Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3113: Đâu Được Rảnh Rỗi (3)

Chương 3113: Đâu Được Rảnh Rỗi (3)Chương 3113: Đâu Được Rảnh Rỗi (3)
Suy nghĩ một chút, lão Trương lại nói: "Thiên Phần hiện tại vẫn rất nguy hiểm! Cường giả sơ võ bài xích bản nguyên, bản nguyên thì... Thiên Cẩu cũng không quen biết thân thiết gì ngươi, chưa chắc sẽ bảo vệ ngươi. Đặc biệt là Thiên Thần, lai lịch khó nói, đừng thấy Thương Miêu có quan hệ tốt với hắn mà lâm tưởng hắn sẽ khách khí với ngươi.
Hơn nữa, theo lời Lý lão quỷ, bên đó là vũ trụ tỉnh không đã phá nát, nguy hiểm trùng trùng, có lẽ còn có cường giả Thượng Cổ đang ngủ say, thậm chí có cả Hoàng Giải"
"Trong số 13 vị chín Hoàng bốn Đế, có 3 vị đang trấn cửa trong vũ trụ bản nguyên, Đấu và Thần Hoàng cũng đã xuất hiện, tổng cộng năm vị. Thú Hoàng, Linh Hoàng ở cửu trọng thiên, cộng thêm một, hai vị khác nữa là khoảng tám hoặc chín vị.
Nếu như ba Đế đã chuyển thế, thì vẫn còn một, hai vị Hoàng Giả không có tin tức. Địa Hoàng không có tin tức, những người khác thì không xuất hiện, không rõ là có ở Thiên Phần hay không."
Phương Bình gật đầu, cười nói: "Có lẽ còn có người khác, ví dụ như sư phụ của Trấn Thiên Vương?"
"Không sai." Lão Trương cũng cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, đừng tiếp tục kích động, không được tùy tiện hành động. Đi sơ võ hay Thiên Phần, cũng không cần nói tỉ mỉ."
Phương Bình gật gù.
Mà lúc này, lão Vương suy nghĩ một chút nói: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, tốt nhất hãy mang theo Thương Miêu!"
Lão Vương cười, khẽ gật đầu với hắn. Mang Thương Miêu theo sẽ đảm bảo an toàn phần nào. Sau lưng mèo này cũng có người, nó có thể an ổn sống đến hiện tại là vì có người đang che chở cho nó, nếu Phương Bình và Thương Miêu cùng gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ dẫn ra người này. Nếu vậy, an toàn của Phương Bình sẽ được bảo đảm hơn nhiều.
Vương Kim Dương cười nói: "Thương Miêu có thể ngao du bản nguyên, nếu đại chiến xảy ra, có xác suất rất cao là sẽ xảy ra trong bản nguyên, mang theo Thương Miêu sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Thương Miêu nháy mắt mấy cái, vậy sao?
Lão Vương cười: "Thương Miêu, đi ra ngoài một chút cũng tốt, để Phương Bình dẫn ngươi đến mấy mảnh vỡ Thiên Giới, ở đó có mấy món ăn hiện đã tuyệt tích, Tam Giới không còn tìm được nữa. Nếu những mảnh vỡ này triệt để phá nát, ngươi sẽ không còn cơ hội ăn nữa. Dù bây giờ không ăn, chỉ cần cất giữ, mấy năm sau cũng sẽ biến thành đồ giá trị cao..."
"Meol" Thương Miêu lắc đầu, không muốn đi ra ngoài, mệt mỏi quá, nó muốn ngủ.
Phương Bình nghi ngờ nhìn lão Vương, nhất định phải bắt ta mang mèo ra cửa làm gì?
"Meo?" Thương Miêu mờ mịt, bản miêu không muốn ra ngoài, bản miêu chỉ muốn làm mèo nhà, sao phải mang bản miêu ra ngoài.
"Vậy tùy ngươi." Phương Bình nhìn về phía lão Trương: "Lão Trương, ngươi cũng ở lại Trái Đất sao?"
"Đi bản nguyên." Lão Vương cười nói: "Gần đây ta tiến bộ rất nhanh, ba đạo hợp nhất, 100 mét của ta chính là 300 mét của người khác, lần trước đánh nổ cửa sau đường nối cũng có một chút thu hoạch, ta cần bế quan tu luyện một quãng thời gian, có lẽ có thể đạt đến sức chiến đấu cấp Thiên Vương."
Hắn chuẩn bị bế quan ở Trái Đất, nếu có vấn đề xảy ra cũng có thể giúp được.
Phương Bình cũng không nhiều lời, hỏi: "Ngươi thì sao? Kế tiếp tính thế nào?"
Bọn họ đều nở nụ cười.
Bọn họ đều có dự tính riêng của mình, cũng không nhàn rỗi. Phương Bình cười cười nói: "Ta có thể sẽ đi ra ngoài một chút, có lẽ còn phải đến thăm Đầu Sắt. Tên kia chạy đến đại lục Thiên Tí, lần trước ta thấy hắn, hắn trông như con husky, trông như lúc nào cũng muốn chạy về nhà. Thuận tiện tâm sự với Thiên Tí một chút, dù không thể làm đồng minh, cũng có thể thuyết phục họ không khai chiến với Nhân Tộc."
"Ừm." Lão Trương suy nghĩ một chút nói: "Ta sẽ đi tìm Chú Thần Sứ, xem có cách nào phá tám hay không, lão già kia giấu hơi nhiều thứ, còn từng rèn ra cả bộ xương cốt bằng thần khí, đúc đạo giả, ta muốn hỏi hắn xem còn có thể tạo được đạo giả hay không, ta muốn thử phá cửa."
Lão Vương buồn cười nói: "Đầu Sắt thì không cần quá lo lắng. Dù có người biết thân phận của hắn, Thiên Tí và Bá Thiên Đế năm xưa cũng có quan hệ khá tốt, sẽ không gây khó khăn cho hắn. Chúng ta thì..."
Trừ tư duy ra, còn có cái gì là của ngươi không? Cẩn thận đến cuối cùng bị người ta gặt như gặt lúa, đến lúc đó, ngươi cũng chưa chắc có thể chống lại được. Ngươi phải cố tránh không dùng nó quá thường xuyên, dù có phải dùng, cũng không thể trực tiếp dùng."
"Cẩn thận một chút!" Lão Vương trước đây cũng không nhắc đến chuyện này, mọi người đều biết Phương Bình có vấn đề, nhưng không một ai nói, xem như là bí mật công khai.
"Hả?"
"Đúng rồi..." Lão Vương suy nghĩ một chút lại nói: "Về phần ngươi, vật chất bất diệt và khí bản nguyên của ngươi, dùng ít một chút."
Các cường giả nhân tộc cũng rất có chừng mực, hầu như đều giữ trong lòng. Nhưng lão Vương vẫn nhắc đến chuyện này: "Ta sợ ngươi dùng nhiều, cuối cùng sẽ bị người khác đồng hóa! Ngươi dùng khí huyết bên ngoài, bản nguyên bên ngoài, lực lượng tinh thần bên ngoài...
Dừng lại một chút, lão Vương nói: "Tình huống nguy hiểm nhất là bị người khác đoạt xá, xóa mất ký ức vào thời điểm mấu chốt! Nhưng ta sẽ nghĩ cách giải quyết những mầm họa này."
Lão Vương suy nghĩ một chút, đề nghị: 'Có thể tinh luyện, trung chuyển một lần rồi dùng. Chuyển đổi thông qua thần khí, thân binh cấp Thánh, tinh luyện rôi dùng sẽ an toàn hơn. Cũng có thể dùng nhiều khí bản nguyên, vật chất bất diệt để đổi thiên tài địa bảo.
Dù đúng là không có nhiều bảo vật có lợi cho ngươi, nhưng không phải không có, đừng nên tính toán quá nhiều. Thật ra đây cũng là chuyện tốt, nếu có người tính kế ngươi, có thể chia sẻ bớt nguy hiểm.
Nếu có người muốn dùng thân xác của ngươi để giáng lâm, để đoạt xá, nếu độ khó quá lớn, bọn họ còn cơ hội khác, lựa chọn khác, có thể sẽ từ bỏ khúc xương cứng là ngươi."
Phương Bình kinh ngạc nhìn hắn, lão Vương nham hiểm ghê.
Lão Vương thấy hắn đã hiểu, cười nói: "Nhìn ta làm gì? Cho đám người Khôn Vương một ít thật ra cũng không sao. Cũng có thể dùng để đổi Thiên Vương Ấn, dù sao vấn đề cũng chỉ là ngươi có thể đánh đổi bao nhiêu thôi. Cho bọn họ nhiều khí bản nguyên và vật chất bất diệt một chút, vượt qua giá trị của Thiên Vương Ấn, chẳng lẽ bọn họ thực sự không động tâm sao?”
"Có lý!" Phương Bình nhanh chóng nói: "Nhưng Nhân tộc đã dùng không ít...
"Không sao hết." Lão Vương lắc đầu nói: "Nhân tộc vốn đã nằm trong ván cờ, chính là quân cời Là quân cờ một tầng hay hai tâng thì cũng không quan trọng. Mà ngươi, ngươi phải nhảy ra ngoài, không thể lại vào trong cục."
Lão Trương nghe vậy cũng cười nói: "Vẫn là Kim Dương hiểu chuyện! Ngươi khi nào mới có thể trâm ổn như Kim Dương đây, không để chúng ta phải lo lắng nữa."
Phương Bình trợn trắng mắt nói: "Ta mà giống như hắn thì làm gì có Phương Bình phá bảy ở đây hả? Cái tên này ổn thì ổn, vấn đề là quá ổn, đó chính là tiêu cực, ngươi xem hắn đi, không có một tí tích cực nào, nếu ta là hắn, ta đã sớm đi tìm Nhân Hoàng, Thần Hoàng, Đông Hoàng rồi. Vờ làm người thân, thấy sang bắt quàng làm họ, diễn vở kịch thầy trò thân thiết, dù cho tính kế ta, cũng phải cho ta mấy thứ tốt mới được." Vương Kim Dương dở khóc dở cười: "Ngươi còn muốn chạy đến chỗ bọn họ à?"
"Đương nhiên!" Phương Bình đương nhiên nói: "Hiện tại chúng ta chỉ đang bịt tai trộm chuông, Hoàng Giả không biết các ngươi sao? Biết! Nhưng chúng ta vẫn phải giấu, sợ bị bọn họ phát hiện, có lẽ trong mắt bọn họ chính là trò cười.
Còn không bằng cứ xuất hiện, trực tiếp giả vờ ngu ngốc, làm thằng ngu, đòi nhiều thứ tốt hơn. Lão sư, ta đến rồi, cho ta mấy thứ tốt đi... Bọn họ chắc chắn không muốn giết chuyển thế của đệ tử mình, bằng không, bọn họ đã sớm động thủ, sao có thể kéo dài tới hiện tại được.
Các ngươi vốn là người ở trong cục, vậy thì ngược lại, chủ động đi vào cục, vào càng sâu càng tốt, cái này gọi là phản kế, không cần che giấu..."
Hắn vừa nói xong, lão Vương đã có chút biến sắc, hơi nhíu mày, nhanh chóng nói: "Ngươi nói không phải không có lý! Bọn họ thật sự biết chúng ta tồn tại, nhưng... khó tìm."
"Tìm Hồng Vũ, tìm Tuần Sát Sứ, không được thì để Trấn Thiên Vương đưa ngươi đi bát trọng thiên, mỗi ngày gọi bọn họ, bắt bọn họ đi ra, không ra thì tự sát, có lẽ các ngươi đều là quân cờ quan trọng, không thể chết được thì sao?”
Phương Bình cười ha hả nói: "Nếu ta là ngươi, nếu ta phát hiện có người tính kế ta, ta chắc chắn sẽ không tránh hắn, ta sẽ đi tìm hắn mỗi ngày! Ta khiến ngươi tiến cũng không được, lùi cũng không xong, ép chết ngươi."
Lão Vương suy nghĩ một chút, lời của Phương Bình nghe thì hài, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì... cũng có lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận