Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1579

Phương Bình không nói nhiều, chẳng qua cảm thấy ngày mai chưa chắc sẽ thuận lợi. Có một số việc, có chút tin tức, tới quá đơn giản, quá dễ dàng.
Đại Giáo Hoàng lãnh đạo tà giáo nhiều năm như vậy, hắn thật sự không biết chính phủ các nước hoặc là Thánh Địa sắp xếp người ở tà giáo sao?
Đồ ngu mới có thể nghĩ như vậy!
Ngay cả Phương Bình cũng từng nghi ngờ như vậy mà Đại Giáo Hoàng không biết? Thế mà thông báo toàn bộ cả tin tức cho đám Cứu Thế Trưởng Lão, đến bao nhiêu người, thực lực thế nào, nói rõ cho tất cả mọi người.
"5 người... Ha ha... Ngày mai không chừng có thể đến 7 người!"
Phương Bình thầm cười lạnh, có một số việc, tới đó rồi tính.
Còn có lão Trương khốn khiếp nữa, không phải người tốt lành gì, lần này mình mà sống trở về, sớm muộn cũng trừng trị ổng!
"Tình báo giả cũng nói cho ta... Thật sự cho rằng ta sẽ sợ sao! Buồn cười!"
Phương Bình thầm oán, trong tay bỗng xuất hiện hơn mười cuốn sách thủy tinh, lần nữa nhếch miệng cười một tiếng.
"Lão Trương ơi là lão Trương, ngài chính là thằng ngu, đồ ngốc, ngu xuẩn... Đừng thấy lớn tuổi thì hay, rốt cuộc cũng chỉ có vậy."
Nói xong lời này, Phương Bình thu hồi sách thủy tinh.
Trần Vân Hi nhìn sững sờ, đang mắng... Bộ trưởng Trương sao?

Chớp mắt đã đến ngày 10 tháng 10 rồi.
Sáng sớm, Phương Bình còn chưa lên đường thì đã có tin tức tới rồi.
"Chủ thành Yêu Quỳ, chủ thành Yêu Phượng, ba cấp chín hàng đầu của thành Yêu Phượng đang cùng nhau chạy đến thành Hy Vọng..."
Phạm Hoa mới gấp rút trở về từ địa quật vội nói: "Phạm lãp và mấy người Quách đại ca sắp không chịu được nữa, không chỉ ba vị này, chỗ sâu còn có cấp chín đột kích, hiệu trưởng Ngô, viện trưởng Lý, làm sao bây giờ?"
Lý Trường Sinh thở dài: "Thật sốt ruột."
Ngô Khuê Sơn bình tĩnh nói: "Chuyện đã sớm nằm trong dự liệu, ba vị... Ta thấy ba vị không đủ, tối thiểu phải tới năm vị, không sao cả. Phương Bình, bản thân cẩn thận một chút, chúng ta chưa chắc có thể chạy về."
"Ta biết."
Phương Bình trả lời, lão Lý quét mắt một vòng, hỏi: "Tần Phượng Thanh đâu?"
"Hắn đột phá rồi, ra ngoài khoe khoang một vòng, chắc sắp trở về rồi."
Khi mọi người đang nói chuyện thì Tần Phượng Thanh trở về, từ trên không hạ xuống, bật cười lớn nói: "Thoải mái! Thành Tông sư rồi đúng là khác hẳn, vô cùng thoải mái."
Lão Lý liếc mắt nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lại nói: "Đừng có đẩy bản thân vào chỗ chết, chúng ta không trông cậy gì vào ngươi, đừng liên lụy đến người khác là được."
Tần Phượng Thanh im lặng, buồn bực nói: "Ta là loại người đó sao?"
"Đúng!"
Tần Phượng Thanh buồn bã, không muốn nói chuyện.
Lão Lý không quan tâm hắn, lại nhìn về phía Phương Bình nói: "Ta sẽ tranh thủ trở về, nhớ ưu tiên bảo vệ mạng mình."
"Vâng!"
Lão Lý lại nói: "Hiện tại những người khác không ở đây, ta nói thực tế một chút, tiêu diệt tà giáo, không phải trách nhiệm của cá nhân ngươi, cũng không phải nghĩa vụ của cá nhân ngươi.
Đây là chuyện cường giả toàn cầu đều phải cân nhắc, đôi khi cần người đi hy sinh, nhưng còn chưa tới phiên ngươi. Ngươi hãy nhớ, những người khác chết đi thì chết thôi, một đám lão già có chết cũng không đáng tiếc.
Người trẻ tuổi, cố gắng giữ mạng, lão già ta cũng không có ý thiên vị ai. Hiện tại không bỏ sức vì người trẻ tuổi, sau này thế hệ con cháu của bọn họ có thành tựu, ai sẽ giúp con cháu bọn họ che gió che mưa? Hưng thịnh của võ đạo chính là bắt nguồn ở đây."
Dứt lời, không trung có người lạnh lùng nói: "Lý Trường Sinh, còn chưa đến lượt ngươi dạy chúng ta làm việc."
Lão Lý ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Nam Vân Bình, ngươi là cường giả cấp tám năm tầng kim thân, nên bỏ thêm chút công sức đi. Lão bà trăm tuổi nhà ngươi chết thì thôi, nhưng nếu Phương Bình chết rồi mà ngươi chưa chết thì ngươi chính là phản đồ."
"Lý Trường Sinh!"
Sắc mặt Nam Vân Bình lạnh lùng, vẻ mặt xanh xám, lạnh giọng quát: "Ta không cần ngươi dạy!"
Lão Lý cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Phương Bình nói: "Bà già này xem như thực lực cực mạnh trong số cấp tám, tuổi cũng lớn rồi, thời điểm then chốt phải liều mạng, cứ để bà ta lên trước..."
Phương Bình dở khóc dở cười, còn chưa nói xong, lão Lý lại nói: "Lão Trần, hắn là cháu rể ngài đó, lần này phải liều mạng nha!"
"Ngươi quản tốt chính ngươi là được."
"Ta không căn dặn vài câu, ai biết các ngươi có bỏ sức hay không..."
"Ngươi câm miệng lại!" Người nói lời này không phải ai khác, là Ngô Khuê Sơn.
Ngô Khuê Sơn chắp tay với mấy người nói: "Lần này làm phiền các vị rồi."
"Hiệu trưởng Ngô cũng đừng khách sáo, đây là việc nên làm." Nam Vân Bình ngược lại có chút khách khí với Ngô Khuê Sơn, cười nói: "Yên tâm đi, không có việc gì."
Ngô Khuê Sơn không nói nữa, hít sâu một hơi, nói: "Vậy chúng ta đi vào trước, mấy người Phạm lão không chống được quá lâu đâu."
Lão Lý cũng không nói nữa, ngự không mà lên, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Hai người này vừa rời đi, trên không trung, hai người Vương Kim Dương, Diêu Thành Quân đuổi tới. Phía dưới, ba người Lữ Phượng Nhu, Đường Phong, Hoàng Cảnh cũng dạo bước đi tới.
Bên cạnh Phương Bình còn có Lý Hàn Tùng và Tần Phượng Thanh, cộng thêm Nam Vân Bình, Lưu Phá Lỗ, Trần Diệu Đình, tổng cộng là 10 người.
Phương Bình nhìn về phía mấy người Lữ Phượng Nhu, trầm giọng nói: "Lão sư, các ngài cũng đừng đi!"
Lữ Phượng Nhu tức giận nói: "Bà đây mới là lão sư của ngươi, hiện tại ngươi còn nhận cả Lý Trường Sinh làm lão sư, ngươi là cái đồ ăn cháo đá bát, thực lực ta hơi kém một chút, ngươi liền muốn thay đổi địa vị rồi? Sao, nhìn không thuận mắt rồi? Nếu coi thường thì trước ngươi đừng chọn ta làm lão sư..."
Phương Bình rầu rĩ nói: "Trước kia không phải ngài cưỡng ép thu học trò sao..."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"
Phương Bình nhún vai, lại nói: "Bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục cũng sẽ chạy đến, những người khác ta cũng không nói, nhưng cấp bảy muốn đối phó cấp chín... Thật quá nguy hiểm!
Nếu như có tà giáo cấp bảy, cấp tám tấn công, mọi người cứ đối phó võ giả cấp bảy cấp tám là được, không cần nhất định phải đối phó những cảnh cấp chín kia..."
Mọi người nhíu mày, Nam Vân Bình trầm giọng nói: "Vậy ai đối phó cấp chín?"
Phương Bình cười nói: "Cứ xem tình hình, nếu... thực sự không được thì ta tìm cơ hội chạy, mọi người tự cẩn thận một chút, mục tiêu của bọn họ là ta, ta chạy rồi, vậy thì không có vấn đề lớn."
Dứt lời, Phương Bình bỗng cười nói: "Thật ra mọi người đã phát hiện phải không? Thật thú vị, chúng ta và tà giáo đều biết mục đích của mỗi bên, nhưng bên nào cũng giả vờ như không biết, còn sợ nói cho nhau thật ra ta biết mục đích của các ngươi..."
Phương Bình nói đến đây, mọi người đều đồng loạt bật cười.
Trần Diệu Đình cười nói: "Chẳng có gì lạ, cái mọi người muốn là một cơ hội thôi.
Bọn họ không dám công khai tập kích Ma Đô, bởi nếu thật sự gây nên thương vong mấy triệu người... Ngay cả tuyệt đỉnh giả câm vờ điếc cũng sẽ không tuỳ tiện bỏ qua!
Trong sáu đại thánh địa, tuyệt đỉnh của năm nhà khác không ít, nhưng lần nào cũng không có ai ra mặt. Có một số việc mọi người đều hiểu trong lòng, chỉ khi nào tạo thành huyết án, liên quan đến sinh tử trăm triệu người, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Phương Bình nở nụ cười, sau đó hít sâu một hơi nói: "Vậy thì lên đường thôi! Ta đi lấy ít đá năng lượng, cho mọi người làm đồ bổ sung..."
Mọi người rối rít gật đầu, Phương Bình nhanh chóng đi xuống dưới mặt đất.
Một lát sau, Phương Bình mang theo căn phòng hoàng kim đi ra!
Mấy người Nam Vân Bình hơi bất ngờ, mấy người Vương Kim Dương thì không tỏ vẻ gì cả.
Lúc này, bên cạnh lại có 5 người đi tới, Nam Vân Bình nhíu mày, nhìn về phía năm người, cảm giác không quen lắm.
Phương Bình cũng không nhiều lời, nhìn về phía mấy người kia nói: "Đừng cách ta nghìn mét, tự đi theo đi!"
Năm người đều gật đầu, không nói gì.
Phương Bình ngự không mà lên, lớn tiếng nói: "Thầy trò Ma Võ không cần đi Hải vực, lần này ta đột phá gây ra động tĩnh lớn, sóng thần đột kích, không phải võ giả cao cấp không thể nào ngăn cản.
Mọi người hãy ở lại trường học, nên tu luyện thì tu luyện, nên xem tivi thì xem tivi, đừng chưa chết ở địa quật, lại chết trên tay ta!"
Thấy cách đó không xa La Nhất Xuyên và Trương Kiến Hồng ngự không mà lên, Phương Bình quát: "Hai vị viện trưởng, hãy trấn thủ trường học, để tránh sau khi chúng ta rời đi sẽ có người lẻn vào trường học, đánh cắp khoáng mạch."
La Nhất Xuyên và Trương Kiến Hồng hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng hạ xuống.
Phương Bình dặn dò một hồi, cách đó không xa, trên tháp thủy tinh, Trần Vân Hi giữ lấy Phương Viên, lớn tiếng nói: "Chờ ta trở về!"
"Ừ!"
"Đi!"
Phương Bình lên tiếng, sau đó hô to một tiếng, ngự không bay về phía bờ biển khu Nam.
Mọi người nhao nhao đuổi theo, nhanh chóng bay về hòn đảo phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận