Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1381

Tuy Phương Bình không biết nhẫn chứa đồ của bọn họ có không gian rộng ra sao, nhưng có thể thấy là không quá lớn. Giống như miếng ngọc bội trước kia, không gian chỉ bé xíu thế thôi, không gian của Trương Đào có rộng hơn nữa thì cũng không rộng hơn là bao.
Ráp mấy khúc cây lại với nhau, Phương Bình bắt đầu thu thập lá cây màu vàng.
Nhìn thấy Phương Bình không tha cho cả lá cây, Trần Diệu Đình thật sự hơi dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này thật sự có tiền, nhưng có tiền cũng không buông tha cho lá cây, thật tiết kiệm.
Lá cây của yêu thực cấp chín cũng là thứ tốt, nhưng chỉ có giá trị tương đối, lúc này không đáng nhắc tới. Không ngờ, Phương Bình không bỏ qua cho chiếc lá nào.
Làm xong chuyện này, Phương Bình ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, hơi nhíu mày, không có khí tức dao động, không có đại chiến, xem ra, nhóm người lão Ngô còn chưa đuổi kịp.
Xem ra, chuyện này không dễ xử lý.
Ngay vào lúc này, nhóm người Lữ Phượng Nhu cuối cùng cũng chạy tới.
Khi thấy thân cây vàng óng kia, Lữ Phượng Nhu vui mừng, lớn tiếng hỏi: "Thiên Môn Thụ bị diệt rồi?"
"Ừm..."
"Tên súc sinh kia đâu?!"
Phương Bình hơi im lặng, sau đó nói: "Nhóm người hiệu trưởng đang truy sát hắn, có hiệu trưởng, Lý lão sư, còn có ba con yêu thú cấp tám, chỉ cần đuổi kịp, thành chủ thành Thiên Môn chạy không thoát!"
"Chạy rồi..."
Lữ Phượng Nhu nỉ non một tiếng, sau đó vội vàng nói: "Chạy đằng nào rồi?"
"Lão sư..."
"Ta phải đến xem xem!"
"Họ chạy về phía Tây, lão sư, bên kia là địa bàn của địa quật, đừng manh động..."
Còn chưa dứt lời, Lữ Phượng Nhu đã chạy về phía Tây.
Thấy vậy, Phương Bình nhìn Trần Diệu Đình, Trần Diệu Đình không nói gì, lập tức đi theo.
Thấy nhóm người Đường Phong, thấy bọn họ kích động muốn đuổi theo, Phương Bình vội vàng nói: "Mọi người có đuổi kịp cũng không giúp được gì đâu! Mà cũng chẳng đuổi kịp, còn phải đề phòng thành chủ thành Thiên Môn phản kích. Lưu lão, hiện có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn giao cho mọi người!"
Lưu Phá Lỗ nghiêm mặt, lập tức nói: "Ngươi nói đi."
"Đào mỏ!"
"..."
Mọi người chớp mắt im lặng vài giây.
Phương Bình trịnh trọng nói: "Đại chiến sắp kết thúc, một khi mấy vị tuyệt đỉnh tuyên bố, xem như chuyện này kết thúc. Dựa theo thỏa thuận trước đó, chúng ta chỉ được chia ba phần mười, quá thiệt thòi!
Các vị, mong các ngài nhanh chóng về thành Thiên Môn, tập hợp các thầy trò, bắt đầu đào mỏ!
Đào càng nhiều càng tốt!
Phải chuyên đào khu vực trung tâm, lấy đi đá năng lượng cao cấp, động tác nhất định phải nhanh..."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Còn nữa, mấy khúc cây cấp chín này, các ngài mang về đi, để ở đây rất dễ khiến người khác chú ý. Ta đi qua xem xét tình hình xem sao. Không biết tình hình bên hiệu trưởng như thế nào rồi..."
Nhiệm vụ này, nói quan trọng thì rất quan trọng. Nếu nói không quan trọng thì cũng bình thường, cần gì phải huy động nhiều Tông sư như vậy.
Mọi người đều hiểu ý của Phương Bình.
Bọn họ không thể tham dự cuộc chiến cấp chín, còn phải cẩn thận bị thành chủ thành Thiên Môn giết. Đến lúc này, đại chiến sắp kết thúc, nếu bỏ mạng tại nơi này thì quá thiệt thòi.
Lưu Phá Lỗ gật đầu nói: "Được, bọn ta trở về đào mỏ, hay là ngươi cũng về chung đi, đi xem tình hình nguy hiểm lắm!"
"Không sao, ta có thể thu lại khí tức, an toàn lắm."
Phương Bình nói xong, vừa định rời đi, Lý Hàn Tùng mở miệng nói: "Ta cũng muốn đi, gặp phải kẻ địch ta có thể ngăn cản cấp tám chốc lát."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu.
Thấy lão Vương và lão Diêu cũng định mở miệng, Phương Bình khoát tay từ chối: "Các ngươi đừng đi, mọi người đừng tách nhau ra. Một khi thành chủ thành Thiên Môn chạy ngược về, nhiều người còn chống lại được một chốc, ít người hoặc người lẻ tẻ thì lớn chuyện đó."
Bọn họ tập trung với nhau, thành chủ thành Thiên Môn muốn giết người, cũng phải tốn chút ít thời gian. Nhưng một khi tách nhau ra, cấp chín giết cấp bảy như bẻ cổ gà.
Mọi người gật đầu, rất nhanh, Phương Bình dẫn Lý Hàn Tùng chạy về phía Tây.
...
Cùng lúc đó.
Ngay khi Thiên Môn Thụ bị chém giết, một số cường giả đã cảm ứng được rồi.
Phía Thành Yêu Quỳ.
Sắc mặt thành chủ thành Yêu Quỳ khó coi vô cùng. Trước đó, chỉ có một trong hai vị tôn giả trở về, điều này đã đủ khiến hắn đau đầu.
Kết quả, vị cường giả cấp tám trở về không bao lâu, Yêu Mộc chết rồi!
Lúc này, thành chủ thành Yêu Quỳ bất đắc dĩ thở dài. Lần này thật sự vượt quá dự liệu của hắn.
Trong thành, cây hoa hướng dương màu vàng không ngừng đong đưa, lực lượng tinh thần rung động.
Đồng bào cùng tộc chết rồi!
Cường giả yêu thực đều được xem là đồng bào cùng tộc.
Vực Nam Thất có 6 yêu thực cấp chín thuộc Thủ Hộ vương đình.
Hiện nay, một vị đã mất mạng.
Mà Yêu Mộc mất mạng, đồng nghĩa với việc thành Yêu Mộc bị hủy diệt, từ nay về sau, thành Yêu Quỳ sẽ là thành chủ chiến đối đầu với thành Hy Vọng.
Lúc này, tâm tình của hai vị cường giả cấp chín của thành Yêu Quỳ vô cùng phức tạp.
Không chỉ riêng thành Yêu Mộc bị hủy diệt, trong trận chiến này, thành Yêu Quỳ tổn thất một vị tôn giả và 6 vị thống lĩnh, nguyên khí đại thương.
"Ma Võ..."
Thành chủ thành Yêu Quỳ lẩm bẩm một tiếng, có lẽ, ngay cả Hòe Vương cũng không nghĩ đến kết quả này.
Tâm tình của hắn phức tạp vô cùng, nhưng bên ngoài thành, tiếng hoan hô rợp trời.
Phạm lão lại dùng tiếng địa quật thông báo chiến công!
Lần này, thành Yêu Quỳ to lớn, mấy triệu người dân, ai nấy im thin thít, không dám nói gì.
Vương giả bị diệt rồi!
Thần Mộc hộ mệnh của thành Yêu Mộc đã không còn!
Đối với thành Yêu Quỳ đã từng khai chiến với nhân loại, tin tức này có sức công phá sĩ khí không thể nào tưởng tượng được. Thành chủ thành Yêu Quỳ cũng đã cảm nhận được sự bi quan của dân chúng trong thành.
Không chỉ người dân, ngay cả những vị thống lĩnh cũng mờ mịt.
Sáu thành trì của phái Yêu Thực sừng sững ở vực Nam Thất vô số năm...
Hôm nay, một thành bị hủy diệt.
Không còn yêu thực bảo vệ, dù Mộc Vương chưa chết, cũng không thể cứu vãn tình thế.
...
Bọn họ cảm ứng được rồi.
Ngự Hải Sơn.
Trương Đào và Chiến Vương đã cảm ứng được rồi. Lực lượng tinh thần của Hòe Vương bị hủy diệt, bọn họ thì không.
Lúc này, Hòe Vương ở phía đối diện lạnh mặt, hắn không biết được trong vực Nam Thất đã xảy ra biến cố gì. Hòe Vương hiện cực kỳ phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Trương Đào và Chiến Vương.
"Võ Vương, các ngươi phong tỏa vực Nam Thất làm gì? Nếu Phục Sinh Chi Địa có cường giả tham chiến mà bản vương không biết, làm sao bản vương xác định được các ngươi không giở trò lừa bịp?"
Trương Đào bình tĩnh nói: "Vực Nam Thất có nhiều cấp chín như vậy, ta cần gì phải bày trò? Chính là ngươi! Mấy lần liên tục tham dự, phá hoại quy tắc. Nếu ngươi đã đồng ý đánh cược, thì cũng phải chấp nhận chịu thua.
Ngươi thua cũng được, ta thua cũng chẳng sao. Để bọn họ giải quyết. Đã làm trọng tài mà còn muốn đích thân ra tay. Hòe Vương, Chân Vương địa quật đều như vậy sao?"
Ánh mắt Hòe Vương khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói: "Được! Bản vương không tham dự nữa, vậy để Thanh Lang Vương giám sát!"
Bên cạnh, một người đàn ông gầy ốm cười cười chậm rãi nói: "Võ Vương, Chiến Vương, vực Nam Thất là lãnh địa của bản vương. Các ngươi không cho Hòe Vương dò xét thì thôi, ngay cả bản vương cũng không được, lẽ nào cảm thấy bản vương có thể nhúng tay vào?"
Trương Đào cười nói: "Sao Lang Vương lại nói thế? Chỉ là không muốn để Yêu Mệnh vương đình có hiểu lầm với nhân loại mà thôi. Nếu Lang Vương muốn quan sát, đương nhiên không thành vấn đề.
Sợ là sợ Lang Vương nhất thời không kiên nhẫn, muốn nhúng tay vào, khiến 7 thành của phái Yêu Mệnh tham dự vào... Vậy thì mất hòa khí giữa chúng ta rồi."
Thanh Lang Vương lạnh nhạt nói: "Trận chiến này là trận đánh cược giữa các ngươi và Hòe Vương, bản vương đương nhiên sẽ không tham dự. Nhưng bản vương muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở vực Nam Thất."
"Đương nhiên..."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Trương Đào chậm chạp không chịu gỡ bỏ phong ấn.
Lúc này, ông cảm ứng được nhóm người Ngô Khuê Sơn còn đang đuổi giết thành chủ thành Thiên Môn.
Ông biết, Ma Võ vẫn luôn muốn giết thành chủ thành Thiên Môn. Nếu lần này không giết được hắn, e là sau này sẽ khó!
Một khi Thanh Lang Vương phát hiện tình hình và báo lại cho Hòe Vương, nếu Hòe Vương chọn cách chịu thua, không có cách nào giết thành chủ thành Thiên Môn.
Chỉ có thể câu giờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận