quỷ quái. Cung điện này giống như là vật sống, nó như một cái miệng lớn đang há to, chờ mọi người tiến vào. Tà khí tản ra từ bên trong.
Thấy nhóm người Phương Bình dừng bước, gương mặt già nua lại xuất hiện trên thân cây Huyết Thụ, truyền âm nói: "Nơi đây chính là Đế Cung mà chủ nhân để lại, cũng là trung tâm của toàn bộ khu vực này. Đế Phần… thật ra chính là nơi này, cung điện này chính là Đế Phần…"
Phương Bình ngắt lời: “Đế Phần? Các ngươi cũng gọi nơi này bằng cái tên như vậy sao?”
Huyết Thụ trả lời: “Nơi đây vẫn luôn được gọi là Đế Phần, phần mộ của Đế Tôn.”
Phương Bình hơi nhíu mày, tên gọi Đế Phần là do Chiến Vương nói. Nhưng cũng chưa chắc là như vậy, một số Đại Đế khác hình như cũng biết nơi này, không ít người cũng gọi nơi này là Đế Phần, có lẽ tên của nó là như vậy.
"Vẫn có gì đó không ổn!"
Trong đầu Phương Bình bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhóm người thiên ngoại thiên cũng không biết Mạc Vấn Kiếm có thật sự sống sót hay không. Nếu cái tên Đế Phần là do Mạc Vấn Kiếm đặt, thì làm sao những người kia biết?
Hay là nơi này vốn không có tên, bên ngoài gọi là Đế Phần… thế là Huyết Thụ cũng gọi Đế Phần?
“Lẽ nào Huyết Thụ từng đi ra ngoài?”
"Năm đó chúng nó truy sát bộ tộc Kiếm Thụ, hình như đã từng ra ngoài… nhưng nói như vậy cũng không hợp lý, chúng nó truy sát bộ tộc Kiếm Thụ rất nhanh, cũng kết thúc sớm để lui về Đế Phần, nghĩa là nó sẽ không có thời gian để liên lạc với thế giới loài người…
Những yêu tộc này đều do Mạc Vấn Kiếm nuôi dưỡng, chúng nó sẽ không dám ở bên ngoài lâu, sao có thể nói cho bên ngoài biết chuyện của Đế Phần?
Điều này chứng tỏ…"
Phương Bình hơi chấn động trong lòng, điều này chứng tỏ cây này có lẽ đang nói dối!
Có lẽ nó vô tình gọi nơi này là Đế Phần, bây giờ không có cách nào lấp liếm nên mới cố ý nói nơi này vẫn luôn được gọi như vậy, dù sao nhóm Phương Bình cũng không biết.
"Có lẽ nó từng liên lạc với bên ngoài! Hoặc có người từ bên ngoài vào đây trao đổi tin tức?"
"Dù sao cũng không thể luôn đi ra ngoài, dù sao thì 60 năm trước từng ra ngoài truy sát Kiếm Thụ một lần!"
“...”
Trong đầu Phương Bình xoay chuyển nhiều suy nghĩ, Huyết Thụ thì vẫn nói: "Các vị tôn khách, đã đến Đế Cung, vật năm xưa chủ nhân để lại cho tôn khách đang ở trong Đế Cung…"
Phương Bình dừng bước, cau mày nói: “Chỗ này rất quỷ quái! Đừng nói là các ngươi sẽ mai phục trong bóng tối để ám hại bọn ta đấy nhé? Như vậy đi, nếu Mạc Vấn Kiếm có đồ muốn đưa ta, vậy ngươi đi vào lấy ra, nhận được đồ vật, bọn ta sẽ rời đi!"
Hoài nghi là chuyện bình thường.
Vừa mới quen biết, ai sẽ hoàn toàn tin tưởng một cây yêu thụ? Người ngu ngốc như vậy cũng sẽ không tu luyện được đến cảnh giới này.
Huyết Thụ đáp lời: "Tôn khách hiểu lầm rồi, Đế Cung năm xưa là chí bảo của một vị cường giả Thiên Giới, không phải do chủ nhân xây dựng, bảo vật này vốn đã như vậy, không phải sau này mới hình thành.
Chúng ta không thể vượt qua vị trí trước đây của mình, bình thường, chúng ta chỉ là hộ vệ xung quanh Đế Cung, ngay cả tu luyện cũng phải tu luyện ở bên ngoài.
Chỉ có tôn khách mà chủ nhân đang chờ mới có thể mở được Đế Cung, lấy được vật mà chủ nhân để lại…"
Trong lúc nói chuyện, gương mặt già nua trên thân cây nhìn về phía Vương Kim Dương.
Vương Kim Dương hô hấp dồn dập.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, Vương Kim Dương miễn cưỡng truyền âm nói: “Bên trong có đồ vật! Sức mạnh của ta sắp hoàn toàn mất khống chế rồi! Thứ hấp dẫn ta đúng là ở bên trong, nhưng mà… Đừng đi vào! Ta hình như… hình như cảm ứng được tình huống bên trong… Bên trong có cường giả… rất mạnh! Giống như bị nhốt ở bên trong…"
Ngay cả truyền âm bằng lực lượng tinh thần cũng đứt quãng.
Phương Bình thấy sức mạnh của hắn bắt đầu mất khống chế dần, cả người không thể nào ổn định phi hành, nhíu mày.
Bên trong rốt cuộc có thứ gì? Nếu trong lúc chiến đấu, đối thủ lấy được đồ vật bên trong, chẳng phải sẽ trực tiếp khiến lão Vương triệt để mất khống chế, lập tức bị giết sao?
Bất kể như thế nào cũng phải lấy được vật này! Có lẽ nó có tác dụng lớn với lão Vương. Nếu không lấy được thì phải phá hủy! Nếu không, lần sau gặp phải nó, lão Vương chỉ có thể chờ chết.
“Cường giả...”
Phương Bình suy nghĩ một chút, nhìn về phía Huyết Thụ nói: “Ngươi từng nói, nơi đây mới thật sự là Đế Phần? Nói như vậy, trong Đế Cung có thi thể của cường giả cấp Đế?”
Huyết Thụ khẳng định nói: “Đế Cung chính là Đế Phần, cũng là khởi nguồn sức mạnh của Đế Phần! Năng lượng duy trì kết giới bên ngoài, sức mạnh để hình thành Huyết Yêu, năng lượng để chúng ta tu luyện... Đều bắt nguồn từ Đế Cung!”
"Đế Cung và Đế Phần là một thể, những năng lượng này cũng bắt nguồn từ thi thể của các vị Đế Tôn, năng lượng được rút ra từ thi thể được dùng để duy trì năng lượng trong Đế Phần."
Nói đến đây, Huyết Thụ nói tiếp: "Nhưng những năm qua, sức mạnh từ thi thể của các Đế Tôn cũng sắp bị hút hết. Năm xưa bộ tộc Kiếm Thụ tạo phản, bọn chúng đã cấu kết với thi thể Đế Tôn hỗn loạn, nhưng chúng nó không biết những thi thể này từ lâu đã bị hao mòn năng lượng, sức mạnh chẳng có bao nhiêu, không thể phá giải phong ấn của chủ nhân."
“Thi thể Đế Tôn hỗn loạn?”
“Tình trạng giống như Huyết Yêu.” Huyết Thụ giải thích một câu: “Những thi thể này dường như tự sinh ra một chút ý chí, nhưng tâm tư hỗn loạn, chờ qua một đoạn thời gian, đợi Đế Phần hút hết sức mạnh này, bọn họ sẽ triệt để tan biến."
Phương Bình khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Trong Đế Cung có rất nhiều bảo vật sao? Chúng ta đi vào khác nào có thể lấy đi tùy ý?”
Huyết Thụ như đang cười, tuy thực vật không có cảm xúc, nhưng lúc này vẫn có cảm giác nó đang cười, nó nói:" Chủ nhân để lại cho các vị, các vị mới có thể lấy đi, nếu cưỡng ép muốn mang đi, có thể sẽ để lại mầm họa về sau…"
Phương Bình không nói chuyện, hắn sờ cằm, nhìn về cung điện màu đỏ máu trước mắt.
Hay ôm trọn cái cung này luôn nhỉ? Có thể mang đi cung điện này không?
Mầm họa cái gì, Phương Bình căn bản không để ý.
Nhưng mà cung điện này lớn quá!
Nhìn sơ, chiều cao không ít hơn 20 mét, chiều dài và chiều rộng cũng tầm 200-300 mét, toàn bộ thể tích có lẽ cũng cả triệu mét khối!
Một vật lớn như vậy, hắn không thể bỏ vào không gian chứa đồ của hắn được.
Phương Bình bỗng nhiên tò mò hỏi: "Năm xưa Ma Đế bị người vây công, hắn làm sao mang được Đế Cung đến nơi này?"
Đế Cung lớn như vậy, nếu lấy từ Thiên Giới mang đến, vậy bình thường Mạc Vấn Kiếm để đâu?
Vấn đề này... khiến Huyết Thụ hơi không hiểu.
Sao tư duy và điểm chú ý của người này kỳ lạ quá vậy?
Người bình thường sẽ quan tâm đến chuyện này sao? Một vị cường giả cấp Đế để lại cung điện, bên trong có vô số bảo vật, ai lại đi quan tâm đến cung điện?
Tuy hơi khó hiểu vì sao đối phương đặt câu hỏi, nhưng Huyết Thụ vẫn trả lời: "Vật này là bảo vật từ Thiên Giới, bình thường không thể thu được, nhưng thứ này có thể thu vào cửa tam tiêu, năm xưa, chủ nhân thu vật này vào cửa tam tiêu."
Phương Bình hứng thú hỏi: “Vậy làm sao để lấy đi?”
“...”
Huyết Thụ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn!
Suy nghĩ một chút, nó nhắc nhở: “Bảo vật này có liên kết với Đế Phần và núi Tử Cái, chủ nhân đã kết nối bảo vật này vào phong cấm của núi Tử Cái, không thể lấy đi.”
“Không thể lấy đi?”
Phương Bình không tin, nếu đồ vật được đặt ở nơi này thì nghĩa là có thể mang đi!
Đương nhiên, hắn tin có liên kết. Lúc ở Huyền Đức động thiên, những kiến trúc kia cũng được kết nối với phong cấm, hắn không thể lấy đi.
Nhưng khi đó là khi đó! Khi đó, hắn còn yếu.
Hiện tại, hắn đã mạnh lên, mạnh mẽ chặt đứt liên kết chưa chắc đã bị cấm chế phản phệ.
Phương Bình bỏ qua chuyện này, lại hỏi: "Phía các ngươi có bao nhiêu yêu thực, thực lực ra sao?"
“Ý của ngươi là...”
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ở đây có chút hỗn loạn, khí cơ không nổi bật. Ta phải hỏi cho rõ, nếu các ngươi rất mạnh, chúng ta vào Đế Cung, các ngươi ở bên ngoài bao vây chúng ta thì chúng ta chẳng phải chết chắc sao?
Trước hết phán đoán thực lực của các ngươi, nếu cảm thấy các ngươi không thể giết được bọn ta, bọn ta mới suy xét đến chuyện đi vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận