Toàn Cầu Cao Võ

Chương 565: Học kỳ mới, không khí mới (2)

Nghe thế, Lương Phong Hoa phía sau cười nói: "Hội trưởng làm vậy là không cho bọn họ chút thời gian nghỉ ngơi nào sao, tân sinh khóa này coi bộ phải chịu khổ rồi."
Phương Bình cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy chứ, ở vị trí nào phải nhận lãnh trách nhiệm đó. Làm hội trưởng hội võ đạo, em cũng hy vọng Ma Võ càng tốt hơn.
Trương Ngữ và rất nhiều đạo sư khác muốn tập trung tài nguyên, bồi dưỡng một bộ phận học viên mũi nhọn tài giỏi.
Nhưng suy nghĩ của em chính là tăng thu, bắt được nhiều tài nguyên hơn, trong lúc bồi dưỡng học viên mũi nhọn, cũng cần phải phát triển thực lực tập thể của Ma Võ.
Vào Ma Võ, chưa tới cấp ba đã tốt nghiệp, dưới cách nhìn của em, đó chính là sỉ nhục!"
Mọi người líu lưỡi, lời này mà cậu cũng dám nói.
Đừng so sánh mình với người khác, tiến độ võ đạo nào có dễ dàng như vậy.
"Tất cả tân sinh, sau hai tiếng nữa tập hợp tại sân vận động số một"
"Người đến muộn hoặc không đến, tự gánh lấy hậu quả!"
Khi những tân sinh vừa mới lục tục bước vào trường, thành viên bộ kỷ luật hội võ đạo cao giọng hét lên thông báo.
Có tân sinh vội vàng hỏi thăm: "Anh ơi, vừa mới nhập học đã có buổi lễ chào đón tân sinh viên sao?"
Thành viên hội võ đạo được hỏi hơi sững người, cười như không cười nói: "Đúng, lễ chào đón tân sinh viên."
Những tân sinh viên này vội vàng tiến hành thủ tục nhập học, chờ phân chia phòng ký túc xá.
...
Ma Võ, trên nóc tòa nhà Giáo Sử Quán - tòa nhà ghi lại lịch sử thành lập và hành trình của Ma Võ.
Giáo Sử Quán cũng là kiến trúc cao nhất Ma Võ. Ngày thường không cho phép sinh viên bình thường bước vào.
Lúc này, hai người Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh đều đang đứng trên mái nhà.
"Ông thấy sao hả?"
Ngô Khuê Sơn tóc bạc tung bay, mắt nhìn chằm chằm cổng lớn, bỗng nhiên hỏi một câu.
Hoàng Cảnh bình tĩnh nói: "Trước hết để cho em ấy làm gì làm, chỉ là vài thay đổi nhỏ, cũng không có biến động lớn, chỉ hơi tăng cao kỷ luật thôi, cũng là chuyện tốt."
"Tôi không nói chuyện này."
Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Tôi nói, Ma Võ bây giờ bắt đầu lại từ đầu, tân sinh viên vào trường, sao không nhân cơ hội này, thực hiện cải cách lớn hơn!
Bây giờ, trong trường học, võ giả cấp ba cấp bốn cực kỳ ít, võ giả cấp một cấp hai lại quá nhiều.
Muốn nhanh chóng tiến bộ, muốn thực lực Ma Võ lớn mạnh, địa quật là một nơi tốt…"
"Sở dĩ Ma Võ là Ma Võ chứ không phải Quân bộ là vì chúng ta dạy dỗ học viên tùy theo tài năng của các em ấy, tiến độ tập võ của mỗi người khác nhau, nhiệm vụ và thử luyện cũng không giống nhau, để bọn họ trưởng thành từng bước một.
Một khi quăng người vào địa quật, vậy ý nghĩa tồn tại của Ma Võ là gì, ở đâu?
Thẳng thắn để Quân đội chiêu sinh thêm người cho rồi, cần gì phải mở ra đại học võ."
Ngô Khuê Sơn lặng lẽ nói: "Tình hình bây giờ khác xưa, tình hình năm đó không cấp bách như vậy, vì vậy chúng ta mới có thời gian để bọn học viên trưởng thành từ từ.
Nhưng mà tình hình hiện tại đâu phải ông không biết.
Ma Đô địa quật, thành Đông Quỳ xuất binh, đây chính là biến cố lớn nhất!
Các địa quật khác bây giờ cũng có khuynh hướng như thế. Viện trưởng Hoàng, ông cảm thấy địa quật sẽ cho chúng ta bao nhiêu thời gian?
Trăm năm?
Tám mươi năm?
Không, dưới cái nhìn của tôi, có lẽ chỉ có mấy năm thôi!"
Ngô Khuê Sơn khẽ thở dài: "Cuộc sống hòa bình, không áp lực, ông nói xem, bọn học viên cần bao nhiêu thời gian để đột phá đến mức trung cấp?
Chúng ta... Không còn thời gian rồi!"
"Vậy thì tranh thủ thời gian cho bọn họ!" Hoàng Cảnh phản bác lần hai.
"Tranh thủ thời gian..." Ngô Khuê Sơn tự giễu nói: "Có thể tranh thủ bao lâu? Sinh viên võ đại bất kể trí tuệ hay thiên phú đều là top người tốt nhất, bây giờ tiến độ chậm chạp, bởi vì bọn họ không có áp lực.
Ông có phát hiện không, sinh viên võ đại tiến vào địa quật tiến bộ rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với võ giả Quân đội.
Nhưng học viên không vào địa quật, tiêu tốn quá nhiều thời gian tu luyện ở cảnh giới sơ cấp rồi!
Chúng ta có thể chống đỡ nhất thời, chống đỡ được một đời sao?
Ít nhất, cũng phải để bọn họ cảm nhận được áp lực, cảm nhận được sự tuyệt vọng, nếu không, tôi lo rằng chúng ta không chờ được đến ngày bọn họ trưởng thành rồi."
Hoàng Cảnh nhíu mày, một lát mới nói: "Nếu như ông kiên trì như vậy, vậy học kỳ này có thể thông báo chuyện địa quật cho tất cả võ giả cấp hai.
Nhưng có vào địa quật hay không thì phải để cho các em ấy tự do lựa chọn.
Dù tiến vào địa quật, võ giả cấp hai, tôi cảm thấy không cần ra khỏi thành, ở trong thành Hy Vọng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh là được.
Trước đó, đám học viên cấp hai của lớp huấn luyện đặc biệt tiến vào địa quật, chỉ khiến chúng ta thêm áp lực và lo lắng, vẫn chưa có hiệu quả gì cả, võ giả cấp hai, chỉ có lúc thủ thành mới tham gia xuất chiến, nếu không, ra khỏi thành hầu như chính là chịu chết."
Hoàng Cảnh xem như đã nhượng bộ, Ngô Khuê Sơn nghe vậy cũng không nói gì nữa, khẽ gật đầu nói: "Vậy cứ dựa theo ý ông mà làm."
Nói xong, Ngô Khuê Sơn lại nói: "Ma Đô địa quật đã mở ra, những võ giả cấp ba cấp bốn của Ma Võ cũng nên tiếp tục nhận nhiệm vụ địa quật, nên đi địa quật thì đi thôi."
Hoàng Cảnh cười nói: "Ý của hội võ đạo, võ giả cấp ba cao kỳ trở xuống không cần vào địa quật.
Phương Bình gần đây đang chuẩn bị giải thi đấu võ đạo, lúc này, chưa hẳn sẽ có người đi địa quật đâu."
Ngô Khuê Sơn hơi cau mày, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Vậy chờ một chút xem sao, thằng nhóc này… lại làm gì rồi.
Tôi nghe nói, em ấy bắt Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi đi khắp nơi quyên tài chính tài trợ gì đó.
Hai thằng nhóc kia cũng thẳng thắn, người đi rồi cũng không đến, người có ít tiền cũng không đến, giống như đi cưỡng đoạt tiền của, cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng Ma Võ sẽ bị tổn hại mất…"
Hoàng Cảnh cười nhạt nói: "Bị tổn hại thì bị tổn hại đi, nói thật, có một số người nên nhả ra chút tiền rồi.
Không ít võ giả trung cấp, hằng năm cũng chỉ hoàn thành một vài nhiệm vụ bắt buộc!
Nếu như là võ giả xã hội, xuất thân từ lớp huấn luyện võ đạo bên ngoài, tôi cũng chả thèm quan tâm để ý, mặc kệ bọn họ, xuống địa quật là chuyện phải liều mạng, không muốn mạo hiểm thì thôi.
Nhưng xuất thân là sinh viên võ đại, bước vào cảnh giới trung cấp mà lại sợ chết, chỉ một mực vơ vét của cải, tài phú chân chính trở thành con số trong thẻ ngân hàng, ngay cả việc duy trì tu luyện cũng không nỡ tiêu tiền, loại người này, lẽ nào không nên quyên góp chút tiền cho nhà trường sao?"
"Người có trăm ngàn dạng người, ông không thể hy vọng mỗi người đều có tinh thần cống hiến hết mình được."
Ngô Khuê Sơn ngược lại cảm thấy rất bình thường, sinh viên võ đại thì làm sao, sinh viên võ đại cũng sợ hãi, cũng sợ chết thôi.
"Cho nên tôi cũng không chỉ chăm chăm vào bọn họ, nhưng mà, bọn họ tốt nghiệp từ võ đại, năm đó, vì bồi dưỡng bọn họ, trường học đã trợ cấp không ít tài chính và tài nguyên.
Nếu bọn họ không muốn xuất lực ở địa quật, thì bây giờ có thừa khả năng xuất lực, quyên một chút tiền, lẽ nào không nên?
Bọn họ mở công ty, lập xí nghiệp, được giảm thuế miễn thuế, thậm chí còn bám vào danh tiếng của Ma Võ để xưng bá tại địa phương, loại người này, lẽ nào không nên trả giá một chút sao?"
Ngô Khuê Sơn không phản bác nữa, chỉ nói: "Chờ xem đi, nhìn xem Ma Võ có thể thay đổi gì hay không."
"Tôi cảm thấy sẽ thay đổi."
Hoàng Cảnh nở nụ cười, cuối cùng mới nói: "Phương Bình đệ trình báo cáo xin giải trừ lệnh cấp vào phòng áp lực cho Lữ Phượng Nhu."
"Đã đoán được."
Ngô Khuê Sơn cũng không bất ngờ, bình tĩnh nói: "Ông cảm thấy có nên giải trừ lệnh cấm không?"
"Giải cấm đi, dù sao điều này vốn không phù hợp quy tắc."
Ngô Khuê Sơn không hé răng.
Hoàng Cảnh lại nói: "Lữ Phượng Nhu còn lâu nữa mới thành Tông sư, dù cho đi phòng áp lực, không tốn một hai năm cũng không thăng cấp liền được đâu. Như ông nói đó, bây giờ tình hình chuyển biến xấu hơn rồi, đối thủ của chúng ta bây giờ không còn đơn thuần là thành Thiên Môn nữa, thêm một vị Tông sư có thể giảm bớt được rất nhiều áp lực của chúng ta."
"Thực ra phòng áp lực chỉ là thứ yếu…"
Ngô Khuê Sơn nhẹ giọng nói: "Bà ấy để Phương Bình giành lấy vị trí hội trưởng hội võ đạo, e không phải vì muốn vào phòng áp lực, mà là... muốn lấy bản đồ phân bố mỏ năng lượng địa quật."
Lông mày Hoàng Cảnh chớp mắt nhăn lại.
"Phương Bình bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ tình hình hội võ đạo, hoặc là em ấy không xem đây là chuyện to tát gì, nhưng Lữ Phượng Nhu sẽ không, bà ấy vào phòng áp lực chỉ là bước đầu tiên, tôi nghi ngờ, bà ấy muốn vào địa quật, tìm một mỏ năng lượng để đột phá đến cấp bảy."
Hoàng Cảnh nhíu chặt đôi mày, một lát mới nói: "Quá nguy hiểm rồi..."
"Đúng, quá nguy hiểm, bảo bà ấy từng bước tu luyện, bà ấy đồng ý sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận