Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1711

Nghe Hoa Tề Đạo vu khống, Phong Diệt Sinh còn đang chửi bậy hơi sửng sốt, sau đó cả giận nói: "Nói bậy!"
Phủ Phong Vương? Làm sao có thể!
Hoa Tề Đạo mặc kệ, hắn bay từ phủ Hòe Vương thẳng đến phủ Phong Vương! Hiện tại, không thể dựa theo kế hoạch vương chủ nữa!
Tên trộm kia hoàn toàn không theo tính toán của vương chủ, đối phương không những không ra tay với các vị vương tử điện hạ, mà lại tiêu diệt nhóm người hoàn toàn không quan trọng gì trong phủ Hòe Vương, đối phương rõ ràng không có tâm tư tiêu diệt các vị vương tử điện hạ.
Lần này, Hoa Tề Đạo cũng không kiêng kỵ gì, trực tiếp dùng lực lượng tinh thần tra xét phủ Phong Vương. Mới vừa tra xét chốc lát, tức khắc quát lên: "Phong Hoa không ở trong phủ! Phong Ngọc cũng không ở trong phủ!"
"Đi!"
Lúc này, trong hoàng cung, những thần tướng kia dồn dập ngự không bay thẳng đến phủ Phong Vương. Đến hiện tại, bọn họ vẫn còn chưa hiểu tình hình. Rốt cuộc làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tên trộm kia lại ló mặt ra rồi? Mà kẻ trộm lại là người xuất thân từ phủ Phong Vương?
Trong đám người, Liễu Vô Thần trực tiếp ngự không trở lại phủ của mình, kéo Phong Diệt Sinh đi thẳng đến phủ Phong Vương.
Lúc này, sắc mặt Phong Diệt Sinh âm trầm, cũng không nói đến chuyện bị giám sát nữa.
Phủ Phong Vương xảy ra chuyện rồi! Phong Hoa và Phong Ngọc đều không ở vương phủ? Người đâu! Mình đã căn dặn nhiều lần, đừng tự ý ra khỏi phủ, thời buổi bây giờ rối loạn, hai người này tọa trấn ở phủ Phong Vương, sao có thể không ở trong phủ?
Phong Hoa vừa rồi còn cho người gửi thư đến!
"Phong Hoa... Phong Hoa có vấn đề!"
Phong Diệt Sinh biến sắc, lúc trước, vì trong cơn giận dữ, hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ, lúc này mới lấy ra bức thư của Phong Hoa gửi đến, xem xét tỉ mỉ một phen, Phong Diệt Sinh tức mình mắng to: "Đây không phải chữ của Phong Hoa!"
Liễu Vô Thần không hề liếc mắt nhìn, lúc này có phải hay không cũng không còn quan trọng.
Phong Hoa biến mất rồi! Chẳng lẽ tên trộm kia trước giờ vẫn luôn nấp trong phủ Phong Vương?
...
Những người này rời đi, nhưng ngoài vương điện vẫn có người ở lại.
Cơ Dao nhìn thành Thiên Thực hỗn loạn, nhiều cường giả ngự không mà đi, bật cười lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Vương thúc, hoàng thành cấm không trở thành nói suông rồi."
Cơ Nam cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn vương chủ còn đang ngồi ngay ngắn trong đại điện, cũng không nói nhiều, xoay người khom lưng nói: "Lê vương chủ, chúng ta xin cáo lui!"
Tuy sắc mặt vương chủ vẫn trắng bệch, gương mặt vẫn treo nụ cười: "Đi thong thả, kẻ trộm kia giảo hoạt vô cùng, Cơ Nam thần tướng cẩn thận, bản vương sẽ phái người bảo vệ Vạn Đình Lâu, để chư vị cười chê rồi."
"Không dám!" Cơ Nam tương đối khách khí, khách sáo một trận, hắn không ngự không, mà dẫn Cơ Dao đi bộ rời đi.
Về phần Huyền Đồng, từ lúc xảy ra chuyện hắn đã rời đi rồi, Huyền Chân còn đang ở Vạn Đình Lâu.
Đợi mọi người đều rời đi, trong đại điện, vương chủ nhìn Thiên Thực Quân đứng hộ vệ bốn phía, phất tay nói: "Lui ra hết đi!"
Thiên Thực Quân hộ vệ cũng không dám nghi vấn, dồn dập lui khỏi đại điện.
Một lát sau, bên tai Lê Chử vang lên một giọng nói già nua: "Lê Chử, để lão hủ ra tay đi."
"Thủ hộ đại nhân không cần ra tay, ngài ngưng tụ Thánh Quả, tất cả Chân Vương đều biết, ngài toàn tâm toàn ý kết Thánh Quả, hiện tại ra tay, chẳng phải sẽ khiến các Chân Vương hoài nghi sao?"
Vương chủ cười nhạt nói: "Loạn thì loạn đi, chẳng sao cả! Loạn thành như vậy, tất cả mọi người đều sẽ thấy Lê Chử ta vô dụng. Thiên Mệnh vương đình cũng sẽ thấy như vậy. Lúc này, có lẽ Lê Chử cũng sẽ không còn được các Chân Vương để ý nữa.
Người vô dụng như ta vẫn giữ được vị trí vương chủ, đây có lẽ là kết quả mà Thiên Mệnh vương đình muốn thấy! Cũng là mong muốn của một số Chân Vương!
Nhóm người Phong Vương muốn mưu đoạt vị trí vương chủ, để hậu duệ đột phá Chân Vương, thậm chí còn muốn bước ra con đường thứ hai, chuyện này sao không có ai biết cơ chứ. Ngay cả điện chủ cũng chưa chắc đã hy vọng Phong Vương bước ra con đường thứ hai.
Lê Chử càng vô dụng, càng có thể ngồi vững vị trí vương chủ, nếu năm xưa không có điện chủ ủng hộ, e là bản vương đã sớm thoái vị rồi...
Cũng tốt, đám người này lúc nào cũng đề phòng ta, cảm thấy ta có mưu tính… Sau lần này, e là không ai nghĩ như vậy nữa rồi."
Giọng nói già nua của yêu thực Thiên Du lại vang lên: "Ngươi cố ý?"
"Cũng không hẳn!" Vương chủ cười nói: "Chỉ là kế hoạch không bằng biến hóa, bản vương đánh giá cao dã tâm của Phương Bình, không ngờ hắn chỉ tham tài mà thôi, hơi nằm ngoài dự liệu của bản vương.
Bản vương cảm thấy hắn cực khổ vào vương đình, đến thành Thiên Thực, một chút đá sinh mệnh hẳn sẽ không lọt mắt hắn, nào ngờ… Đúng là bất ngờ, thú vị…"
Vương chủ lắc đầu, hắn thật sự hơi đánh giá cao dã tâm của Phương Bình. Nếu chỉ là mỏ quặng, dù đưa đến trước mặt hắn, hắn còn chẳng thèm nhìn.
Hắn cho rằng Phục Sinh Chi Địa cực khổ tìm cách đưa Phương Bình vào vương đình, sẽ không vì lợi nhỏ mà bỏ qua kế hoạch lớn. Kết quả chứng minh, hắn sai rồi.
Phương Bình không diệt trừ những vương tử điện hạ kia!
Những người kia đều là hậu duệ của Chân Vương, đều có hy vọng trở thành Chân Vương, ít nhất là sau khi trở thành vương chủ sẽ có hy vọng đột phá, không ngờ, Phương Bình không hề ra tay với đám Chân Vương tương lai này, mà lại chạy đến phủ Hòe Vương không hề quan trọng gì để đào mỏ!
Khó mà tin được!
"Bản vương nghĩ sai rồi, lúc những cửa hàng kia xảy ra chuyện, bản vương cảm thấy hắn đã lấy đủ tài nguyên, lúc này nên làm chính sự..." Vương chủ cũng không biết nên nói như thế nào!
Chấp nhận nguy hiểm lớn để trà trộn vào doanh trướng của địch, chỉ vì đào đá sinh mệnh sao? Người chết rồi, cái gì cũng không còn, chẳng mang được cái gì theo cả!
Đổi thân phận, góc nhìn để suy nghĩ, bất cứ một gián điệp nào xâm nhập vào phe địch lúc quan trọng này cũng sẽ không động lòng vì mấy viên đá sinh mệnh!
Hoặc là sẽ trực tiếp thoát đi, hoặc là sẽ làm chuyện đại sự!
Kết quả, không có!
Thiên Du thủ hộ nhất thời cũng không nói gì!
Nói nghe có lý ghê, trong mắt cường giả, mỏ quặng có là gì? Thành chủ ngoại vực đều có mỏ quặng, huống chi là cường giả vương đình.
Thâm nhập vương đình, quan trọng hơn đào mỏ nhiều.
Yêu thực Thiên Du không nghĩ thêm nữa, lại mở miệng nói: "Đúng là hơi khác người, trước đó ta từng cẩn thận dò xét, nhưng vẫn chưa phát hiện tung tích của hắn, tốt nhất là không nên giữ lại người này…"
Mới vừa nói xong, giọng của Thiên Du thủ hộ khẽ biến: "Triệu Hưng Võ có hành động rồi!"
Vương chủ hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Thủ hộ đại nhân vẫn nên canh chừng Triệu Hưng Võ, Triệu Hưng Võ quan trọng hơn Phương Bình nhiều! Hắn cũng là một quân cờ của Điện Chân Vương, không thể để hắn có chuyện."
"Lão hủ đã biết." Thiên Du thủ hộ đáp một tiếng, rất nhanh không còn âm thanh.
...
Cùng lúc đó, trong tay Triệu Hưng Võ đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao, bổ một đao về phía hư không, một vật như tấm gương thủy tinh trực tiếp bị vỡ vụn.
Triệu Hưng Võ nhìn quanh, khí thế bộc phát cực mạnh, lạnh lùng nói: "Cần gì phải dò xét Triệu mỗ, nếu muốn nhìn, trực tiếp vào phủ là được!"
"Đại trưởng lão..." Bát trưởng lão bên cạnh hơi căng thẳng, cũng cực kỳ chấn động, thật mạnh!
Khí thế của Triệu Hưng Võ bộc phát đến cực hạn, trường đao trong tay càng tỏa ra ánh kim chói mắt khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Thần binh đỉnh cấp chín!
Thêm vào Chân Vương tuyệt học, Triệu Hưng Võ lúc này không chỉ mạnh hơn trước ba phần!
Nếu trước khi vào vùng cấm, Triệu Hưng Võ có thực lực tương đương với Trương Vệ Vũ, hiện tại, có lẽ càng mạnh hơn! Đây mới thật sự là cường giả đỉnh cấp bước đi được 999 mét trên con đường bản nguyên, chắc chắn sẽ không yếu hơn Nam Vân Nguyệt trong trận Tử Cấm địa quật.
Khí thế của Triệu Hưng Võ bộc phát cực mạnh, lúc này, không trung lóe lên một bóng người, Hữu thần tướng nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Triệu soái cần gì phải giận? Do kẻ trộm tung hoành trắng trợn, không chỉ phủ của Triệu soái, những nơi khác cũng có giám sát, cũng không phải chỉ nhằm vào một mình Triệu soái."
Dứt lời, Hữu thần tướng lại lạnh nhạt nói: "Triệu soái đánh nát màn trời thì thôi, hà tất phải bộc phát khí thế, nhiễu loạn khí thế..."
Triệu Hưng Võ xì cười một tiếng, thần quang trong ánh mắt bạo phát, đột nhiên hừ lạnh nói: "Triệu mỗ khó chịu trong lòng, ngươi có thể làm gì? Chân Vương dò xét thì thôi, ngươi còn dám dò xét, lão phu chém ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận