Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1959: Không Tiện Hạ Thủ (4)

Khi những người này còn đang suy nghĩ, trong nháy mắt, Trần Diệu Tổ đột nhiên xuất hiện trong nhóm người, thần binh trường kiếm đã có vết nứt tung hoành, răng rắc một tiếng, kiếm vỡ tan!
Ầm ầm!
Trường kiếm nổ tung, thần binh cấp chín đã đến cực hạn, không phải tự bạo, mà chiến đấu quá mức khốc liệt, thần binh cấp chín không chịu nổi, trực tiếp vỡ tan!
“Lão Trần thật táo bạo!” Trương Vệ Vũ cười một tiếng, tiếng cười chưa dứt, người đã chớp mắt lao đến!
Trần Diệu Tổ hôm nay rất táo bạo, lúc chiến đấu cứ lao lên liều mạng. Một mình ông giết 4 người của đối phương, trong khi cả 4 người mới giết được 8 người. Điều này khiến Trương Vệ Vũ rất bất đắc dĩ. Hắn mới là người mạnh nhất dưới cấp tuyệt đỉnh, bây giờ Trần Diệu Tổ lại muốn cướp mất danh tiếng này!
Đại chiến lại bùng lên!
16 cường giả cấp chín chớp mắt lại quần đấu, Trần Diệu Tổ kêu rên không ngừng, kim thân lấp lóe, ánh sáng ngày càng mờ dần.
Chiến đấu đến mức này đã không còn là vấn đề về vật chất bất diệt nữa.
Thương thế quá nặng! Nếu bản nguyên không có bước tiến triển, có lẽ hôm nay phải bỏ mạng lại đây.
...
Mặt đất, Trương Đào hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Nhóm người Trần Diệu Tổ và Trương Vệ Vũ… hình như không đủ lực đột phá, áp lực không đủ sao?"
Trương Đào có chút cảm ứng.
Hôm nay mấy người này thừa thế xông lên, xung kích đột phá tuyệt đỉnh, nếu được thì quá tốt. Một khi bị kẹt lại, có lẽ sau này sẽ khó hơn nhiều.
Trần Diệu Tổ vốn còn một đoạn dài mới đạt ngưỡng tuyệt đỉnh, nhưng hôm nay lại đại sát tứ phương, mang tâm tư đập bàn liều chết, khí thế liều lĩnh! Nhưng khi viện quân nhân loại liên tục đến, những người này có vẻ như đã mất đi ý chí.
"Hơn 100 cấp chín… áp lực vẫn không đủ sao? Thằng nhóc kia đang làm gì? Có vẻ như gây nên nội chiến, chết không ít cấp chín…"
"Chiến Vương đã phong tỏa Ma Đô địa quật, phía địa quật không hẳn biết được tình hình hiện tại… Phải để bọn họ cho thêm người vào mới được! Nếu không được thì nhân cơ hội này gây chiến tuyệt đỉnh luôn!"
Trương Đào thầm tính toán.
Nếu cuộc chiến cấp chín không thể kích thích nhóm Trần Diệu Tổ đột phá, vậy thì cuộc chiến tuyệt đỉnh nổ ra thì sao?
Tuyệt đỉnh nhân loại không nhiều. Một khi khai chiến, nhân loại nhất định sẽ rơi vào thế yếu. Ít nhất, khi ông không toàn lực ra tay, nhân loại chắc chắn rơi vào thế yếu.
Dưới tình huống nguy cấp, có lẽ mấy người này sẽ có động lực đột phá và tuyệt đỉnh để tham gia cuộc chiến tuyệt đỉnh.
"Lần đầu còn phấn chấn, lần thứ hai có xu hướng suy yếu, lần thứ ba sẽ chẳng còn khí thế nữa! Cuộc chiến cấp chín không thể khiến họ đột phá, vậy nếu sau khi đại chiến tuyệt nổ ra, họ vẫn không thể đột phá thì xem như hết hy vọng!"
Người khác thì không biết, nhưng Trần Diệu Tổ sẽ rơi vào tình trạng này. Ông ấy đã lớn tuổi, nếu lần này không đột phá tuyệt đỉnh, có lẽ đời này cũng không còn hy vọng nữa.
Ngô Xuyên và Ngô Khuê Sơn còn trẻ, hai người này chưa đến mức đó, hơn nữa, còn thiếu kinh nghiệm, có thể tích lũy dần dần.
Trương Vệ Vũ cũng có vấn đề, một người sắp đột phá tuyệt đỉnh mà mãi vẫn chưa thể đột phá, điều này cho thấy hắn cũng rơi vào bình cảnh.
"Hôm nay có thể sinh ra hai cường giả tuyệt đỉnh hay không thì phải xem hành động lần này rồi!"
Trương Đào còn đang suy nghĩ, bên kia đường nối, một đầu mèo lớn hiện lên, mở miệng nói: "Này, người gì đó ơi, bản miêu lỡ đâm chết 12 giả thần rồi, ta muốn thêm 20 túi thức ăn mèo!"
“...”
Trương Đào dại ra. Con mèo này... Con mèo này có thể đừng như vậy không, làm vậy mình ngại lừa nó ghê. Hèn gì nãy giờ thấy phía Tây có gì đó sai sai, cảm giác bất ngờ giết địch quá nhiều, không ngờ là do con mèo này đâm chết 12 người?
Nghĩ thì nghĩ, Trương Đào nhanh chóng đáp lại: "Không thành vấn đề! Thương Miêu, ngươi có muốn đâm chết vài Chân Thần không? Một người 100 túi thức ăn mèo, được không?"
“Không làm!”
“200 túi?”
“... A... Thức ăn mèo nhiều như vậy sao?”
“...” Lão Trương lập tức im lặng, không thể nói nữa, nếu nói nữa, con mèo này sẽ nghi ngờ mất.
Nếu thức ăn mèo không đắt, đối phương liệu còn có thể ra sức giúp mình sao?
Thấy Trương Đào im lặng, Thương Miêu nói: "À mà, sau khi các ngươi đánh xong, bản miêu muốn dẫn chó lớn rời đi, không cho các ngươi bắt chó lớn."
“Chó lớn?” Ánh mắt Lão Trương sáng như tuyết, vội hỏi: “Con chó nào?”
“Chính là... Chính là con chó dẫn một nhóm yêu thú ở ngoài động thiên mang đi ra ngoài đánh nhau á...”
“Giảo!”
Ánh mắt lão Trương sáng như đèn pha, như thể có thể xuyên thủng đường nối để nhìn Giảo!
Thương Miêu có quan hệ với Giảo?
Mèo lớn à, ta thật lòng không muốn gài ngươi, nhưng mà… nhưng mà… không làm thì có lỗi với bản thân quá!
Nếu mình ném Giảo vào Ngự Hải Sơn? Hoặc dụ Hòe Vương vào vực Nam Thất, liệu con mèo này có đâm chết Hòe Vương không?
Về phần có đâm chết được hay không… cũng không phải là vấn đề. Thương Miêu cho Trương Đào cảm giác nó rất mạnh, dù không bằng Mệnh Vương, nhưng cũng không yếu hơn Phong Vương.
"Có nên làm như vậy không?"
Trương Đào bối rối, ông rất am hiểu và cũng rất thích gài bẫy những kẻ nham hiểm. Ông cũng không phải người tốt lành gì, những kẻ nham hiểm kia, chết một người thiếu một người, đỡ phải suy nghĩ, không cần biết là địa quật hay địa cầu, chỉ cần có uy hiếp với nhân loại, đều như nhau cả.
Nhưng bắt nạt một con mèo ngốc thì… con mèo này ngây ngô quá, gài nó thì ngại.
Rõ ràng nó không có điểm yếu, thế mà nó lại tự dâng nhược điểm lên. Nhưng cũng khó nói, ai biết nó có ra tay hay không, phải xem Giảo có cân nặng thế nào trong lòng nó. Nếu nó chỉ xem Giảo là một món đồ chơi thì không có hy vọng gì.
"Hoa Quốc cần phải có thêm vài vị tuyệt đỉnh… Chuyện bất đắc dĩ, ta chỉ có thể làm như vậy!"
Trương Đào nỉ non, ta là người xấu xa, cũng rất độc ác, có trách, hãy trách thói đời, đừng trách ta!

Ngự Hải sơn, sắc mặt Phong Vương khó coi, truyền âm nói: "Chư vị, Chiến Vương chậm chạp không cho chúng ta tra xét vực Nam Thất, có lẽ có ý đồ riêng! Chi bằng chúng ta hợp tác, đánh tan kết giới, theo dõi tình hình chiến trận vực Nam Thất?"
Nhóm ba người Chiến Vương liên thủ phong tỏa vực Nam Thất, điều này khiến Phong Vương cảm thấy chút bất an. Họ không thể dùng lực lượng tinh thần xem chiến, họ hoàn toàn không biết tình hình vực Nam Thất như thế nào cả.
Đương nhiên, nếu Võ Vương vào vực, đường nối sẽ chấn động, bọn họ sẽ biết, điều duy nhất họ biết lúc này chính là Chân Vương không vào cực.
Nhưng liệu Phục Sinh Chi địa có gọi được viện quân hay không thì họ không biết.
Khi thống soái trở thành người điếc người mù, tất cả đều khó đoán.
Phong Vương vừa dứt lời, Hòe Vương đã âm trầm nói: "Tra xét với xem chiến cái gì! Chư vị, nếu hôm nay mọi người đã đến, chi bằng nhân cơ hội này tiêu diệt một hai vị Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa!"
Ngữ khí Hòe Vương thâm độc: "Những người này ngày càng hung hăng, không coi ai ra gì! Ngoại vực là lãnh địa của Thần Lục, nhưng bây giờ, họ lại phong tỏa Ngự Hải Sơn, chúng ta không thể đi vào, cũng không thể xem chiến, thật buồn cười! Nếu họ biết điều thì thôi, thế mà bây giờ lại quá đáng như vậy, sao chúng ta có thể tiếp tục ngồi xem?"
Vừa nói xong, Bình Sơn Vương ở bên cạnh cân nhắc nói: "Hòe Vương, đừng nói là ngươi bị con Kim Giác Thú kia chọc tức nha?"
Bình Sơn Vương rất muốn cười, thể diện của Hòe Vương xem như mất hết.
Con Kim Giác Thú trốn trong Giới Vực lại dám ra ngoài! Nó không chỉ ra ngoài, mà còn dẫn một đám yêu tộc của Giới Vực giúp võ giả phục sinh giết địch.
Không ít Chân Vương đều biết chuyện của Hòe Vương ở vực Nam Thất!
Thật mất mặt!
Giết được Kim Giác Thú, hoặc Kim Giác Thú không bao giờ xuất hiện nữa thì thôi. Bây giờ, đối phương không chỉ xuất hiện, làm hỏng đại sự của Thần Lục, mà còn xuất hiện ngay tại vực Nam Thất, ngay trước mặt Hòe Vương!
Hành động này rõ ràng là trần trụi khiêu khích, sỉ nhục Hòe Vương!
Kim Giác Thú không chết, sự tồn tại của nó là vết nhơ sỉ nhục rửa không sạch đối với Hòe Vương. Sau này, khi nhắc đến chuyện của Kim Giác Thú, e là nó sẽ trở thành trò cười để các Chân Vương cười vào mặt Hòe Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận