Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2301: Địch Hạo Chết (3)

“Phương Bình... Các ngươi thật sự nằm ngoài dự liệu của bản tướng!”
Địch Hạo bình tĩnh lại, đột nhiên nhìn về phía phương xa, nhìn về nơi sâu xa, gương mặt lộ vẻ bị thương. Vinh quang của quân Thần Đình... Từ nay về sau, triệt để trở thành quá khứ rồi! Hai vương có lẽ sẽ tạo lại quân Thần Đình, nhưng quân Thần Đình chân chính e là sau ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại nữa. Quân Thần Đình mà mình chiến đấu cả đời để bảo vệ: Thần triều Địa Hoàng hủy diệt, quân Thần Đình có lẽ đã sớm nên bị hủy diệt rồi! Năm xưa, nhóm tàn quân bại tướng như mình được hai vương thu nhận, bản thân mình một lòng muốn khôi phục vinh quang của quân Thần Đình, nào ngờ, tỉnh lại từ sau giấc ngủ say mới phát hiện, mọi thứ đã thay đổi! Quân Thần Đình không còn vô địch! Quân Thần Đình cũng không thể dọa sợ các cường giả khác rồi.
"Vương... Xây lại thần triều, chúng ta còn có thể lưu danh sao?"
Địch Hạo liếc nhìn nơi sâu xa, tự giễu. Lưu danh thì sao? Quân Thần Đình đã không còn!
"Phương Bình, nếu người muốn chết, bản tướng chiều lòng ngươi!"
Địch Hạo lớn tiếng, khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ, đáng sợ hơn lúc trước! Thời khắc này, một cây trường mâu thống thiên xuất hiện! Bóng người Địch Hạo bỗng lớn mạnh vô số lần, trường mâu trong tay, sát phạt che trời! Ầm ầm ầm! Bản nguyên hỗn loạn nổ rồi! Bản nguyên hỗn loạn công kích Địch Hạo, mà hắn thì đâm trường mâu về phía Phương Bình, trực tiếp đâm xuyên người Phương Bình, tốc độ cực nhanh. Hắn nói: "Ngươi đáng chết!"
Phương Bình bị đâm xuyên người! Nhưng lúc này, Phương Bình cười xán lạn!
"Ngươi muốn ta chết cùng ngươi? Vậy phải xem ta có đồng ý hay không!"
Chính lúc này, khí tức của Phương Bình đột nhiên biến mất! Không chỉ hắn, khí tức của Khổng Lệnh Viên và Tô Vân Phi đều đột nhiên biến mất! Địch Hạo lập tức ý thức được vấn đề! Một vấn đề rất nghiêm trọng! Không còn khí tức của những người khác, khí tức của hắn lại quá mạnh mẽ, bản nguyên hỗn loạn chỉ có thể công kích hắn! Ầm ầm ầm! Kim thân Địch Hạo nổ tung!
Sau một lần nổ tung, Địch Hạo chưa chết, lại nhanh chóng đêm một mâu nữa vào người Phương Bình!
"Phập!"
Phương Bình lại bị đâm xuyên, kim thân cũng bắt đầu nổ tung! Nhưng lúc này, Phương Bình vẫn tươi cười: "Ba chiều không giết được ta!"
Ba chiều không giết được hắn, Địch Hạo chết chắc rồi! Sắc mặt Địch Hạo triệt để thay đổi, gầm lên dữ dội, lại đâm ra một mầu nữa, khiến đầu Phương Bình nổ tung! Nhưng đầu Phương Bình gần như khôi phục trong chớp mắt, mà càng rắn chắc hơn trước!
"Chết tiệt!"
Địch Hạo vẫn muốn đánh tiếp, nếu có thêm thời gian, hắn sẽ giết được Phương Bình! Nhưng thời gian đầu chờ hắn! Ầm ầm ầm! Lần này, tiếng nổ kéo dài rất lâu, sau một chốc, ba người Phương Bình bay ngược ra ngoài, ai nấy đều bị thương! Cùng lúc đó, Địch Hạo nổi giận, gầm lớn tiếng, nhìn lên trời, giận dữ hét: "Vì sao không cho ta thêm một chút thời gian!"
Hắn không cam tẦm! Phương Bình sát hại chiến hữu quân Thần Đình cuối cùng của hắn lại không chết, hắn có chết cũng không cam tẦm! Ba người Phương Bình bay ngược ra ngoài, kim thân rạn nứt, thương thế nặng nề. Nhưng lúc này, Phương Bình lại cười ha ha, cười như điên nói: "Ngươi chết đi thì biết vì sao không cho người thêm thời gian thôi! Ngươi giết chiến hữu của ta, ta báo thù, những người thì không báo được thù! Đi chết đi!"
Ầm ầm!
Tiếng nổ này kinh thiên động địa!
"Có chết cũng không cho ngươi!"
Ngay lúc này, Địch Hạo toàn lực ứng phó, ném một thứ ra ngoài! Xa xa, nhóm người Kỳ Huyễn Vũ thấy vậy, không nói lời nào, bay thẳng đến nơi kia! Địch Hạo không muốn cho Phương Bình, vậy thì có lợi cho bạn họ! Cũng tốt, nhân cơ hội này, mau chóng cướp lấy, sau đó sẽ dễ giết nhóm Phương Bình hơn nhiều! Ngay khi Kỳ Huyễn Vũ đuổi theo, Địch Hạo gầm nhẹ một tiếng, hư không nổ bể: Lúc này, bản nguyên hỗn loạn cũng bắt đầu tấn công xung quanh! Nhóm người Phương Bình lại bị nổ tróc da tróc thịt, kim cốt cũng bị nổ tung. Mà Địch Hạo thì càng thảm hơn! Sau tiếng nổ ầm ầm rung trời, Địch Hạo biến mất! Tướng quân quân Thần Đình cứ thế biến mất trên thế gian! Đến cuối cùng cũng không thể kéo theo kẻ thù mà hắn căm hận nhất - Phương Bình! Thời khắc cuối cùng, Địch Hạo không dám tự bạo. Hắn không sợ chết! Hắn sợ mình tự bạo, nổ hết toàn bộ bản nguyên hỗn loạn, hỏng đại sự của hai vương. Vị tướng quân máu lạnh này, dù hận Phương Bình thấy xương vẫn luôn nhớ kỹ sư mệnh của mình! Hắn là quân nhân! Là đại tướng của hai vương Hắn có thể chết, có thể thất bại, nhưng không thể vì ân oán cá nhân làm hỏng đại cục. Cho nên Địch Hạo không tự bạo! Thời khắc cuối cùng, để mặc bản nguyên hỗn loạn giết hắn. Chết không toàn thây! Cát bụi trở về cát bụi!
Nhìn Địch Hạo chết không toàn thây, Phương Bình không vội vã đi tranh đoạt vật kia cùng Kỳ Huyễn Vũ. Phương Bình đứng tại chỗ, miệng đầy máu tươi, khẽ cười nói: "Chết khẳng khái thật! Là nam tử hán, đáng tiếc, không phải cường giả nhân loại!".
Địch Hạo rất mạnh, rất dũng cảm, cũng rất có phong độ của một đại tướng. Nhưng hắn là người của hai vương! Hắn dẫn dắt quân Thần Đình, là kẻ địch của nhân loại, ít nhất hiện tại là như vậy! Người của hắn phong tỏa trời đất, khiến rất nhiều võ giả nhân loại tử vong. Anh hùng phe ta là giặc của đối phương. Phương Bình cảm thấy lời này rất hợp để hình dung Địch Hạo. Hắn là anh hùng! Ít nhất, hắn đang bảo vệ lãnh địa của hai vương, bảo vệ hai vương, tiêu diệt kẻ xâm lấn, hắn làm tất cả điều này không có sai. Vậy mình sai rồi sao? Phương Bình không suy nghĩ nhiều, ta cũng không sai! Ta tranh đấu vì nhân loại! Địch Hạo là vì hai vương! Mọi người đều vì nhóm người phía sau mình, nên không cần phải quan tâm ai đúng ai sai! Khổng Lệnh Viên nhìn Phương Bình, sắc mặt xám xịt nói: “Còn ngây ra làm gì, nếu để Kỳ Huyễn Vũ lấy được vật kia, chúng ta sẽ gặp chuyện đó!”
Phương Bình lắc đầu, cười nói: “Với tính cách của Địch Hạo, làm sao có thể giao đồ vật cho kẻ địch lúc sắp chết! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái kia đại khái là giả!”
Phương Bình cười nói: “Người như hắn rất giống cường giả nhân loại chúng ta! Các ngươi nghĩ mà xem, cường giả nhân loại lúc chết trận, sẽ để lại bảo vật của mình cho kẻ địch sao?”
Nghe hỏi như vậy, Khổng Lệnh Viện cau mày nói: “Nói như vậy, đồ vật bị hắn phá huỷ rồi ư?”
“Không"
Phương Bình lạnh nhạt nói: “Nếu phá huỷ, thời khắc sống còn hắn chỉ cần nói là phá huỷ là được rồi, cần gì phải dời đi tầm mắt!”
Tô Vân Phi ho nhẹ một tiếng, nôn ra ngụm máu tươi, lạnh nhạt nói: "Cũng đúng! Nếu dời tầm mắt của chúng ta, nghĩa là hắn hy vọng chúng ta cảm thấy vật kia là thật, còn bảo vật thật, có lẽ không thể hủy, hoặc là không thể bị hủy! Bảo vật kia nhất định sẽ bị hắn giấu đi, giấu ở nơi hắn cảm thấy chúng ta không sẽ phát hiện..."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía hố đen giữa trời! Địch Hạo bị bản nguyên hỗn loạn đánh chết, không lưu lại cái gì, chỉ có một hố đen. Khổng Lệnh Viện trầm giọng nói: “Vậy thì tìm thử xem!”
Mấy người lại liếc mắt nhìn nhau, Phường Bình đột nhiên mắng một câu, tức giận nói: “Biết ngay mà! Ta chín tầng kim thân, ta không đi thì ai đi!”
Hố đen kia rất nguy hiểm! Đó là vô số vết nứt không gian tạo thành!
Nhưng kim thân của Phương Bình mạnh nhất, hắn không đi, những người khác đi vào thì càng nguy hiểm hơn.
"Biết lắm khổ nhiều!”
Khổng Lệnh Viên cười ha hả nói: “Ngươi không đi, ai đi? Ngươi là lãnh tụ đó! Lão già ta, bao nhiêu lần ra tay thì bấy nhiêu lần trọng thương, lần này cũng không ngoại lệ, ngươi cũng không thể để ta chết ở đây thật chứ?”
Khổng Lệnh Viện hiếm khi cười đùa, tâm tình không tệ. Lần này, tuy rằng nhân loại tổn thất nặng nề, nhưng lúc này đây, cũng giết thoải mái! Thiên ngoại thiên bị giết sạch rồi! Quân Thần Đình ra tay trước đó cũng bị giết sạch rồi! Có lẽ vẫn còn vài người, nhưng những người bọn họ nhìn thấy thì chết hết rồi! Địa quật, nếu không có viện quân thì hẳn là cũng chết gần đủ rồi. Nhân loại, mới là người thắng lớn nhất! Trận chiến này, trước trước sau sau, đánh giết vô số cường giả cấp chín! Thế lực khắp nơi, đều bị suy yếu. Dù mạnh như địa quật, sau trận này, hơn 800 cấp chín đều chết đây, cấp chín ngoại vực nhất định sẽ bị điều vào vùng cấm, củng cố nhân lực cho vương đình. Đến lúc đó 108 ngoại vực sẽ còn lại bao nhiêu cấp chín? Bây giờ, ngoại vực có hơn 2000 cấp chín. Đến lúc đó, e là chưa chắc còn được một nửa! Chia đều quân số cho các vực, cấp chín ở mỗi vực có thể sẽ không hơn 10 vị. Như vậy, ngoại vực, nơi tiếp giáp với Trái Đất, sẽ bị giảm thực lực cực mạnh, càng có lợi cho nhân loại. Phương Bình không nói gì nữa, nhanh chóng xông vào hố đen kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận