Toàn Cầu Cao Võ

Chương 352: Thường nhặt được tiền (2)

Tiền lương cũng không quá cao, nhưng bọn họ cũng không phải nhân viên chính thức, chỉ cần treo chức, phụ một tay là được.
"Công ty ở Ma Đô..."
Mấy người liếc mắt nhìn Phương Bình, Phương Bình cười nói: "Nhìn cái gì, là công ty của tôi, tôi cũng không định giấu gì các cậu.
Nhưng tiền bạc sòng phẳng tình yêu thẳng thắn dứt khoát, nên mới không đề cập tới chuyện này, tránh cho các cậu cảm thấy xấu hổ.”
"Công ty do cậu mở?"
Ngô Chí Hào sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Tôi còn tưởng..."
Cậu ta còn tưởng rằng Phương Bình là võ giả tọa trấn cho công ty của người khác mới giúp bọn họ mở đường phát triển, không ngờ lại là công ty của chính Phương Bình.
"Kinh doanh nhỏ ấy mà, không đáng kể, chỉ là lo lắng cho tương lai mà thôi, chẳng lẽ thật sự hy vọng cả đời này chúng ta chỉ làm nhiệm vụ để kiếm tiền mua thuốc thôi sao?
Thường đi bên bờ sông nào có chuyện không bị ướt giày, huống hồ, nhiệm vụ cũng chỉ dành cho võ giả dưới cấp ba."
Võ giả dưới cấp ba tại Hoa Quốc cũng hoạt động khá tích cực, ít khi phạm pháp.
Ngoại trừ đám người tà giáo kia!
Nhưng mà võ giả của tà giáo đã có Quân đội và Cục điều tra truy bắt, mấy tên tép riu thì không nói, võ giả trung cấp vừa xuất hiện sẽ nhanh chóng bị xử lý ngay.
Cho nên đến khi bước vào cảnh giới trung cấp, nhiệm vụ sẽ ít hơn rất nhiều.
Việc xuống địa quật cũng nhiều hơn, đi đến Quân đội nhận chức, đến các cơ quan nhà nước nhận chức, tự kinh doanh…
Đây mới là phương thức bảo đảm cho con đường tương lai.
"Sao hả, có hứng thú không? Tiền không nhiều, nhưng các cậu sẽ nhanh chóng có thể trở thành võ giả, cũng là chuyện của học kỳ sau rồi.
Đến lúc đó, công ty chắc cũng vừa mới xây dựng cơ sở xong.
Một tháng được 50 ngàn, một năm 6 triệu."
Ngô Chí Hào khoát tay một cái, nói: "Không phải chuyện tiền bạc, cho dù bọn tôi trở thành võ giả, cũng chỉ mới bước vào cấp một…"
"Không sao cả, chủ yếu là muốn mượn thân phận võ giả, là thân phận học sinh của Nam Giang Võ Đại, để có thể nhanh nổi tiếng một chút.
Nam Giang Võ Đại trước đó có thể không bằng hai trường có khoa võ còn lại trong tỉnh, nhưng hiện tại đã vượt qua hai trường đó rồi.
Thêm vào anh Vương là hội trưởng hội võ đạo, lại còn Tổng đốc từng tốt nghiệp từ Nam Giang Võ Đại…
Có thể nói, với thân phận như vậy lại càng dễ hành động hơn so với việc tôi dùng danh nghĩa của Ma Võ, mọi người cũng sẽ kiêng kỵ thêm 3 phần."
Thiên tài của Ma Võ có lợi hại đến đâu cũng là nước xa không cứu được lửa gần, là trời cao, hoàng đế ở xa.
Nhưng có võ giả Nam Võ ở ngay nơi này, Giang Thành có một nhóm học sinh tốt nghiệp từ Nam Võ, ai biết mấy người này có mối quan hệ phức tạp nào hay không.
Nghe Phương Bình nói như vậy, Ngô Chí Hào hứng thú, dò hỏi: "Nhưng bọn tôi không biết kinh doanh công ty…"
"Không cần, các cậu chỉ cần tham gia trên danh nghĩa là được."
"Hả, là thể loại ăn không ngồi rồi, không cần làm việc ấy hả?"
"Có phiền phức, các cậu giúp đỡ xử lý, không có chuyện gì thì cũng không cần làm gì."
"..."
Ngô Chí Hào lại dò hỏi thêm tình hình công ty, cuối cùng bỗng nhiên nói: "Viễn Phương… hình như tôi từng nghe qua, trước đó có người từng nhắc đến, bảo Nam Giang tại sao không có dịch vụ giao thức ăn đến nhà… Là công ty này sao?"
"Ừm."
Lần này, mấy người đều kinh ngạc, không phải công ty vô danh, tính ra vẫn có chút danh tiếng.
Không ngờ, Phương Bình mới bước vào Ma Võ không tới một năm, không chỉ bản thân tiến bộ nhanh, ngay cả công ty cũng thuận buồm xuôi gió rồi.
Ngô Chí Hào ngưỡng mộ vô cùng, không nhịn được nói: "Võ đạo thật không có đường tắt hay sao?"
Phương Bình buồn cười nói: "Đâu ra mà có đường tắt? Cho dù có, đó cũng là con đường mà các cậu không thể mơ tưởng tới đâu.
Cố gắng thành thật tu luyện đi, đừng bắt chước tôi, chúng ta không giống nhau, tôi là thiên tài…"
"Cậu biến đi!"
"Ơ, chẳng lẽ không phải à? Hiện tại tôi là Phó đề đốc Dương Thành, các cậu nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không tôi sẽ làm khó dễ các cậu, cho các cậu biết tay. Chú Đàm bây giờ chính là nhân viên cấp dưới của tôi đấy nhé!"
Phương Bình trêu ghẹo một câu. Đàm Hạo vội vàng hỏi thăm. Đến lúc nghe được Phương Bình đi thăm Tổng đốc, được ông ấy cho cái chức Phó đề đốc trên danh nghĩa, Đàm Hạo và Đàm Thao đều ngưỡng mộ đỏ mắt.
Nếu như bọn họ cũng được trao tặng một chức danh như vậy, thế thì có thể nghênh ngang đi lại ở Dương Thanh, ba mình chắc sẽ hưng phấn đến mức mấy ngày liền không ngủ được mất.
Tâm sự một chút, chờ ăn cơm xong, sắc mặt Phương Bình cũng nghiêm túc hơn: "Trong khoảng một năm đến một năm rưỡi tới, Nam Giang có lẽ sẽ phải đối mặt với một số nguy cơ có liên quan đến võ giả, bản thân các cậu phải có tính toán.
Hơn nữa, các cậu còn nhớ chuyện lần trước Thụy Dương bị tập kích không?"
Mấy người vội vàng gật đầu.
"Những võ giả tà giáo này gần đây lại bắt đầu hoạt động ở Nam Giang, lần này tôi trở về, thực ra là muốn tiếp nhận một vài nhiệm vụ như vậy, nhằm xử lý thanh tẩy võ giả tà giáo.
Nhưng ở trường còn có việc, tôi ra ngoài lâu rồi, làm lỡ chuyện, nên tôi tạm thời từ bỏ.
Các cậu sau này ra ngoài thì cẩn thận một chút.
Nhưng Giang Thành là tỉnh lớn, có vài Tông sư toạ trấn, nên xác suất bọn họ xuất hiện ở Giang Thành không lớn…"
Ngô Chí Hào vội vàng nói: "Vậy Dương Thành thì sao?"
Dương Thành không lớn, chỉ là thành phố cấp huyện, võ giả cũng không nhiều, hơn nữa, thực lực cũng yếu.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện ở Dương Thành, vậy thì ảnh hưởng đến người nhà của bọn họ rồi.
"Dương Thành hả… Lần này tôi sẽ về Dương Thành một chuyến, nói chuyện với Đề đốc Bạch xem sao, nếu có chuyện gì, tôi sẽ xử lý.
Tôi không xử lý được, có thể tìm anh Vương."
Nghe thấy Phương Bình sẽ về một chuyến, hơn nữa, Vương Kim Dương cũng là người Dương Thanh, mọi người đúng là an tâm hơn rất nhiều.
Hai vị võ giả phái thực chiến, một người đã tiến vào cảnh giới trung cấp, thực lực so với Đề đốc của thành phố cấp tỉnh cũng không yếu, giải quyết một chút phiền toái không thành vấn đề.
...
Hơn một giờ chiều, nhóm Phương Bình đường ai nấy đi.
"Chậc, tiếc là không lái xe ra…"
Phương Bình đi đến bến xe, cảm thấy bất đắc dĩ.
Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, mọi người thuê xe thương vụ đi, do không về chung nên xe đã bị nhóm Phó Xương Đỉnh lái về rồi.
Phương Bình cũng đã mua một chiếc xe, lần trước nhờ Lý Thừa Trạch mua, nhưng mà lần này ra ngoài không lái xe theo.
Bây giờ phải ngồi xe về nhà mới được.
...
Trạm xe buýt Giang Thành.
Phương Bình không đi xe lửa, rất phiền phức, hơn nữa, cậu còn mang theo binh khí, cần phải kiểm tra tới lui, không như trạm xe buýt, hầu như chẳng ai kiểm tra cái này.
Mua vé xong, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ xe chạy, Phương Bình cũng không vội lên xe.
Đứng ở cạnh xe nhìn chung quanh một lần, trạm xe buýt Giang Thành cũng chào đón lượng khách đi đi về về không ít, rất náo nhiệt.
Nhưng hầu như đều là người bình thường, võ giả có địa vị cao, không mấy ai lại muốn ngồi xe buýt.
Cũng vì Phương Bình không lái xe đến, cho nên bây giờ mới chọn ngồi xe buýt.
Phương Bình đưa mắt quét một vòng, hơi hơi thở dài, nếu như không có sự uy hiếp từ địa quật, cuộc sống như thế này đối với người bình thường mà nói, quá hạnh phúc.
Nhưng vừa nghĩ tới, một khi lối vào địa quật xuất hiện tại Nam Giang trong tương lai… Những người này còn có thể sống ung dung như bây giờ sao?
Mỗi lần lối vào địa quật xuất hiện đều sẽ tạo thành tai nạn lớn.
Thiên tai không nói, một khi dàn phòng ngự tại lối vào bị chọc thủng, đó mới chính là phiền phức ngập trời.
Những năm gần đây, thật ra không phải chưa từng có chuyện sinh vật địa quật tiến vào Trái Đất, có lúc có thể để vài con cá lọt lưới, không kịp giết chết ngay lập tức.
Kết quả, những sinh vật địa quật này gặp người là giết, tạo thành huyết án liên hoàn.
Loại sinh vật địa quật này cuối cùng đều sẽ bị đánh giết, lấy lý do bị bệnh tâm thần hoặc những lý do khác để xử lý, nhưng người chết rồi sẽ không phục sinh.
Trong lòng nghĩ những điều này, Phương Bình hơi thất thần.
Lần này hơi thất thần, khí huyết của Phương Bình không tự giác bị tản ra, cậu cũng không để ý lắm, cường độ khí huyết tản ra xung quanh là do tự thân khống chế.
Không không chế được, hơi tản ra một ít cũng không ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận